Bạch Thấm cố gắng không để lại dấu vết tìm kiếm, nhưng lại không tìm được thứ mình muốn, trong lòng vừa có chút vui vẻ vừa khẩn trương, mâu thuẫn không thôi.
Cô kiểm tra thêm vài lần rồi dừng lại, ánh mắt của cô liếc về phía giá sách sau bàn làm việc, góc bên phải tầng dưới của giá sách đó có thể sẽ có thứ mà cô muốn biết. Tất cả những tư liệu về chuyện của cô mà An Trì đưa cho An Tử Thiên đều sẽ được cất ở trong ngăn tủ đó, mà chìa khóa mở nó đặt ở đâu cô cũng biết.
Thật ra chuyện này đời trước Bạch Thấm không hề hay biết, mãi cho khi cô chết, trở thành hồn phách thì mới biết được. Cô đã tận mắt bắt gặp An Trì lấy chồng tài liệu đầy cả một tủ từ trong đó ra tiêu hủy, lúc đó cô mới biết được thì ra sự quan tâm mà An Tử Thiên dành cho cô từ trước tới giờ chưa bao giờ suy giảm vì khoảng cách giữa hai người xa xôi, chắc hẳn bây giờ những tài liệu như vậy ở chỗ An Tử Thiên sẽ càng nhiều hơn.
Có nên mở ra không? Nếu chuyện này thật sự là bởi vì cô mà nhằm vào Trình Việt Vũ, nhất định cái hộc tủ kia sẽ có thứ chứng minh được điều mà cô suy đoán.
Bạch Thấm đứng ở trong phòng An Trì, chăm chú nhìn chằm chằm cái hộc tủ kia, giống như muốn đục ra một cái lỗ trên đó.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, An Tử Thiên không cần ngẩng đầu lên, chỉ cần nghe tiếng bước chân thôi anh cũng đã biết người đến là Bạch Thấm.
Một chồng tài liệu nặng nề bị đặt lên bàn, anh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bạch Thấm nhíu chặt đôi mày.
“Đây là tài liệu em mang vào giúp thư ký của anh, tại sao lại có thể nặng như vậy chứ, mỏi tay muốn chết! Bình thường anh đâu có bận rộn như vậy, tại sao chỉ trong một tháng lại đột nhiên xuất hiện nhiều việc cần xử lý như vậy?” Bạch Thấm lắc lắc cánh tay đã mỏi rã rời, oán trách nói.
“Góp gió thành bão.” An Tử Thiên kéo cánh tay cô, quan tâm xoa bóp giúp cô.
“Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé, em đã đặt sẵn nhà hàng rồi. Anh bận rộn như vậy, em không thể lại để anh còn phải mệt nhọc nấu cơm được!” Bạch Thấm nằm úp sấp lên vai An Tử Thiên, hôn trộm lên mặt anh một cái, sau đó không đợi anh kịp phản ứng lại liền nói: “Em nhờ An Trì đặt nhà hàng, anh ấy ở bên cạnh anh lâu như vậy, chắc chắn sẽ chọn địa điểm phù hợp với ý muốn của anh, không được từ chối!”
“… Được.”
“Được rồi, còn có 45 phút nữa là đến bữa ăn rồi đó, vị hôn phu đại nhân thân mến, em chờ anh!”
Ở trước bàn làm việc, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu, An Tử Thiên sẽ nhìn thấy Bạch Thấm đang đưa lưng về phía anh nghiêm túc đọc sách.
Cuối cùng Bạch Thấm vẫn không mở ngăn tủ kia, cô lựa chọn tự mình đi hỏi An Tử Thiên.
“Tử Thiên…” Đến buổi tối, Bạch Thấm không yên lòng xem TV, sau đó rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi.
“Ừ?” An Tử Thiên vừa lật tấm ảnh hai người chụp chung khi đi du lịch vừa nhận được, vừa đáp lại.
Bạch Thấm do dự suy nghĩ lại chuyện của Trình Việt Vũ lại một lần, sau đó nói: “Em đã xem qua luận văn của học trưởng, hôm nay em cũng đã cố ý kiểm tra lại những số liệu ghi chép ở trong công ty, chắc chắn không hề có sai sót…”
An Tử Thiên để album ảnh đang cầm trong tay xuống, chăm chú nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Em nghe nói An thị có nhúng tay vào chuyện này, giúp đỡ công ty Thụy Thành. Nhưng căn bản công ty Thụy Thành không đủ chứng cứ để chứng minh học trưởng tạo số liệu giả. Tử Thiên, anh có thể để công ty cẩn thận điều tra lại được không, nếu như học trưởng không làm sai, anh hủy bỏ sự ủng hộ đối với công ty Thụy Thành có được không?” Bạch Thấm cẩn thận từng li từng tí nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cô không trực tiếp yêu cầu anh để An thị giúp Trình Việt Vũ mà chỉ hủy bỏ sự ủng hộ đối với Thụy Thành mà thôi.
