Editor: Mashiro Tuyết
Beta: Maybe
Nhà lớn nhà họ An gia, trong thư phòng An lão gia:
"Lão gia, thì ra thiếu phu nhân thật sự không chết!" An Hồng mang vẻ mặt phức tạp báo cáo kết quả điều tra mới nhất cho chủ nhân của mình.
"Nói mau, chuyện gì xảy ra?"
"Người đàn ông kia thật sự là tình nhân của thiếu phu nhân."
"Tình nhân?"
"Vâng!" Thanh âm này bao hàm cay đắng cùng không đành lòng.
"An Hồng, nói mau cuối cùng là cậu tra ra cái gì?" Trong thư phòng, An Xế Cảnh gấp gáp hỏi.
"Dạ, lão gia. Lúc trước, thiếu phu nhân mang theo tiểu thiếu gia đi du lịch kỳ thật đều là âm mưu, tình nhân của cô ta —— Tôn Duệ Viễn đã sớm ở biệt thự. Trận hỏa hoạn này vốn là kế thoát thân của thiếu phu nhân, căn bản không phải tai nạn. Thiếu phu nhân thừa dịp tiểu thiếu gia ra ngoài lấy cớ ở lại biệt thư bày ra trận hỏa hoạn này còn ở lại bên trong giả chết, xác chết tìm được bên trong là xác chết bị mất của một bệnh viện đa khoa ở đó. Sau khi hỏa hoạn diễn ra, thiếu phu nhân đã được Tôn Duệ Viễn dùng thân phận giả đã sớm chuẩn bị trước đó mang ra nước ngoài, hiện tại hai người họ đã ở nước M lấy được thẻ xanh định cư ở đó rồi."
Trong căn phòng mờ tối nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của An Xế Cảnh.
"Bộp!" An lão gia hung hăng đập xuống bàn, tiếp theo là thanh âm đồ vật bị hất xuống đất, một hồi vang động cả căn phòng.
Hai người không phát hiện, bên ngoài cửa phòng đang đóng chặt, có một thiếu niên đang đứng, sắc mặt tái nhợt yên tĩnh nghe tiếng nói chuyện bên trong.
"Viên Tú Vân."An Xế Cảnh rống giận, người phụ nữ tuyệt tình này, vì tư tình mà nhẫn tâm lợi dụng con của mình như vậy.
"Mắt ta bị mù rồi sao? Vậy mà lại chọn một đứa con dâu độc ác như vậy! Tử Thiên là con ruột của cô ta cơ mà, bây giờ bị cô ta hại thành bộ dạng này! Cô ta đến cùng có còn lương tâm hay không? Vì người đàn ông kia mà đến cả con ruột cũng không cần!"
"Ai mà nghĩ tới xuất thân là tiểu thư danh môn mà lại làm ra chuyện như vậy chứ! Lão gia đừng tức giận làm hại thân thể, nhà họ An vẫn cần lão gia chống đỡ đó!"Quản gia cũng vô cùng tức giận, nhưng vẫn còn một phần lý trí.
"Hừ! Lương tâm của người đàn bà kia đã bị chó ăn rồi! Vậy mà vì một người đàn ông mà vứt bỏ con mình!"
"Tìm! Tìm cho ta!" Không để ý đến lời khuyên của quản gia, An lão gia hung hăng đập bàn: "Nhanh phái người đi tìm. Tiện nhân này, cô ta cho rằng làm ra chuyện như vậy mà có thể sống thoải mái được sao! Tôi muốn cô quỳ trước mặt con trai tôi nhận tội!"
"Không được để cho người khác biết được việc này, phái thêm người bí mật đi tìm! Người đàn ông kia cũng không thể buông tha!"
