Không! Cô không muốn lại chịu kết cục bi thảm như vậy! Bạch Thấm được trùng sinh chẳng qua chỉ vì cô vạn lần không muốn chứng kiến cảnh An Tử Thiên vì mình chết mà điên cuồng. Bạch Thấm muốn An Tử Thiên sống tốt, muốn anh hạnh phúc mà sống, muốn cả đời này cô và anh có thể hạnh phúc bên nhau.
Bạch Thấm chưa bao giờ có cảm giác muốn gặp An Tử Thiên mãnh liệt như vậy, miệng cô không ngừng lẩm bẩm ba chữ An Tử Thiên, lảo đảo chạy đến công ty An thị, tìm văn phòng dưới tầng trệt của anh rồi đứng đó cúi đầu. Bạch Thấm cắn cắn môi, cố gắng kiềm chế thân thể run run, dù chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào nhưng cô không dám, cô sợ An Tử Thiên không tha thứ cho những tổn thương mình đã gây ra cho anh, sợ hãi nếu cô đẩy cửa ra thì cái chờ cô không phải là một căn phòng tràn ngập hoa hồng. (ý nói không được như mong đợi)
Bạch Thấm hoàn toàn quên mất những lời An Trì đã nói với mình trước đó mà tự mình rơi vào thế giới riêng khó khăn giãy dụa, sắp cắn nát môi cũng tự biết.
Trong lúc Bạch Thấm đang do dự thì cánh cửa trước mắt bỗng nhiên mở ra, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông anh tuấn đang nhăn mày nhíu mi: “Em còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”
Chính là giọng nói này, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp mà trong trẻo lại mang theo sự lạnh lùng, Bạch Thấm nghe giọng nói này hơn hai mươi năm, ngay hôm nay, ngay giờ phút này, cô mới phát hiện bao nhiêu năm qua cô vẫn chưa nghe đủ.
Hiện tại Bạch Thấm đã hoàn toàn quên mất mình định nói gì, định làm gì, trong đầu cô bây giờ tràn ngập hình ảnh của kiếp trước và hiện tại đan xen lẫn lộn, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt là người cô vẫn luôn nhớ nhung thì nghẹn ngào nhào người tới: “An Tử Thiên, anh Tử Thiên, anh Tử Thiên…”
An Tử Thiên bị Bạch Thấm đột nhiên ôm lấy thì lập tức sững sờ lại nghe thấy cô vừa nghẹn ngào vừa gọi tên mình, trong mắt chợt nổi lên một ngọn sóng lớn. Anh ôm cô gái xoay người đi vào phòng, bỏ lại mọi người đang đứng bên ngoài trợn mắt há hốc mồm. Đây là cô gái của anh, chính anh còn chưa ngắm đủ thì làm sao có thể để người soi mói, đây là thế giới hai người bọn họ, không thể để người khác nhìn trộm.
Không để ý Bạch Thấm khóc làm bẩn áo mình, An Tử Thiên rút khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên môi cô, dịu dàng như đang lau bảo vật quý giá nhất trên đời: “Có đau không?”
Bạch Thấm không nói gì chỉ vùi đầu vào lòng anh khóc lớn.
An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm khóc đến mức mặt mũi hồng hồng, hai mắt bị sưng đỏ thì nhất thời chân tay luống cuống. Anh chưa từng thấy Bạch Thấm khóc nhiều như vậy, trong trí nhớ của anh thì từ trước đến nay cô chỉ yên lặng rơi nước mắt, hơn nữa cũng chỉ trong chốc lát.
An Tử Thiên tưởng rằng có người bắt nạt Bạch Thấm thì vừa giận vừa đau, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó!
Nhìn cô gái trong lòng bởi vì khóc quá nhiều mà ho khan, An Tử Thiên cuống quít vỗ vỗ lưng cô, giúp cô cảm thấy thoải mái: “ Thấm Thấm …”
Nhưng không biết vì sao cô gái trong lòng anh vừa mới nín được một chút thì lại đột nhiên khóc lớn hơn, hai tay càng ôm chặt lấy An Tử Thiên, vừa khóc không ngừng vừa cố gắng nói những lời không rõ ràng.
