Chúng ta phải ở bên nhau! Chúng ta phải ở bên nhau mới đúng! Tại sao em lại muốn rời đi? Thấm Thấm, tại sao em lại muốn rời đi?
Không phải đã nói cả đời đều ở bên cạnh anh hay sao? Tại sao hiện tại ngay cả em cũng muốn vứt bỏ anh? Sao lại vứt bỏ anh?
Không được, em không được đi, em không được rời xa anh!
Không được...
“Tử Thiên, sẽ không, em sẽ không rời xa anh, làm sao em có thể vứt bỏ anh được cơ chứ!” Bên tai anh vang lên giọng nói tràn ngập sự lo lắng của Bạch Thấm, cảm xúc ấm áp từ trên trán truyền đến cơ thể anh.
Rõ ràng em đã nói sẽ rời xa anh, có phải hiện tại em đang an ủi anh đúng không? Em đang lừa anh đúng không?
Em lừa anh!
“Không, em không lừa gạt anh, em xin lỗi, em không nên chỉ vì nhất thời xúc động mà nói những lời như thế, em xin lỗi...” Bạch Thấm vừa lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán An Tử Thiên đang nằm mơ, vừa trả lời tiếng thì thào của anh khi gặp ác mộng.
“Hiện tại không phải em đang ở bên cạnh anh hay sao, anh có cảm nhận được hay không? Tử Thiên, em đã nói em sẽ ở bên cạnh anh cả đời mà, làm sao em có thể đổi ý được? Anh cũng biết là từ trước đến giờ Thấm Thấm chưa bao giờ nói dối anh mà!”
Nhìn An Tử Thiên ngay cả khi hôn mê cũng lo lắng bất an, Bạch Thấm vừa hối hận vừa đau lòng, trong lúc hoảng hốt dường như còn nhìn thấy hình ảnh lúc cô còn là một hồn phách, anh bị trói chặt ở trên giường bệnh, cũng không ngừng nằm mơ thấy ác mộng như vậy, không ngừng thì thào, gọi tên cô.
Bạch Thấm đau lòng đến mức thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra, cô nắm chặt lấy hai bàn tay anh: “Tay của chúng ta nắm chặt lấy nhau, nắm như thế này, Tử Thiên, anh cũng cảm nhận được đúng không, em đang ở ngay bên cạnh anh, anh mau tỉnh lại đi!” Giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào, đã ba ngày rồi, anh đã mê man ba ngày mà vẫn chưa tỉnh, lại còn không ngừng gặp ác mộng. Bác sĩ nói cơ thể của anh không có vấn đề gì, chỉ là anh không muốn tỉnh lại.
Cho nên, lần này, anh đang chờ em gọi anh tỉnh lại đúng không?
Ngày đó, sau khi rời khỏi An thị, Bạch Thấm ngơ ngác trở về kí túc xá. Từ lúc bước ra khỏi cửa phòng làm việc của An Tử Thiên, cô cảm thấy lòng mình trở nên vô cùng trống rỗng như một khoảng không, giống như mất đi một nửa sức nặng vậy.
Cô ngơ ngác ngồi ở phòng ngủ nhỏ hẹp, không có ghế sofa lớn mềm mại thoải mái, cũng không được nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, rõ ràng cái gì cũng rất bình thường, nhưng cô lại cảm thấy cái gì cũng không thích hợp, tay chân cũng không biết nên đặt sao cho đúng.
Hình như là mãi cho đến buổi tối, bởi vì hai người Tô Thanh Thiển và Lâm Thước Nhạc trở về nên bật đèn, khiến căn phòng đột nhiên trở nên sáng ngời, ánh đèn đột ngột chiếu vào mắt làm cho cô không thể mở mắt ra được, giọng nói của Lâm Thước Nhạc lại vang lên bên tai cô: “Tiểu Thấm, thì ra cậu ở đây! Chúng mình tìm cậu rất lâu, gọi cho cậu rất nhiều lần, điện thoại của cậu đâu, tại sao lại tắt máy?”
Chờ cho đến khi cô thích ứng được với ánh đèn mở mắt ra, Lâm Thước Nhạc đã mở túi xách của cô ra tìm điện thoại di động.
Ngược lại Tô Thanh Thiển không hề hỏi tại sao cô lại ở đây, chỉ nghiêm túc nhìn Bạch Thấm, giọng nói không giống như bình thường, dường như mang theo một chút lo lắng: “Tiểu Thấm, hiện tại An Tử Thiên đang ở trong bệnh viện. Mọi người tìm cậu rất lâu, gọi điện thoại cho cậu cũng không được!”
Hiện tại An Tử Thiên đang ở trong bệnh viện!