"Dạ, tôi đã phái người lặng lẽ đi tìm hành tung của bọn họ rồi! Tuyệt đối sẽ không để lộ tin tức." Nhưng hiệu suất không thể bằng công khai tìm kiếm được, An Hồng lặng lẽ bỏ thêm một câu trong lòng, nếu anh ta nói ra sẽ chỉ khiến An Xế Cảnh thêm buồn phiền và tức giận mà thôi.
Hai người thương nghị xong, An Hồng ra khỏi thư phòng, đi qua hành lang yên tĩnh, xuống cầu thang đi tới phòng khách.
Đêm đó, An Tử Thiên bỗng dưng phát bệnh, tình huống rất nghiêm trọng, An gia lại một phen huyên náo, một đêm này ông cụ nhà họ An tưởng chừng già đi mấy tuổi.
An Tử Thiên nằm viện 3 ngày liền có thể về nhà. Mà bác sĩ chuẩn đoán là do kích thích quá độ dẫn đến phát bệnh, bệnh tình có khả năng sẽ nghiêm trọng hơn.
Quả nhiên, sau đó An Tử Thiên mặc dù thân thể hồi phục nhưng bệnh tình vốn đã có chút chuyển biến tốt lại trở lại tình trạng ban đầu thậm chí còn nặng hơn, An Xế Cảnh phiền não không thôi, cũng không có biện pháp gì cả.
Trong sân yên tĩnh, ánh nắng mát mẻ, một bé gái ăn mặc đáng yêu ngồi trên chiếc xích đu ao ước đã lâu đu đưa một hồi.
"A, thật nhàm chán..." Bé gái ngẩng đầu thở dài một hơi, nhìn nữ giúp việc cung kính đứng sau lưng: "Anh Tử Thiên vẫn chưa về sao?"
"Cô Bạch, đúng năm giờ tiểu thiếu gia sẽ về đến nhà, bây giờ là 4 giờ 5 phút, còn 55 phút nữa tiểu thiếu gia sẽ về đến nhà." Nữ giúp việc cung kính đáp.
"Còn gần một giờ sao..." Lại thấp giọng thở dài một hơi, từ trên xích đu nhảy xuống, uể oải đi về nhà.
Kể từ lần phát bệnh trước, sau khi về nhà anh Tử Thiên vốn thích nói chuyện với cô giờ lại ít nói chuyện với cô, ở đây càng nhàm chán.
"Bạch tiểu thư, cẩn thận!" Khẩn trương nhìn bé gái nhảy xuống từ trên xích đu, nữ giúp việc vội vàng tiến lên đỡ.
"Cô không cần đỡ, tôi có thể đi, tôi muốn trở về!" Không thèm nhìn nữ giúp việc bên cạnh, cô rút tay ra.
"Cô Bạch, cô muốn về nhà?" Nữ giúp việc kinh hãi, mở to mắt nhìn bé gái trước mặt.
"Bây giờ tôi phải về phòng. Về nhà, tôi cũng muốn về nhà nha!" Bé gái nói xong vành mắt liền đỏ lên, mím môi, tăng nhanh bước chân trở về, không thể khóc, không thể khóc!
Anh Tử Thiên cũng không để ý đến mình, mình còn ở đây cùng anh ấy làm gì nhỉ? Anh ấy không phải xuất viện rồi sao, bệnh rõ ràng đã tốt lên rồi mà?
Mình muốn về nhà!
Không có hình tượng nằm trên giường, thời điểm lần thứ ba đếm tới 289 cái rễ cây, lại một hồi lăn lộn.
Thời điểm bé gái nhíu mày không thể nhăn được nữa, tiếng gõ cửa vang lên: "Cô Bạch, tiểu thiếu gia đã trở về, xe đã tiến vào sân."
Bé gái kích động đứng lên, sửa lại váy thật tốt, chạy xuống lầu, chờ người vừa vặn vào cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng hồng cùng hai mắt hưng phấn của bé gái nhìn mình.