An Tử Thiên không biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, thấp giọng kêu: “Thấm Thấm, Thấm Thấm …”
......
Bạch Thấm tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở phòng nghỉ ngơi ở công ty của An Tử Thiên.
Căn phòng này giống với văn phòng của An Tử Thiên ở thành phố W, đều nằm ở tầng cao nhất trong công ty, diện tích giống như một phòng trọ nhỏ, điều khác biệt duy nhất là căn phòng này không phải văn phòng và có chút lớn hơn. Có rất ít người biết An Tử Thiên thích ngẩn người hơn rất nhiều so với làm việc buồn chán.
Bạch Thấm ảo não tại sao bản thân có thể khóc đến ngủ ngay trong lòng An Tử Thiên, hiện tại phải làm sao? An Tử Thiên liệu có chê cười cô, đột nhiên gặp anh rồi khóc lớn đến ngủ quên, chuyện này…
Bạch Thấm bối rối mà hoàn toàn không phát hiện giờ phút này mình giống như một cô gái nhỏ.
“Em tỉnh rồi.” Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói, Bạch Thấm còn chưa kịp phản ứng thì thấy hai mắt tối sầm, cảm giác mát lạnh truyền đến hai mắt, khiến hai mắt sưng đỏ cảm thấy thoải mái.
An Tử Thiên nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của Bạch Thấm, trong mắt nổi lên ý cười.
Không khí vô cùng yên tĩnh, Bạch Thấm chịu không được mà thấy xấu hổ: “Chân của anh sao rồi?” Bạch Thấm suy nghĩ một hồi lâu mới tìm được một đề tài chẳng ra sao để mở miệng.
An Tử Thiên không nói gì…
Nghĩ rằng anh vẫn còn đang trách cô, Bạch Thấm đành tự mình giải vây: “Xem em nói ngốc nghếch cái gì này, lâu như như vậy rồi, chắc hẳn anh cũng không sao đúng không.”
“151 ngày…” An Tử Thiên bỗng nhiên mở miệng.
“A…” Bạch Thấm hơi ngửa đầu, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
An Tử Thiên nhìn ánh mắt của cô cách túi chườm nước đá, nói:“Hôm nay là ngày thứ 152 rồi … không có việc gì … anh rất vui…”
Bạch Thấm nghe An Tử Thiên chậm rãi nói xong, sống mũi đau xót, nước mắt lập tức chảy ra.
Anh nhớ rõ đã bao lâu không gặp cô như vậy nhưng lại không hề nhắc đến chuyện cô đã tổn thương anh nhiều như thế nào, chỉ cần thấy cô đã vui vẻ. Anh trả giá nhiều như vậy, muốn lại rất ít, mà kiếp trước cô ngay cả một chút yêu cầu nhỏ nhoi của anh cũng chưa bao giờ thực hiện.
Túi chườm nước đá bỗng nhiên bị lấy ra.
“Làm sao vậy?” An Tử Thiên có chút bối rối, tại sao cô bỗng nhiên lại khóc.
“Em xin lỗi…” Giọng nói của Bạch Thấm còn mang theo giọng mũi: “Em xin lỗi, từ trước đến nay em hoàn toàn không hiểu được tình cảm anh dành cho em, thật xin lỗi, trước đây em đã ích kỷ tàn nhẫn tổn thương anh…”
Cô nghẹn ngào, nói không nên lời, khóc nức nở một lúc lâu, sau đó cầm lấy tay An Tử Thiên, nhìn anh: “Anh Tử Thiên, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không … sau này em sẽ không đối xử với anh như vậy nữa.”
An Tử Thiên hoàn toàn không tưởng tượng được Bạch Thấm sẽ nói với nah những lời như vậy, thậm chí anh còn thấy trong mắt Bạch Thấm mang theo sự quyết tâm.
Đây là mơ sao, là mơ đúng không? Tất cả chuyện này là mơ đúng không? Nếu là mơ, liệu anh có thể vĩnh viễn không tỉnh lại?
An Tử Thiên bỗng nhiên ôm chặt lấy Bạch Thấm: “Thấm Thấm, Thấm Thấm… chúng ta… ở cùng một chỗ… vẫn… vẫn...”