Lời nói của Tô Thanh Thiển giống như tiếng sấm, nổ vang trong đầu Bạch Thấm, khiến cho cô thiếu chút nữa ngất đi, cô vội vàng bắt lấy tay bạn tốt, gấp gáp hỏi: “Nằm viện? Rõ ràng anh ấy đang rất tốt mà, tại sao lại nằm viện?”
Lâm Thước Nhạc đứng bên cạnh buông điện thoại vừa mới tìm thấy trong tay, mới ý thức được đây là việc quan trọng: “Tiểu Thấm, An Tử Thiên bị tai nạn xe cộ! Nghe nói là vì chạy ra ngoài tìm cậu, anh ấy đột nhiên phát bệnh, lại vượt đèn đỏ lung tung, kết quả là hôn mê giữa đường.”
Nhất thời sau lưng Bạch Thấm chảy ra mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: “Tại sao lại như vậy? Có nghiêm trọng không? Không được, tớ phải đi tìm anh ấy!”
Bạch Thấm buông tay Tô Thanh Thiển ra, muốn chạy ra bên ngoài lại bị Tô Thanh Thiển giữ lại: “Tiểu Thấm, cậu bình tĩnh một chút, cậu cũng không biết anh ấy đang nằm ở bệnh viện nào, cậu cứ chạy ra bên ngoài như vậy cũng không thể làm gì được...”
“Cậu bảo tớ bình tĩnh? Anh ấy xảy ra chuyện như vậy, làm sao mình có thể bình tĩnh được cơ chứ? Cậu mau nói cho tớ biết, anh ấy đang ở bệnh viện nào? Mau nói cho tớ biết!” Bạch Thấm cắt ngang lời nói của Tô Thanh Thiển, cơ thể cô run rẩy, vừa nghĩ đến việc An Tử Thiên phải chịu khổ, cô lại luống cuống khó chịu đến mức muốn ngất đi.
Tô Thanh Thiển cầm lấy tay Bạch Thấm, không chần chờ liền kéo cô ra ngoài: “Cậu cứ chạy ra ngoài như vậy thật sự khiến mình rất lo lắng, tớ không muốn cả hai người đều xảy ra chuyện. Chúng mình sẽ đưa cậu đi, yên tâm, An Tử Thiên không sao.”
Mãi cho lúc đến được bệnh viện, tận mắt thấy An Tử Thiên bình an không có chuyện gì nằm ở trên giường, khắp người không có vết thương nào, Bạch Thấm mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần kinh đang vô cùng căng thẳng đột ngột thả lỏng mà ngất đi, làm cho mọi người phải luống cuống sợ hãi một phen. Sau khi bác sĩ kiểm tra kết luận không có việc gì, có lẽ là do gần đây không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ khiến cơ thể suy yếu, hơn nữa thần kinh đang vô cùng căng thẳng lại đột ngột thả lỏng nên mới dẫn đến hôn mê, truyền nước đường là được.
Khi cô tỉnh lại, An Tử Thiên vẫn còn đang hôn mê, ngày đầu tiên cô còn có thể kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đến ngày thứ hai anh vẫn còn mê man không tỉnh, cô đã bắt đầu không thể kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung, cơ thể rõ ràng không có vết thương bên ngoài nào, chẳng lẽ là bên trong bị thương rất nghiêm trọng, cho nên hai người bạn tốt mới lừa gạt cô nói chiếc xe kia đã dừng lại kịp thời, anh chỉ bị trầy da một chút thôi.
Bạch Thẩm hoảng loạn, tay chân nắm chặt lấy bác sĩ mãi không tha, cuối cùng bác sĩ phải liên tục cam đoan An Tử Thiên không sao đồng thời mọi người ở bên cạnh không ngừng khuyên giải cô mới nửa tin nửa ngờ buông bác sĩ ra, một lần nữa ngồi cạnh giường anh trông chừng.
Hiện tại đã gần hết ngày thứ ba, nhưng tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại, rõ ràng mỗi ngày cô đều nói chuyện bên tai anh, gọi anh, không phải bác sĩ đã nói trong tiềm thức anh vẫn cảm nhận được hay sao? Vậy tại sao anh lại vẫn chưa tỉnh lại?
“Tử Thiên, nếu như anh không mau tỉnh lại, có lẽ anh sẽ thật sự không được nhìn thấy em nữa đâu!” Bạch Thấm kề sát vào tai anh, nhỏ giọng nói.
“Cô lại dọa nó?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của An Tử Nguyệt đột ngột vang lên.
Bạch Thấm ngẩng đầu đứng dậy, gật đầu nói với An Tử Nguyệt và Lâm Mặc: “Tôi muốn anh ấy mau chóng tỉnh lại.”