Theo bản năng đi nghiêng sang bên cạnh một bước, thân hình thiếu niên giật giật nhìn bé gái trước mặt kịp thời dừng lại, cứng ngắc cười: "Thấm Thấm"
Tâm tình vốn hưng phấn trong nháy mắt cứng đờ, Tiểu Bạch Thấm không biết phải phản ứng như thế nào, lui về sau hai bước, rụt rè ngẩng đầu nhìn anh Tử Thiên trước mặt, do dự một chút liền cười: "Anh Tử Thiên, anh đã về rồi! Em đợi anh lâu lắm rồi."
Thấy bé gái lui về phía sau vài bước, anh có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì: "Đợi bao lâu?"
Thuận theo bước chân anh, cô đi phía sau anh một khoảng cách không xa không gần, tuy rằng cô còn nhỏ, nhưng tính tình cũng rất mẫn cảm, biết rõ người trước mắt rất không thích tiếp xúc quá thân mật với người khác.
"Em ra ngoài chơi thuận tiện chờ anh trở lại."
An Tử Thiên ngồi xuống vị trí của anh, mà cô lại ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn.
Thấy cô có chút khiếp đảm đứng im, cũng không ngồi xuống, An Tử Thiên bỗng nhiên nổi giận, nghiêm mặt: "Ngồi xuống!"Thanh âm lạnh lùng cũng không thể làm Bạch Thấm tám tuổi tiếp thu tốt.
Bị dọa sợ, Bạch Thấm liền đỏ vành mắt, nghe lời ngồi xuống đối diện anh, cúi đầu, tay phải bất an nắm chặt tay trái.
Bộ dáng này rơi vào mắt An Tử Thiên, anh nhíu mày càng sâu: "Chờ tôi làm cái gì?"
Anh nhớ rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thấm không phải như thế này, khi đó cho dù bị đụng vào đầu cô vẫn cười nói không đau.
Tại sao cô càng ngày càng nhát gan rồi? Nụ cười của cô cùng tính cách hoạt bát sao cũng biến mất rồi?
Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn An Tử Thiên, lập tức nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, mặc dù chỉ là một thiếu niên 13 tuổi nhưng ánh mắt anh cũng không hề trong suốt mà là sắc bén đen như mực, sâu không thấy đáy.
Lại vội vã cúi đầu, do dự một chút, vẫn là lấy dũng khí nói: "Em muốn về nhà!"
Cứng rắn chống lại cái nhìn chăm chú của anh: "Ba mẹ đã hai tháng không đến thăm em, em muốn về nhà!"
Đôi mắt ẩm ướt, nước mắt đều sắp rơi xuống.
Bạch Thấm bé nhỏ thật sự không hểu, tại sao từ khi biết anh Tử Thiên sau khi bị ba mẹ đưa đến đây. Bọn họ nói anh Tử Thiên bị bệnh, nếu như cô ở bên cạnh anh thì anh sẽ khỏe lại. Cô hỏi ba mẹ tại sao cô ở cùng anh thì anh sẽ khỏe lại nhanh hơn, bọn họ nói bởi vì anh Tử Thiên rất thích cô, có người mình thích ở bên cạnh sẽ khỏe lại nhanh hơn!
Được rồi, cô rất vui vẻ, đến ở cùng anh Tử Thiên, nhưng anh Tử Thiên thật sự thích cô sao? Tuy rằng có lúc anh sẽ nói mấy câu, có lúc cũng sẽ ôm cô một chút, nhưng phần lớn thời gian anh đều không để ý đến cô, thậm chí khi cô nhào vào ngực anh anh còn dùng sức đẩy cô ra, cô ngã xuống đất rất đau...
Cô nghe những người hầu trong nhà anh Tử Thiên nói anh mắc bệnh tự bế, nhưng bệnh tự bế là gí?
Cô chạy đi hỏi anh Tử Thiên: "Anh Tử Thiên, các cô ấy nói anh mắc bệnh tự bế, bệnh tự bế là gì vậy?"