Anh ôm chặt lấy Bạch Thấm, cố gắng nhớ tên Bạch Thấm, lại luôn miệng nhắc đến ba từ “ở cùng nhau”.
Bạch Thấm cười ôm lấy An Tử Thiên, cảm nhận sức lực anh ôm cô.
******
Bạch Thấm có chút đau đầu nhìn An Tử Thiên đang tự nhiên ngồi trong nhà trọ.
Vừa rồi cô nhận được điện thoại của An Trì, nói An Tử Thiên muốn đến căn hộ ở, đồ đạc đều đã chuyển đến.
Cô vừa vào cửa đã thấy An Tử Thiên ngồi trên sô pha cau mày.
Không vui? Không thích cách bài trí của căn hộ?
Nhìn thấy Bạch Thấm vào nhà, An Tử Thiên còn nhíu nhăn mày cau có hơn, nhìn chằm chằm cô.
Chẳng lẽ giận mình?
Bạch Thấm không hiểu: “Anh Tử Thiên, anh không vui?”
“Em không sống ở đây.” Bạch Thấm phản ứng chậm chạp rốt cuộc cũng hiểu được tại sao anh không vui.
“Anh Tử Thiên, căn hộ này vừa mới được sửa sang, cần một khoảng thời gian mới ở được. Mùi sơn mới không tốt cho sức khỏe.”
“Hiện tại?” Anh rốt cuộc cau mày nữa.
“A…” Bạch Thấm có chút xấu hổ, đoán rằng anh nói hiện tại có thể ở rồi, chắc là ý này.
“Anh Tử Thiên, nơi này cách công ty rất xa, anh đi làm không tiện.”
Tuy rằng kiếp trước cô bị cha mẹ đưa đến nhà họ An ở từ rất sớm, nhưng căn hộ nhà họ An lớn như vậy, người làm cũng có rất nhiều. Dù nói hai người bọn họ ở chung một nhà nhưng trên thực tế là có rất nhiều người ở sống chung. Nếu như hiện tại anh ở lại căn hộ này thì thật sự chỉ có hai người bọn họ. Nhanh như vậy hai người đã bắt đầu cuộc sống “ở chung”, Bạch Thấm có chút không quen.
An Tử Thiên chỉ nhìn cô không nói lời nào. Bạch Thấm biết anh đang suy nghĩ sắp xếp ngôn ngữ để nói ra ý muốn của mình. Kiếp trước cô không có tính nhẫn nại, không chờ anh nói đã bắt đầu hung hăng công kích anh. Kiếp này, cô sẽ cố gắng chờ, chờ anh chậm rãi nói ra lời mình muốn, cho dù chậm đến mấy cũng không sao.
“Tối nay không có việc gì.” Anh nhìn chằm chằm Bạch Thấm rồi nói. Anh chỉ mắc chứng tự bế chứ không phải ngốc, anh thấy Bạch Thấm không quá muốn anh ở lại đây nhưng anh luôn muốn sống chung với cô. Buổi tối ngủ có thể chúc cô ngủ ngon, buổi sáng vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy cô. Cô cười với anh một cái, anh sẽ vô cùng vui vẻ.
Hai người cứ thế nhìn nhau, thật lâu sau, Bạch Thấm rốt cục chịu thua: “Được rồi, nhưng chúng ta phải chia phòng ngủ!”
Cô có cảm giác kiếp này vĩnh viễn không thể từ chối mọi yêu cầu của An Tử Thiên. Cô được sống lại thật ra vì trả nợ anh mà. Bạch Thấm có chút buồn bực, nhưng cũng rất nhẹ nhõm.
Bạch Thấm đồng ý rồi, An Tử Thiên nụ cười, cầm lấy tay Bạch Thấm kêu to: “Thấm Thấm…”
Anh vô cùng vui vẻ gọi tên cô.
Bạch Thấm thầm nghĩ anh vừa vui vẻ đã gọi tên mình, chắc An Tử Thiên muốn chia sẻ niềm vui với cô rồi. Nếu như anh khó chịu cũng nghĩ đến cô thì thật tốt, cô muốn cùng anh chia sẻ mọi buồn vui.
Bạch Thấm mỉm cười, tùy ý để bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình.