Hiếm khi được nghe giáo sư Lê khen ngợi, cho dù là Bạch Thấm cũng không tránh khỏi vui mừng, sự nghiêm túc của mình có thể được giáo sư Lê tán thưởng, đây là chuyện đầu tiên khiến cô vui vẻ kể từ sau khi giận dỗi với An Tử Thiên.
Sau khi khai giảng, nhìn thời khoá biểu biết được thầy giáo dạy môn chuyên ngành của học kỳ này là giáo sư Lê thì cô cũng rất hưng phấn, nếu như có thể được vị giáo sư đức cao vọng trọng trên thương trường này ưu ái, vậy sẽ trợ giúp khá nhiều cho tương lai của cô đó! Bắt đầu từ đó, chỉ cần giáo sư Lê có tiết thì Bạch Thấm đều biển hiện vô cùng nghiêm túc, không tích cực phát biểu giống như những người khác, nhưng khi cô phát biểu sẽ khiến cho đôi mắt của giáo sư Lê sáng lên. Sau lần hiểu rõ bài tiểu luận đó, Bạch Thấm thật sự cảm tạ đề tài tự do của giáo sư, có tâm cơ khác, chọn một khái niệm về hệ thống quản lý thương mại mà vài năm sau mới có người đưa ra. Cô còn cố ý dùng ngôn ngữ giống như học sinh tiểu học viết ra quy luật, mặc dù là ngôn ngữ của trẻ con nhưng vẫn để cho giáo sư liếc mắt một cái là nhìn thấu được nội dung trong đó. Giáo sư vốn có ấn tượng sâu sắc với cô, từ đó càng thêm coi trọng cô hơn.
Không có kiến thức chuyên môn, nhưng mà có tư duy tốt, ý tưởng hay thì còn sợ người học sinh đó không ưu tú à. Có ngư cụ (dụng cụ đánh bắt cá) có cá lớn, chỉ là không có kỹ xảo câu khéo léo mà thôi, đợi một thời gian nữa, học được kỹ xảo thì dĩ nhiên sẽ câu được cá lớn.
Bạch Thấm hiểu rất rõ đạo lý đó, giáo sư Lê thích nhất không phải là sinh viên có kiến thức chuyên môn giỏi, mà là người có tư duy có ý tưởng và nhiệt tình với chuyên môn, cho nên cô phải trúng chỉ bằng một kích.
"Cám ơn giáo sư, em sẽ nỗ lực!"
"Chương trình học trong năm đầu không phải quá nhiều, ngoài giờ học thì chắc e sẽ khá rảnh rỗi nhỉ. Thầy tìm vài việc cho em làm nhé?" Giáo sư Lê thấy hai mắt Bạch Thấm sáng ngời, ông vẫn khá hưởng thụ sự sùng bái của sinh viên với mình, vẻ mặt dĩ nhiên càng thêm ôn hòa rồi.
"Giáo sư mà bảo em làm thì cho dù có bận bịu em cũng bớt chút thời gian đi làm." Mặc dù giáo sư Lê không nói cụ thể là làm gì, nhưng Bạch Thấm cảm giác nhất định là chuyện tốt, liền cười híp mắt vuốt mông ngựa.
"Em học được cách nịnh nọt người khác từ bao giờ vậy?" Giáo sư Lê có chút kinh ngạc, tính tình của Bạch Thấm luôn luôn lạnh nhạt, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là cô nhóc mới mười mấy tuổi, sao có thể lạnh mặt suốt được chứ?
"Dưới quyền thầy có một cậu tiến sĩ tên là Trình Việt Vũ, gần đây đang chuẩn bị luận án tiến sĩ, em đến giúp việc cho cậu ta đi. Thế nào, có đồng ý không?"
"Đồng ý, tại sao có thể từ chối ạ, cám ơn giáo sư đã quan tâm em!" Bạch Thấm vội vàng tỏ vẻ mình rất sẵn lòng làm chuyện này. Cô hiểu rất rõ, tiến sĩ thực tập chuẩn bị luận văn vốn không cần người khác đến giúp một tay, giáo sư Lê là cố ý tạo ra cơ hội đó để quan tâm cô.
"Tôi cảnh báo trước, mặc dù chỉ là giúp việc, cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng em cũng không được lơ là, phải nghiêm túc bất kể việc lớn nhỏ mới có thể học được nhiều thứ hơn. Tôi sẽ tìm Trình Việt Vũ để hỏi thăm tình hình, nếu em có chút lười biếng, đến lúc đó bị mắng thì đừng trách tôi không nhắc nhở em!" Giáo sư Lê thấy Bạch Thấm đáp ứng tích cực như vậy, nghĩ đến tình hình gần đây liền rất vui mừng, tâm tính bền bỉ mới có thể đạt được thành tựu.
"Xin giáo sư yên tâm, em sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà đàn anh giao phó, nhất định sẽ không khiến giáo sư thất vọng." Bạch Thấm cung kính nói.
"Ừ, đi theo Trình Việt Vũ thì cố học tập thật tốt, cậu ta là một sinh viên xuất sắc, em sẽ học được nhiều được bổ ích từ cậu ta." Nhìn thấy sinh viên nghiêm túc cam đoan với mình như vậy, vẻ mặt vừa nghiêm khắc giờ lại trở nên hiền từ.
"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là em phải nghiêm túc học tập, không cần phân tâm vì những chuyện vô nghĩa ở bên ngoài- Em phải nhớ thật kỹ sự đời là thật thật giả giả, đơi sau này em thành công thì người khác đương nhiên sẽ không dám coi thường em." Mấy ngày nay, cho dù không hay nghe chuyện bên ngoài nhưng ông vẫn nghe lọt vài lời đồn thổi, tình cảnh của Bạch Thấm chắc cũng chẳng dễ chịu.
Đối với người con gái mà nói thì thanh danh là quan trọng nhất, ông còn hơi lo lắng Bạch Thấm sẽ không chịu nổi những chuyện này, hôm nay đặc biệt lên lớp liếc qua, thấy cô bình an vô sự giống như không bị ảnh hưởng, lúc này mới yên lòng, càng thêm hài lòng với cô sinh viên thông mình này. Bây giờ trẻ con đều được nuông chiều từ bé, gặp chuyện liền dễ dàng hốt hoảng, nhưng ông rất hài lòng với tình cách kiên cường của Bạch Thấm. Đứa bé biết chịu đựng những đả kích thì ngày sau mới có thể vô cùng tỏa sáng.
Nghe được giáo sư Lê nói lời quan tâm, trong lòng Bạch Thấm ấm áp hẳn lên.
"Em sẽ nhớ kỹ lời giáo sư nói, cảm ơn thầy đã quan tâm, em sẽ nghiêm túc nỗ lực học tập. Thầy cứ yên tâm đi, những chuyện nhỏ nhặt kia sẽ không ảnh hưởng gì tới em đâu!" Nói xong, cô tràn đầy tự tin nhìn giáo sư Lê.
Giáo sư Lê gật đầu một cái, nói: "Ừ, em hiểu là tốt rồi."
Nói xong, cầm túi tài liệu ở trên bàn lên, dặn dò: "Em mang những tài liệu này đến phòng nghiên cứu 306 đi, Trình Việt Vũ đang chờ ở đó, hai đứa có thể làm quen trước, tìm hiểu một chút xem sau này em có thể giúp được những gì."
Cô nhận túi tài liệu giáo sư đưa tới, nói: "Vâng, em sẽ mang qua đó, nếu giáo sư không còn chuyện gì thì em đi trước ạ."
"Em đi đi, tôi còn phải đi tham dự một buổi toạ đàm, cũng sắp phải đi rồi."
Sau khi lễ phép tạm biệt giáo sư Lê, Bạch Thấm không nhanh không chậm đi tới phòng nghiên cứu 306, cửa phòng khép một nửa, cô lễ phép gõ cửa, liền nghe được tiếng nói ở bên trong.
"Mời vào."
Giọng nói trong trẻo, Bạch Thấm nghĩ người đàn ông này không ca hát mà tiếng lại vang trong, cũng không tệ lắm.
Đi vào bên trong, người đàn ông tốc ký xong vừa khéo cũng đặt cây bút trong tay xuống ngẩng đầu lên, thấy Bạch Thấm, cởi mở nhe răng cười một tiếng. Bạch Thấm thấy người đàn ông ngẩng đầu cũng nhìn rõ ràng bộ dạng của anh, hơi sửng sốt một chút.
Mắt trong mày khéo, vài sợi tóc rối che đi đôi mày rậm, sống mũi rất đẹp, ngũ quan có vẻ rất lập thể, hé môi, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, rất tuấn tú. Rất giống với dáng vẻ sau khi Triệu Ngạn Bân trưởng thành mà cô đã tưởng tượng ở kiếp trước. Vừa có diện mạo tuấn lãng rực rỡ như ánh mặt trời vào thuở thiếu niên, phóng khoáng ngông ngênh, tư thái tự do, vừa có bao dung, ôn hòa, trầm ổn, sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
"Xin chào, cô là?"
Cô bị tiếng nói của anh kéo suy nghĩ về thực tại.
"Xin chào, tôi là Bạch Thấm, là giáo sư Lê bảo tôi qua đưa tài liệu cho anh."
"A, Bạch Thấm, thì ra cô phụ tá nhỏ mà giáo sư Lê tìm cho tôi lại là một đại mỹ nữ cơ đấy!" Ý cười trên mặt đối phương càng thêm nồng đậm.
"Mặc dù cô đã biết, nhưng tôi vẫn nên tự giới thiệu một chút nhỉ. Xin chào, tôi là Trình Việt Vũ, rất hân hạnh được biết cô, cô gái xinh đẹp." Nói xong còn làm một động tác cúi người rất tiêu chuẩn với Bạch Thấm.
Ống tay áo anh tùy tiện cuốn lên và cổ áo hơi mở làm ra hành động này khiến Bạch Thấm vui vẻ nở nụ cười, phối hợp đáp lễ: "Thật may là hôm nay tôi mặc váy, nếu không sẽ rất thất lễ. Xin chào, thân sĩ!" Bạch Thấm có ấn tượng khá tốt với vị đàn anh mới quen này, cô rất dễ dàng cảm nhận được sự thân thiện của anh.
"Xem ra "mỹ nhân băng giá" trong truyền thuyết cũng không lạnh lùng đâu, hay là sức hút của tôi quá lớn khiến cho cô gái xinh đẹp vừa gặp đã thương chăng?"
"Tôi nghĩ, có lẽ do hôm nay tâm tình của cô ấy không tệ." Bạch Thấm mỉm cười nói, đưa tài liệu trong tay qua.
"Hả? Có thể chia sẻ một chút với tôi không?" Trình Việt Vũ nhận lấy túi giấy, hỏi.
"Cô ấy vừa quen một vị thân sĩ đẹp trai."
"Nhưng vị thân sĩ đẹp trai lại bỏ lỡ một vị tiểu thư xinh đẹp." Vì muốn tăng thêm tính chân thật cho những lời này, chẳng những giọng nói của người đàn ông mang theo mất mát, mà vẻ mặt cũng biến thành buồn khổ không dứt.
"Hả?" Bạch Thấm nghi ngờ nhìn đối phương.
Trình Việt Vũ liếc qua tay cô, đầy thiện ý cười nói: "Chiếc nhẫn đính hôn "Nhà Eva" rất đẹp, tiểu thư xinh đẹp thoạt nhìn rất hạnh phúc! Quả nhiên là không thể tin lời đồn đãi được!"
Bạch Thấm nghe xong hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, một chiếc nhẫn tinh sảo đeo ở ngón giữa. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trình Việt Vũ, mỉm cười, nói: "Đàn anh đúng là tinh mắt, người khác sẽ không chú ý đến đâu."
Cô biết đây là Trình Việt Vũ cố ý chỉ ra, Eva là một tập đoàn thiết kế đồ trang sức rất có danh tiếng trên thế giới, trong đó thiết kế nhẫn là nổi tiếng nhất,rất được các đôi tình nhân yêu thích. Bởi vì là tác phẩm thuần thủ công,- thành phẩm hạn chế, không phải cứ có tiền là mua được, cho nên nhẫn của Eva cũng là tượng trưng cho thân phận. Điều này giống như nói rõ: anh không tin vào lời đồn trong trường mà là tin cô.
"Ha ha, tôi chỉ cảm thấy khá hứng thú với mẫu thiết kế của Eva mà thôi, thấy chiếc nhẫn của cô rất giống với phong cách của họ, đoán mò thôi." Trình Việt Vũ thản nhiên nói.
"Tôi cũng rất ưa thích chiếc nhẫn này." Cô xoa nhẹ ngón giữa, có lẽ là vì nhìn chiếc nhẫn mà nghĩ tới An Tử Thiên, cũng có lẽ là vì hành động của Trình Việt Vũ, nên Bạch Thấm cảm thấy rất uất ức.