“Cho nên cô mới làm như vậy sao? Nó xảy ra chuyện thế này cũng là vì cô đã nói với nó như vậy đấy! Bạch Thấm, cô phải cam đoan rõ ràng với tôi là cô sẽ giải quyết tốt mâu thuẫn giữa hai người.” An Tử Thiên lo lắng vì em trai đã hôn mê ba ngày chưa tỉnh, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh nói chuyện với Bạch Thấm:
“Cô còn không rõ tình trạng của nó là như thế nào hay sao? Vậy mà cô lại còn có thể kiêu căng như vậy, có phải đến một ngày nào đó, mọi chuyện thật sự không có cách nào cứu chữa cô mới có thể ngoan ngoãn một chút đúng không.”
Mặc dù trong lòng vẫn còn đang áy náy, nhưng khi nghe thấy An Tử Nguyệt nói như vậy, Bạch Thấm vẫn nhịn không được mà tức giận, thái độ lễ phép vừa rồi hoàn toàn biến mất, cô nhìn thẳng về phía An Tử Nguyệt:
“Em đảm bảo sẽ giải quyết vấn đề thật tốt! Mặc dù lần này xảy ra chuyện là do em xúc động tùy hứng, nhưng em cũng rất hối hận, anh ấy hôn mê nằm ở chỗ này em còn đau khổ hơn chị rất nhiều! Nhưng chị Tử Nguyệt, chị không thể viện cớ tình trạng đặc biệt của anh ấy mà bắt em phải dung túng cho anh ấy làm đủ chuyện quá đáng, thậm chí là làm cả những chuyện nguy hiểm mà không ngăn cản, làm như vậy sẽ chỉ khiến anh ấy đã sai lại càng sai mà thôi! Tương lai em và anh ấy sẽ sống với nhau cả đời, em phải sửa chữa sai lầm của anh ấy, đây không chỉ là trách nhiệm đối với chính bản thân em mà còn là trách nhiệm đối với anh ấy! Chuyện lần này là do em nhất thời xúc động, nhưng xin chị yên tâm, loại chuyện như thế này nhất định sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Bạch Thấm dùng một hơi nói xong, gật gật đầu, sau đó không để ý đến An Tử Nguyệt, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông cô yêu đang nằm trên giường bệnh.
An Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Thấm, vẻ mặt vô cùng tức giận, cô không thể ngờ được rằng Bạch Thấm vẫn luôn lễ phép ngoan ngoãn ở trước mặt cô, hôm nay phạm phải sai lầm lớn như thế mà lại còn dám hùng hồn phản bác cô như vậy: “Hừ, cô cam đoan? Cô lấy tư cách gì mà bắt tôi tin tưởng lời cam đoan của cô?”
Bạch Thấm cũng không ngẩng đầu lên, nghịch ngợm đảo ánh mắt rồi lại nhìn xuống An Tử Thiên: “Chị chỉ có thể tin em mà thôi.”
“Cô...” An Tử Nguyệt lại tức giận một lần nữa, nhưng bị Lâm Mặc đứng ở bên cạnh ngăn cản.
“Được rồi, Tử Nguyệt, Bạch Thấm nói không sai, cô ấy muốn sống cùng Tử Thiên cả đời, em phải tin tưởng cô ấy sẽ không hại Tử Thiên. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy là người như thế nào, em còn không biết hay sao?”
An Tử Nguyệt trừng mắt giận giữ nhìn Lâm Mặc, nhưng trong lòng lại bị thuyết phục, Bạch Thấm tuyệt đối sẽ không hại Tử Thiên, không nói đến hiện tại, trước đây cô ấy kháng cự Tử Thiên, luôn mồm nói hận nó nhưng lại chưa từng hại đến Tử Thiên. Cô gái này, mặc dù rất cố chấp, nhưng trong lòng lại sáng rõ, chuyện gì cũng hiểu!
An Tử Nguyệt không nói gì nữa, hầm hừ rời đi, Lâm Mặc áy náy gật đầu với Bạch Thấm rồi đuổi theo.
Bạch Thấm không tiếp tục để ý đến động tĩnh bên ngoài, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt An Tử Thiên, cô có dự cảm dường như anh sắp tỉnh lại.
Hôm nay anh gặp ác mộng nói mớ, cô đều trả lời lại từng câu một, anh đều nghe thấy và cũng đáp lại lời của cô --- ý thức của anh đang dần dần hồi phục. Đây là một dấu hiệu tốt.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa gò má gầy yếu của anh, trong lòng Bạch Thấm tràn ngập đau đớn: “Tử Thiên, anh phải nhanh tỉnh lại một chút, em chờ anh.”
Ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ, lại có người đến.
Là ông cụ nhà họ An. Bạch Thấm vội vàng đứng dậy, lễ phép chào: “Ông nội.”
Khuôn mặt An Xế Cảnh không chút biểu cảm, ông gật đầu, sau đó nhìn về phía An Tử Thiên, tuy rằng biết rõ, nhưng vẫn hỏi: “Tử Thiên còn chưa tỉnh?”
Bạch Thấm gật gật đầu.
