Cầm quyển album ra khỏi studio ảnh, Bạch Thấm không ngừng cười được, đi ra thang máy: “Bây giờ em đi ra rồi, anh đã đến chưa?“
“Nhanh thôi, khoảng 3 phút nữa, em đứng yên ở đó không cần chạy loạn, ngoan ngoãn chờ anh!” Đầu kia điện thoại kia là giọng nói An Tử Thiên ôn nhu trầm thấp.
“Biết rồi, em cũng không phải là con nít! Em vừa mới nhìn mấy tấm hình, rất xinh đẹp, em rất thích!” Cảm xúc Bạch Thấm dâng trào, chia sẻ với An Tử Thiên tâm tình kích động của mình.
“Chúng ta mặc áo cưới làm sao có thể khó coi, Thấm Thấm thích là tốt rồi.” Giọng nói mang theo sự cưng chiều như thường lệ.
“Anh, kẻ tự luyến này!” Cho dù là cách điện thoại, nghe được lời này của An Tử Thiên, Bạch Thấm cũng nhịn được có chút xấu hổ.
Chuyện là, hơn tháng trước, sau tình chuyện của Bạch gia, tuy rằng Bạch Thấm ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng An Tử Thiên vẫn lo lắng. Không biết nghe được phương pháp từ đâu, bỗng nhiên đưa ra ý muốn chụp hình cưới, lúc trước giấy đăng ký kết hôn của hai người đều làm chỉ vì ý muốn nhất thời, sau khi kết hôn chỉ lo hưng phấn, nào có nhớ tới chuyện này đâu!
Bây giờ An Tử Thiên bị người dẫn dắt chủ động đưa ra ý kiến chụp hình cưới, trong lòng Bạch Thấm vẫn thật là cao hứng, trước kia không phải cô không nhớ chuyện này, mà là do tính cách đặc thù của bản thân An Tử Thiên không thể tiếp nhận bị người xa lạ tuỳ ý nháy máy thành các loại tư thế tiến hành chụp ảnh, nên dứt khoát cô không nói ra việc này. Bây giờ An Tử Thiên chủ động đề xuất, Bạch Thấm đương nhiên vui vẻ đồng ý, có người phụ nữ nào không hy vọng được chụp ảnh trong bộ áo cưới xinh đẹp đâu!
Vì thể trải qua cuộc tinh khiêu tế tuyển*, sau cùng An Tử Thiên chọn trúng studio chụp ảnh cưới nổi danh --- Phù Đề, hai người cao hứng nắm tay nhau chụp – dĩ nhiên là Bạch Thấm cao hứng, mà An Tử Thiên thấy vợ mình vui vẻ thì cũng hớn hở đi theo.
* 精挑细选 Tinh Khiêu Tế Tuyển: tuyển chọn tinh tế.
Tuy rằng quá trình chụp ảnh hung hiểm vô cùng, hiện trường chụp hình thường xuyên lâm vào tình trạng khí ép cực thấp, cảm xúc của thợ ảnh mấy lần đứng trước nguy cơ tan vỡ, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là người chuyên nghiệp có tiếng, luôn là thời khắc phát sinh sự kiện mấu chốt đô máu, Bạch Thấm ra sân cấp cứu kịp thời, ổn định lại cảm xúc nên mới không còn đình công.
Không có biện pháp, cho dù là ai chỉ cần đến gần cô dâu quá phạm vi ba thước, có động thái hơi thân cận một chút xíu thì cảm thấy sau lưng sẽ cảm thấy tên ngầm không ngừng, nhiệt độ khí xung quanh cũng kịch liệt giảm xuống, thời gian càng lâu số lần cũng tăng lên, không phải là mất tinh thần thì cũng là tinh thần bạo phát đi! Mặc dù thời điểm mấu chốt cô dấu đều đến cứu nguy, nhưng sau khi buổi chụp kết thúc, nhân viên ở studio Phù Đề vẫn trịnh trọng mở tiệc mừng, ăn mừng chính mình còn sống hơn nữa rất bình thường...
Ôm điện thoại ngọt ngào nói chuyện trời đất thời điểm không khác biệt lắm An Tử Thiên đến, hai người vô cùng thân thiết ôm nhau cũng không chú ý bên đường đối diện có những đôi mắt mở to chăm chú nhìn họ, không có sự chú ý nào có thể phân tán được.
“Anh nhìn xem, rất đẹp nhỉ! Đây đều là những tấm hình chưa qua xử lý, bọn họ cho chúng ta xem trước, sau đó chọn ra vài tấm gửi cho bọn họ chỉnh sửa, nói ví dụ như phóng lớn treo trong nhà, đây là cách xử lý đơn giản nhất!” Vừa lên xe, Bạch Thấm không đợi được lấy ra cuốn album dày đưa cho An Tử Thiên xem.
Lật xem từng trang, vẻ mặt An Tử Thiên vẫn không có biến hóa, Bạch Thấm cũng không quan tâm, đợi khi anh xem xong mới hứng thú bừng bừng hỏi xem cảm giác của anh như thế nào?
“Không sai.” An Tử Thiên nhìn ánh mắt lấp lánh của vợ mình, đưa tay đến xoa cô thật ôn nhu.
“Chúng ta nên chọn tấm nào phóng lớn để treo trong nhà nhỉ?” Lật quyển album một lần nữa, Bạch Thấm có chút khổ não nói ra vấn đề.
Bàn tay An Tử Thiên lật từng cái, dừng ở một tấm ảnh, khớp xương ngón tay rõ ràng chỉ vào tấm ảnh: “Tấm này, anh thích.”
Bạch Thấm theo tay chỉ nhìn lại, tấm ảnh này chụp theo phong cách truyền thống, Bạch Thấm mặc áo cưới màu đỏ được An Tử Thiên trong trang phục chú rể ôm thắt lưng, hai người im lặng đối mặt, mặt đầy ôn nhu, bố cục sau lưng cũng rất đơn giản cổ kính. Đây là một trong số những tấm hình hiếm hoi nhếp ảnh gia chụp được nụ cười của An Tử Thiên.
Bạch Thấm nhìn thấy ảnh khuôn mặt An Tử Thiên ôn nhu tươi cười cũng vui vẻ đồng ý, mà An Tử Thiên quyết định tấm này là do là mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, mái tóc đen vướng lấy nhau -- anh nghĩ ngay tới vọ chồng son.
Thế là cả buổi tối hai người vây quanh cuốn album nghiên cứu cẩn thận quyết định tấm này tấm kia nên xử lý như thế nào, bàn luận tấm này nên chỉnh làm sao, tấm nọ nên xử lý thế nào -- đương nhiên, đến giờ ngủ, An đại nhân tự nhiên có xem phúc lợi lớn nhất của mình
“Vợ à, đã trễ rồi, chúng ta nên ngủ!”
Bạch Thấm bị kéo lên giường cuối cùng nhìn đồng hồ báo thức một cái, mười giờ thật sự xem là trễ sao?
Thật ra thì vẫn chưa đến nỗi muộn, nhưng cái này quan trọng sao, phúc lợi của An đại nhân không phải mới quan trọng nhất à?
Xoa phần eo có chút không thảo mái, trong lòng Bạch Thấm yên lặng thổ tào, bình thường nhìn thế nào cũng không thấy An Tử Thiên thuộc về loại dũng mãnh vượt trội, tại soa mỗi lần đều lăn qua lăn lại dày vò mình lợi hại đến thế? Tối hôm qua kích động quá mức, chẳng lẽ là vì xem ảnh cưới?
Thôi vậy dù sao cũng đã bị dày vò thành như vậy, là nguyên nhân gì cũng không trọng yếu, Bạch Thấm đến chiều mới xuống giường được, bây giờ đang một mình mua sắm trong siêu thị.
Vừa đẩy xe vừa thầm ảo não, vốn là hôm nay định đến trường học một chuyến, bây giờ làm chuyện gì cũng không được, chỉ có thể ở siêu thị mua một ít thức ăn về nhà, làm cơm chờ An Tử Thiên tan tầm trở về.
Giáo sư Lê hiểu hoàn cảnh của cô, đối với cô chọn lựa chính sách nuôi thả, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ ông giao đảm bảo chất lượng và đúng hạn hoàn thành, thì thành tích có thể xuất sắc hơn hẳn.
Vừa nghĩ chuyện của mình vừa đẩy xe mua sắm quẹo vào, bỗng nhiên nghe được tiếng “Oái” Xe lảo đảo một trận -- đụng vào thứ gì vậy? Bạch Thấm phục hồi tinh thần lại mới thấy một bác gái bị xe đụng ngã, đang chật vật đứng dậy
Nhíu nhíu mày, vội vàng tiến lên nâng bà dậy: “Thực xin lỗi, vị bác gái này, con vừa mới suy nghĩ nên nhất thời thất thần, chú ý tới bác! Có đụng đến nơi nào của bác hay không?"
Người phụ nữ bị đụng vào, nhíu chặt mi, vẻ mặt đầy đau đớn, xoa đầu gối: “Không sao, là tôi đi nhanh quá, lúc quẹo vào không chú ý. Đầu gối hơi đau nhưng không có việc gì, tiểu thư, việc này cũng không thể trách cô."
Xung quanh có vài người vây lại, nghe người phụ nữ thế đều gật đầu tán dương bà, cũng gắt gao nhìn xem Bạch Thấm đáp lại như thế nào.
Nhìn chút bốn phía, Bạch Thấm biết nếu là mặc kệ bỏ lại người này phỏng chừng cũng là không đi được, mặc dù cô cũng không muốn như vậy, nhìn một chút rồi đỡ người phụ nữ vẫn xoa xoa đầu gối như cũ, chẳng qua là...
“Bác, đầu gối bác vị đụng trúng phải không? Vậy cháu đưa bác đến bệnh viện xem thế nào, dù sao cũng là cháu đụng vào, nếu bỏ bác ở lại lương tâm con sẽ không yên.” Vừa nói vừa bỏ lại xe mua sắm trong tay rồi nâng người phụ nữ lên, mặc kệ người ở chung quanh một mảnh tán dương tổ quốc xã hội và làn gió hài hoà thổi khắp muôn nơi, đi ra cửa siêu thị.
Ra bên ngoài, Bạch Thấm chuẩn bị đón taxi, người phụ nữ mới mở miệng: “Tiểu thư, thật không cần, tôi không đi bệnh viện!” Làm bộ giùng giằng phải rời khỏi.
Bạch Thấm nơi nào chịu để cho bà đi: “Dì à, hay là đi xem một chút đi, bác tuổi lớn bị đụng vào tuy rằng không nặng, nhưng cũng không phải việc nhỏ, cháu đưa bác đến bệnh viện, chi phí cháu bỏ ra!”
"Vấn đề không phải là tiền, tiểu thư à, đầu gối tôi vốn có bệnh phong thấp, hai ngày trước khôngphải trời mưa sao, nên đến bây giờ vẫn còn đau. Tôi không đi bệnh viện vì tôi không thích mùi của bệnh viện.” Khi bà giải thích, biểu tình mặt có chút mất tự nhiên.
Bạch Thấm cười cười: “Như vậy à, không có chuyện gì đâu bác, gần đây có phòng khám tư nhân, bác sĩ tay nghề cũng không tồi, cháu đưa bác đến đó khám thử xem, mùi phòng khám so với bệnh viện tốt hơn nhiều.”
“Ai,thật sự không cần, phòng khám cũng có mùi khử trùng, tôi cũng không muốn. Đầu gối tôi bị bầm tím một chút, lau ít thuốc nước là đỡ rồi, chính là thuốc đỏ, người bình thường nhà nhà đều có.” Người đàn bà được dìu lúc này có chút khẩn trương.
“Lau ít thuốc nước sao, nếu không bác cứ chờ ở bên ngoài, cháu gọi bác sĩ ra, để người ta khám cho bác?” Bạch Thấm dường như không nghe lời người phụ nữ, vẫn ân cần như trước.
“Khôn cần, ta không cần nghĩ nữa! Nếu không, tiểu thư, cô dẫn tôi... về nhà cô lau ít thuốc nước là được?” Cho dù là Bạch Thấm lại ngu ngốc tại cũng nhìn ra người phụ này có gì không đúng.
Thật ra lúc trước khi đụng vào người phụ nữ này Bạch Thấm đã nhìn ra điều bất thường, mặc dù cô đang suy nghĩ nhưng chuyện khác nhưng là vẫn có thể nhìn thấy người này là cố ý dùng sức đụng vào xe, lúc ấy ở trong siêu thị nhiều người cô dù không tốt như thế nào cũng phải theo ý người phụ nữ này đưa bà đi ra — bà ta rõ ràng có ý định muốn cô đưa bà ta về nhà?
Xem bộ dáng của bà cũng phải loại trộm cướp gì. Phụ nữ ngoài năm mươi, tuy rằng nhìn khuôn mặt có dấu hiệu tuổi tác nhưng người lại có khí chất mà phải nào cũng có, lúc trẻ hẳn là mỹ nhân, nói dối cũng ấp a ấp úng, thế nào cũng giống mấy người chuyên làm nghề bất chính.
Bà làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Tuy rằng từ sau khi kết hôn, Lâm Thước Nhạc từng cảm thán quá Bạch Thấm biến hóa -- không giống như trước đây lạnh lùng âm trầm, không để ý tới người khác, tuy đẹp cũng không thể đến gần thưởng thức, mà là trở nên thích cười, thích nói, ôn nhu thân cận hơn, nhưng vẻn vẹn chỉ với người quen thuộc gần gũi thôi, mà không phải tuỳ tiện với người xa lạ đều vậy.
Hôm nay nhiệt tình như thế chẳng qua là muốn biết này người phụ nữ này rốt cuộc là dụng tâm gì?
Bạch Thấm không có trả lời, lạnh lùng nhìn bà ta, cũng buông lỏng tay đang đỡ bà. Người này có chút lảo đảo, vốn chột dạ không dám nhìn cô, lần này lại cúi đầu tránh né ánh mắt Bạch Thấm.
“Bà là ai? Tiếp cận tôi là vì cái gì?” Thấy phụ nhân (người đàn bà đã có chồng)bày ra tư thái đà điểu, Bạch Thấm cuối cùng vẫn là mở miệng chất vấn.
Khập khiễng xoay người chuẩn bị rời, phụ nhân hốt hoảng trả lời: "Cô... cô hiểu lầm rồi. Tôi thực sự bởi vì không thích mùi của bệnh viện... tôi đã sớm nói chuyện không liên quan đến cô.... Tôi... tôi còn có việc, tôi đi trước.” Nói cuối cùng lại bởi vì không để ý vết thương trên đùi mà chạy chậm, cản một chiếc taxi rồi hoảng hốt ngồi lên.
Bà ta thật là có thể nhịn, Bạch Thấm nhưng vẫn là chú ý tới, vẻ đau đớn mặt bà cũng không phải giả vờ, lúc lên xe vẫn phải cố gắng nắm lấy cửa xe.
Cũng không có đuổi theo, bởi vì nhìn đến vẻ mặt bối rối chật vật chạy trốn của bà, mặc dù không biết tại sao, nhưng Bạch Thấm vẫn là có chút đồng tình với bà, xem biểu tình bối rối cùng trúc trắc nói dối của bà ta, có lẽ đây là lần đầu tiên lừa lọc hoặc làm chuyện bất chính nào đó, hay là tha được thì nên tha cho người ta đi.