Sau khi sống lại, lần đầu tiên chạy tới phòng làm việc tìm anh, hung hăng khóc lớn một trận, chưa kịp làm gì thì đã ngủ mất, lúc tỉnh lại liền phát hiện trên tay dư ra đồ vật nhỏ này. Cô chưa từng quên trong lúc vô tình phát hiện chiếc nhẫn này đeo vào tay mình thì trong lòng không tự chủ được mà sinh ra vui mừng và có chút ngọt ngào. Anh Tử Thiên của cô đó, có lẽ đến đời sau cũng không tìm được một người cố chấp yêu cô giống như anh nữa. Lỡ bỏ qua buổi lễ đính hôn, hiện tại cô cũng muốn bổ sung, muốn trả nợ cho An Tử Thiên, nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của anh, chiếc nhẫn đính hôn của nam giới vừa đơn giản mà phóng khoáng sẽ an vị trên tay anh.
"Như vậy mới hoàn chỉnh, tại sao chỉ có một mình em đeo nhẫn đính hôn chứ."
Cô cười thoải mái, lúc chuẩn bị thu tay về thì đột nhiên bị An Tử Thiên nắm lấy, cô có hơi lo lắng, lúc này có phải nên nói vài lời êm tai không? Nhưng cô muốn nói gì, nói thế nào thì thật sự không thốt ra được.....
Ngẩng đầu nhìn về phía An Tử Thiên, anh vậy mà bất động, cố sức nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay. Nhìn thấy bộ dạng đó của An Tử Thiên, không biết vì sao cô đột nhiên đỏ mặt.
Thật sự muốn gặp anh quá, Bạch Thấm chợt rất muốn nhìn thấy An Tử Thiên. Giận dỗi anh nhiều ngày như vậy, cô không có nổi một bữa ăn, giấc ngủ ngon, tự khi nào mà cô đã có thói quen hôn hôn trước khi đi ngủ, mỗi bữa cơm phải có anh bên cạnh làm bạn, quen hương vị đồ ăn do anh làm...... Lúc nào thì cô đã có thói quen anh theo sát cuộc sống của mình, quen với sự nuông chiều của anh thế....
Dòng suy nghĩ bị tiếng chuông di động cắt đứt, Bạch Thấm áy náy xin lỗi Trình Việt Vũ: "Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã." Mà đối phương thì hiền hòa làm ra động tác "Cô cứ tùy ý".
Cô lấy di động ra nghe.
"Lâm Mặc à."
"Bạch Thấm, tôi vừa khám bệnh cho An Tử Thiên xong."
"Tôi biết rồi, hôm nay là ngày anh ấy tái khám." Mỗi lần An Tử Thiên đến tái khám ở chỗ của Lâm Mặc thì Lâm Mặc sẽ gọi điện thoại báo cho Bạch Thấm, hai người sẽ trao đổi về tình trạng của anh.
Bạch Thấm vừa nói vừa đi ra bên ngoài. Mặc dù có ấn tượng khá tốt với Trình Việt Vũ nhưng dù sao cũng là lần đầu quen biết, vẫn không nên để anh ta nghe thấy những chuyện riêng tư này.
"Kết quả không tốt như lúc trước, tôi cảm giác hôm nay hơi khó khai thông cho anh ta, anh ta không đồng ý nòi gì với tôi cả. Tôi hỏi An Trì, anh ta cũng nói mấy ngày nay trạng thái của An Tử Thiên không tốt lắm. Cô có cảm giác như thế không?" Lâm Mặc có chút nghi ngờ, không phải tình trạng đang dần tốt lên sao, tại sao hiện tại lại xảy ra tình trạng này?
"......Hai hôm trước chúng tôi có cãi nhau, hai ngày nay chúng tôi vẫn chưa nói chuyện lại." Do dự một hồi, Bạch Thấm mới nói.
"Cái gì? Hai người cãi nhau hả?" Ngay cả Lâm Mặc luôn luôn bình tĩnh cũng thấy rất kinh ngạc.
"Tôi biết mà, cũng chỉ có cô mới có thể ảnh hưởng đến anh ta thôi. Chuyện gì xảy ra vậy? Bạch Thấm, chẳng lẽ cô quên mất ban đầu cô đã nói gì ở trước mặt tôi hả?"