Mặc dù đã biết đáp án, nhưng trên mặt ông cụ nhà họ An vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Thấy ông như vậy, Bạch Thấm vội vàng nói: “Nhưng mà cháu cảm thấy rất nhanh thôi anh ấy sẽ tỉnh lại, hôm nay lúc anh ấy nằm mơ nói mớ còn có thể đáp lại những lời cháu nói với anh ấy. Ý thức của anh ấy đang dần hồi phục rồi ạ!”
Ông cụ giật mình, vội vàng bước đến giường cẩn thận quan sát cháu trai: “Thật sao?”
“Dạ.” Mặc dù ánh mắt của ông cụ vẫn đặt trên người An Tử Thiên, nhưng Bạch Thấm vẫn gật đầu như cũ một cái.
Từ buổi tối lúc An Tử Thiên xảy ra chuyện, ông cụ nhà họ An đã chạy suốt đêm để qua đây, mãi cho đến bây giờ.
Mấy ngày nay, ông cụ không ngừng suy nghĩ, bởi vì mệt nhọc lại thêm không ngừng lo lắng nên đã trở nên tiều tụy đi nhiều.
Phòng bệnh trở nên im lặng trong chốc lát, cuối cùng ông cụ nhà họ An dời ánh mắt nhìn về phía Bạch Thấm.
“Bạch Thấm, chuyện lần này ông biết rõ. Bảy tuổi cháu đã đến nhà họ An, cho đến bây giờ, cháu là người thân thiết nhất ở bên cạch Tử Thiên, có thể nói là người hiểu rõ nó nhất. Tình trạng của nó khá đặc biệt, đôi khi sẽ làm một số hành động quá khích, cháu…”
“Ông nội, có phải ông cũng trách cháu vì chuyện này mà ầm ĩ với Tử Thiên, ông cũng cảm thấy cháu kiêu căng tùy hứng, không biết thông cảm cho người khác.” Bạch Thấm nghĩ ông cụ cũng sẽ giống An Tử Nguyệt, gặp chuyện gì cũng một mực muốn cô phải bao dung cho An Tử Thiên mà không phải là giúp anh sửa chữa sai lầm, liền cũng không còn giữ thái độ lễ phép, lạnh lùng nói.
An Xế Cảnh sững sờ, thấy Bạch Thấm lạnh lùng nhìn mình, khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói: “Suy nghĩ của Tử Thiên không giống với những người khác, nếu cháu có thể bao dung cho nó được nhiều bao nhiêu thì cứ bao dung bấy nhiêu. Nhưng đôi khi nó phạm phải một số sai lầm, cháu muốn uốn nắn cũng là điều nên làm, chỉ là phương pháp cần phải suy tính kỹ càng một chút, không thể xúc động được.”
Đây là thái độ mềm mỏng nhất An Xế Cảnh đối xử với Bạch Thấm trong nhiều năm qua. Những cố gắng hai năm qua của Bạch Thấm và tình cảm của cô dành cho An Tử Thiên, ông đều nhìn thấy cũng đều để ở trong lòng, chẳng qua chưa từng nói ra mà thôi. Lần này quả thật An Tử Thiên cũng có chút quá đáng, mà cô vẫn còn có thể tha thứ cho anh, kiên trì trông nom anh mấy ngày qua, quả thật đã lay động được ông. Thật ra mà nói, An Tử Thiên làm những gì, ông cũng mơ hồ biết được một chút, nhưng chung quy vẫn là cháu mình, ông không ngăn cản, hiện tại trong lòng ông cũng có chút áy náy với Bạch Thấm.
Bạch Thấm bất ngờ trước thái độ của ông, cô ngơ ngác nhìn ông cụ vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay, có chút kích động nói: “Ông nội, nhất định cháu sẽ làm được, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa! Xin ông hãy yên tâm!”
Ông cụ gật đầu: “Cháu mới là người sẽ đi cùng Tử Thiên đến hết cuộc đời, ông hy vọng hai người các cháu có thể mạnh khỏe cả đời”, nói xong, ông im lặng nhìn cháu trai một lúc rồi rời đi.
“Đêm đã khuya rồi, cháu cũng đi nghỉ đi, nếu Tử Thiên tỉnh lại, thấy cháu như vậy nó cũng sẽ đau lòng.”
Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống giống như cưỡng bức, nếu như đã không thể phản kháng thì cũng chỉ có thể hưởng thụ. Đối với Bạch Thấm mà nói, An Tử Thiên là tội phạm cưỡng gian đầy dịu dàng, mà cô lại rất yêu tên tội phạm đó. Không biết ví von kiểu này mọi người có thấy đúng hay không?
Editor: Đúng thì có đúng, nhưng có chút hơi thô tục rồi. Bé Thiên nhà chúng ta đáng yêu như thế cơ mà…