An Tử Thiên nhìm chằm chằm Bạch Thấm một lúc lâu khiến cô có chút lo lắng, chú ý thấy bàn tay anh nắm lại thật chặt, cô vừa định mở miệng nói tiếp thì anh nói:
“Anh ta tìm em xin giúp đỡ à?” Giọng nói của An Tử Thiên có chút khàn khàn.
“Không có! Anh ấy không nói gì... Nhưng, em nghĩ học trưởng không sai, mà cuối cùng tòa lại phán quyết anh ấy thua kiện, thì anh ấy sẽ không thể lấy được bằng tiến sĩ. Nếu như kết quả cuối cùng là như vậy, mà chuyện này cũng có một phần của An thị, em không muốn sau này sẽ phải áy náy với anh ấy vì chuyện này. Anh cũng không muốn cả ngày trong lòng em đều nghĩ đến người đàn ông khác đúng không?” Bạch Thấm vội vàng giải thích, sau đó còn nói một câu trêu chọc, muốn không khí trở lại như bình thường.
Đương nhiên anh không muốn, tuyệt đối không muốn! Nhưng không phải hiện tại em đang vì anh ta mà cẩn thận nói chuyện từng chút một với anh hay sao?
An Tử Thiên cố gắng đè nén cảm xúc kích động ở trong lòng: “Nếu thật sự anh ta không sai, đương nhiên anh ta sẽ lấy được bằng tiến sĩ.” Nói rồi anh đứng dậy muốn rời đi: “Công ty còn có chuyện chưa xử lý xong, em đi nghỉ trước đi, không cần chờ anh.”
Bạch Thấm im lặng ngồi ở trên ghế sofa nhìn anh đi vào phòng làm việc, thật lâu cũng không nói gì.
“Ôi…” Vào lúc Bạch Thấm ghé vào mặt bàn than thở lần thứ n + 1, rốt cuộc Lâm Thước Nhạc không nhịn được nữa, vừa che lỗ tai lại vừa nói: “A!!! Thật sự là tớ không chịu được nữa! Bạch Thấm, hai người các cậu làm sao vậy, sau khi đi du lịch trở về không phải còn rất tốt hay sao, tại sao vừa đến ngày thứ ba lại thay đổi rồi, mà cậu lại còn ngơ ngác không biết nguyên nhân chiến tranh lạnh? Cậu đừng có suốt ngày than thở hành hạ lỗ tai của tớ có được không?”
Ngay cả Tô Thanh Thiển cũng không chịu được, liếc cô một cái: “Thật sự là cậu không biết hay là không muốn biết?” Cô không tin Bạch Thấm thật sự không hề biết tại sao lại xảy ra mâu thuẫn, cô cũng không có đần!
Không để ý đến hai người bạn tốt, Bạch Thấm chỉ ghé vào mặt bàn ngẩn người, im lặng không nói gì, đến tận lúc Lâm Thước Nhạc cho rằng cô sẽ không nói chuyện thì cô lại mở miệng: “Tớ cảm thấy rất khó chịu, giống như bị nhét một cái gì đó vào trong ngực vậy, dùng cách nào cũng không thể lấy nó ra được, khó chịu đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn!” Cô dùng sức đấm đấm vào ngực mình, giọng điệu vô cùng rầu rĩ.
“Nói đùa sẽ không thể giải quyết được vấn đề, ngậm miệng không nói gì cũng không thể giải quyết được vấn đề. Đau dài không bằng đau ngắn, không bằng lần này cậu cố chịu đau một lần cho hết đi.” Nói xong Tô Thanh Thiển liền đứng dậy: “Tớ đi trước đây, ở cùng cậu tớ cũng thấy khó chịu lây.”
“Ôi, Thanh Thiển, đợi tớ với, tớ cũng đi!” Lâm Thước Nhạc vội vàng gọi Tô Thanh Thiển lại, rồi nói với Bạch Thấm: “Tớ thấy Thanh Thiển nói rất đúng, Tiểu Thấm, tốt nhất cậu chịu khổ một lần, sau này sẽ không khó chịu như vậy nữa, cũng đã 3 tiếng rồi, vẻ mặt của tớ cũng bị cậu lây nhiễm!” Vừa nói xong, Lâm Thước Nhạc cũng vội vàng đuổi theo Tô Thanh Thiển.
Bạch Thấm buồn rầu nhìn hai người bạn tốt lần lượt bỏ rơi mình, cô cúi đầu thở dài một hơi, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên đột ngột, cô liền bấm máy nhận cuộc gọi: “Alo, Trình Việt Vũ.”
Lần đầu tiên Bạch Thấm nhìn thấy Trình Việt Vũ có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cô ngồi đối diện với anh ta, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Việt Vũ không trả lời, ngược lại cẩn thận nhìn cô một lát rồi nói: “Trông sắc mặt của em có vẻ không được tốt lắm.”
“Hai ngày nay em nghỉ ngơi có chút không tốt.”
“Anh nghe nói giữa em và An Tử Thiên xảy ra chiến tranh.” Trình Việt Vũ đột nhiên nói.
Bạch Thấm có chút kinh ngạc nhìn anh ta, từ trước tới giờ, khi hai người gặp nhau đều tránh đề cập đến vấn đề tình cảm, vậy mà hôm nay đột nhiên anh ta lại thay đổi thái độ.
Thấy thế, Trình Việt Vũ lại mở miệng: “Sao anh không thấy em đeo hoa tai? Hình như em chưa từng đeo đôi hoa tai anh tặng bao giờ.”
Nghe vậy, Bạch Thấm liền sờ sờ đôi tai trống không theo bản năng: “Em không thích đeo trang sức cho lắm.” An Tử Thiên thích cúi đầu xuống hôn tai cô, ngày thứ hai sau sinh nhật của mình, cô đã bị anh tháo hoa tai xuống, anh ngại hoa tai vướng víu. Mà đôi hoa tai Trình Việt Vũ tặng, cô cũng chỉ thấy qua một lần, sau đó đã bị An Tử Thiên đem đi đâu không biết, mà cô cũng chưa từng hỏi anh.
“Em đeo đôi hoa tai kia nhất định sẽ rất đẹp… Là em không thích đeo, hay là do An Tử Thiên không cho em đeo?”Anh ta bỗng nhiên thay đổi đề tài, trên miệng nở một nụ cười châm chọc.
Mặc dù anh ta có chú ý thấy khí thế phòng bị trong nháy mắt và ánh mắt đề phòng của Bạch Thấm, nhưng Trình Việt Vũ không hề bị ảnh hưởng, bỗng nhiên anh ta cảm thấy trong lòng chua xót không chịu nổi, anh ta nghiêm mặt nói: “Bạch Thấm, sống một cuộc sống như vậy em có cảm thấy hạnh phúc hay không? An Tử Thiên quản lý em như vậy, em còn cảm thấy tự do hay sao?”
“Anh muốn nói cái gì?” Giọng điệu của Bạch Thấm vô cùng lạnh lùng, đây là một mặt xa lạ của cô mà Trình Việt Vũ chưa từng được nhìn thấy, nhưng anh ta lại cảm thấy dường như tình cách chân thật của cô phải là như vậy mới đúng.
“Ha ha... Bạch Thấm, hình như anh thích em mất rồi, làm sao bây giờ? Em thử nói xem, cơ hội anh đoạt được em từ tay anh ta là bao nhiêu?” Bỗng nhiên anh ta cười khổ ra tiếng, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Bạch Thấm lại kiên định lạ thường.
Bạch Thấm không để anh ta nói hết vấn đề này, lạnh lùng nói: “Trình Việt Vũ, tôi nghĩ sau này chúng ta không cần gặp lại nữa.” Nói xong, cô liền cầm túi xách đứng dậy định rời đi.
“Chờ đã!” Trình Việt Vũ cũng đứng dậy, lớn tiếng nói: “Anh đã điều tra được tại sao anh lại gặp nhiều rắc rối như vậy, trừ chuyện lần trước ra còn có một số chuyện nhất định sẽ khiến em cảm thấy hứng thú, là chuyện về em và An Tử Thiên!”
Thấy Bạch Thấm vẫn không chịu đứng lại, anh ta vội vàng gọi to: “Bạch Thấm!”, anh ta không hề quan tâm đến đủ loại ánh mắt của những người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Thấm, thấy cô đã chịu đứng lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Thấm trở lại chỗ ngồi, cô im lặng không nói gì, chờ anh ta nói tiếp vấn đề vừa rồi.
Một lần nữa thất bại dưới ánh mắt của cô, Trình Việt Vũ đành lấy ra một túi tài liệu thật dày: “Từ chuyện lần trước anh gặp rắc rối trong đợt thực tập cho đến chuyện vướng phải kiện cáo lần này, tất cả đều do An Tử Thiên đứng sau lưng thúc đẩy!”
“Lần trước lúc em nói chuyện điện thoại với An Tử Nguyệt, chị gái của An Tử Thiên, anh ở ngay phía sau em, lời nói của em anh đều nghe được rất rõ ràng. Từ đó về sau anh vẫn luôn suy nghĩ, rõ ràng em biết chuyện này là do An Tử Thiên, lại chịu nhân nhượng vì lợi ích của anh, sau đó tìm cách giúp anh, mà không phải trực tiếp hỏi anh ta, tại sao em lại làm như vậy? Bây giờ rốt cuộc anh cũng đã nghĩ thông, tất cả đều là vì em không có tự do, một người thông minh như em tại sao lại không phát hiện ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào chứ, bởi vì em không thể giải quyết, lại không muốn ảnh hưởng đến anh, cho nên mới có thể nghĩ ra cách như vậy để giúp anh, thậm chí còn cùng anh ta đi du lịch nước ngoài để anh thuận lợi thi đỗ tiến sĩ.”
Nói tới chỗ này, bỗng nhiên Trình Việt Vũ trở nên kích động, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Thấm: “Thật ra, trong lòng em cũng có anh đúng không?” Anh ta vội vàng hi vọng mình có thể nhận được câu trả lời khẳng định từ cô.
Thấy Bạch Thấm kinh ngạc nhìn mình không nói lời nào, Trình Việt Vũ vội vàng giải thích: “Tin tưởng anh, đây là sự thật, anh không hề đổ oan cho anh ta! Mà lý do khiến anh ta làm như vậy với anh chỉ bởi vì anh và em có chút thân thiết. Nhưng em không cần lo lắng, tin tưởng anh có đủ năng lực bảo vệ em!”
Trình Việt Vũ dừng một chút, sau đó lại châm chọc nói: “Ha, anh ta lại có thể nhạy bén phát hiện ra tình cảm của anh đối với em trước khi anh phát hiện ra mình đã động lòng, đã thích em. Anh ta muốn loại bỏ toàn bộ tất cả những uy hiếp đang tồn tại hoặc thậm chí còn chưa kịp tồn tại xung quanh em, vậy nên anh ta mới làm như vậy với anh! Nếu như anh có thể phát hiện ra tình cảm của mình sớm một chút thì tốt rồi!”
“Anh nói như vậy em có tin không? Thật ra em hoàn toàn hiểu được người đàn ông ở bên cạnh em bá đạo, ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi đến mức nào, thậm chí còn giống như mắc bệnh, có đúng không?”
Lúc này, Bạch Thấm vẫn luôn lạnh lùng im lặng nãy giờ bỗng nở nụ cười: “Đủ rồi! Trình Việt Vũ, ngày đó tôi không hề biết anh đang đứng ở phía sau tôi, nếu những hành động của tôi đã khiến cho anh hiểu lầm, vậy thì hiện tại tôi sẽ nói rõ ràng cho anh biết, từ đầu tới cuối trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người là An Tử Thiên, chưa từng có người khác! Anh ấy là vị hôn phu của tôi, mặc dù tôi không thể ngăn cản việc anh ghét anh ấy, nhưng anh không thể vũ nhục anh ấy trước mặt tôi như vậy!” Bạch Thấm dùng ánh mắt tàn nhẫn chưa bao giờ có nhìn thẳng người đàn ông đối diện.
“Bạch Thấm, em nhất định phải tin tưởng anh! Anh sẽ bảo vệ em thoát khỏi anh ta! Em thông minh như vậy, nhưng tại sao lần này lại suy nghĩ không thông như thế? Trước đây anh ta cũng đã làm như vậy không phải sao? Chẳng qua là mức độ không nghiêm trọng như lần này mà thôi! Càng ngày anh ta càng trở nên biến thái!!!” Trình Việt Vũ tưởng rằng Bạch Thấm là vì e ngại nên mới nói như vậy, vội vàng thuyết phục cô.
Tách cà phê còn ấm lại bị Bạch Thấm tức gận hất thẳng vào mặt anh ta không thương tiếc, Trình Việt Vũ không tránh đi, nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại, anh ta không để Bạch Thấm có cơ hội mở miệng, giọng điệu nói chuyện chợt thay đổi:
“Em đang trách anh không nên nói như vậy, hay là đang trốn tránh không chịu thừa nhận thật ra em đã biết chuyện này là thật từ lâu rồi?” Tốc độ nói chuyện của anh ta không hề giảm chút nào, giống như tách và phê vừa rồi hoàn toàn không phải là hất vào mặt anh ta: “Tại sao từ nãy đến giờ em vẫn không chịu mở túi tài liệu này? Em có cần anh phải mở nó ra giúp em hay không?”