Anh Tử Thiên nhìn cô nhưng không trả lời.
Chuyện này bị ông cụ nhà họ An nghe được, cô không thể quên lúc đó ông ấy tức giận cỡ nào, ông trừng cô thật giống như muốn ăn cô luôn vậy, cô bị dọa sợ đến phát khóc.
Buổi tối hôm đó, cô gặp ác mộng lên cơn sốt, sau đó mẹ liền đến thăm cô, dặn cô phải ngoan, không được chọc ông cụ tức giận, cũng không được nói lung tung trước mặt anh Tử Thiên. Mẹ cũng không hỏi cô một chút có chỗ nào không thoải mái hay không, cũng không mang bánh hoa quả cô thích ăn đến.
Cô thật khó chịu, cô rất muốn về nhà!
Sau đó cô cũng không nhìn thấy hai người hầu kia nữa.
Ba mẹ cũng không thương mình giống trước đây nữa. Lúc vừa đến nhà anh Tử Thiên, mỗi cuối tuần mẹ sẽ đến thăm cô, thậm chí còn mang cô ra ngoài chơi. Sau đó từ từ biến thành nửa tháng tới thăm cô một lần, rồi một tháng một lần... Sau đó thời gian mẹ tới thăm cô càng ngày càng ngắn, hiện tại đã hai tháng không tới thăm cô rồi.
Nghĩ tới đây, vốn dĩ có chút sợ An Tử Thiên giận, Bạch Thấm không nhịn đước khóc òa lên: "Oa... a... Anh Tử Thiên, tại sao mẹ không đến thăm em? Không phải nói anh Tử Thiên khỏi bệnh em có thể về nhà sao? Anh Tử Thiên anh rõ ràng không có bệnh mà! Oa..."
Nhìn Bạch Thấm bỗng nhiên khóc lớn An Tử Thiên có chút luống cuống, tới nhà họ An một năm, từ trước đến nay Bạch Thấm đều ngoan ngoãn đáng yêu, cho dù tâm tình không tốt cũng chỉ cần dụ dỗ một hồi liền vui vẻ.
Hiện tại khóc thành như vậy, làm sao bây giờ? An Tử Thiên không hề có kinh nghiệm cũng luống cuống tay chân.
Giằng co một lúc, An Tử Thiên đứng dậy kéo Bạch Thấm đến trước mặt mình, dùng ngón tay khô ráo lau sạch khuôn mặt sớm bị nước mắt làm ướt của cô, tay anh cũng bị nước mắt của cô làm ướt.
"Có phải bọn họ không cần em nữa hay không... Nên mới ném em tới đây? Hức..." Bạch Thấm khóc nấc lên: "Anh Tử Thiên, ba mẹ của em không cần em nữa, hức... Bọn họ không cần em nữa... Oa..." Cơ thể nhỏ bé càng nghĩ càng hoảng loạn, càng nghĩ càng thương tâm.
Vốn dĩ là còn chịu đựng, không chê bẩn mà an ủi Bạch Thấm, nghe được câu nói của cô, trong nháy mắt sắc mặt An Tử Thiên, lập tức đẩy Bạch Thấm đang khóc thương tâm trước mặt ra.
Ba mẹ của em không cần em nữa!
Bọn họ không cần em nữa...
Hai câu này giống như ma chú, lặp đi lặp lại liên tục trong đầu An Tử Thiên, bọn họ không cần mình nữa! Không phải bà ấy chết rồi, mà là mình bị bỏ rơi!
Mình bị bỏ rơi...
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, mọi người đừng đau lòng, mỗ không ngược, chương này là nhớ lại quá khứ, có thể coi như ngoại truyện, cũng có thể xem như An Tử Thiên đang nằm mơ......
Đội nồi bò đi~~
Maybe: *đập bàn* bà là mẹ kế có đúng không? sao lại bắt nạt bé Thiên nhà chúng ta như vậy cơ chứ!!!