Tình yêu của cha mẹ rất vĩ đại, cốt nhục tình thâm cũng là một loại tình cảm hết sức sâu đậm, đây đều là những loại tình cảm rất quan trọng trong cuộc đời của mỗi con người, nhưng rất quan trọng không có nghĩa là quan trọng nhất. Có đôi khi, cho dù là con gái cũng không thể yêu cầu cha mẹ coi mình là quan trọng nhất.
Giống như cha mẹ Bạch Thấm, đối với cha Bạch, chuyện quan trọng nhất của cuộc đời ông chính là sự nghiệp kinh doanh. Còn đối với mẹ Bạch, điều quan trọng nhất của cuộc đời bà chính là chồng mình, cho dù không nguyện ý, nhưng bà cũng sẽ tìm trăm ngàn lý do để thuyết phục mình nghe theo chồng, bao gồm việc bỏ rơi Bạch Thấm. Bà tự thuyết phục mình, chẳng qua là con gái thay đổi chỗ ở mà thôi, tuy rằng không ở bên cạnh bà, nhưng lại có được một cuộc sống có điều kiện hơn, càng nghĩ bà lại càng cảm thấy đúng, rồi lại cho rằng nếu tiếp tục giữ con gái ở lại nhà họ Bạch mới là điều không đúng.
Tuy rằng Bạch Thấm không trách cứ cha mẹ của mình, nhưng cô cũng hiểu được từ nay về sau mình cùng bọn họ sẽ chẳng thế nào thân cận được như trước nữa, dù sao hành động của họ cũng gần như là đã bỏ rơi đứa con gái của họ là cô rồi. Từ nay về sau, cô chỉ còn có thể coi họ là hai trưởng bối mà đối xử tôn kính, chỉ có tôn tính, chứ không hề có thân thiết.
Trong lúc Bạch Thấm rất cần đến hai người thân thiết nhất là bọn họ, lại bị đưa đến nhà họ An. Trong lúc cô khóc lóc kêu gào đòi trở về nhà, cái mà hai người bọn họ đáp lại cô chính là sự từ chối lạnh lùng. Khi cô sựo hãi bất lực muốn bỏ trốn, cái bọn họ cho cô cũng chỉ là sự trách cứ, bất luận cô có năn nỉ như thế nào, họ cũng không hề dao động, thậm chí hai người họ còn chủ động đưa cô về nhà họ An, lại vẫn không chịu mở miệng xin cho cô trở về nhà họ Bạch.
Cho nên, khi trở lại thành phố W, Bạch Thấm chỉ cùng An Tử Thiên đến nhà họ An dùng cơm, tỏ ý cô đã trở về, không bao lâu sau thì cũng rời đi, bởi vì dù có ở lại thì cũng chỉ có thể lạnh nhạt và trầm mặc không nói gì.
An Tử Thiên đã trở lại, An Tử Nguyệt cũng liền thoải mái hơn. Đối với sự nghiệp của nhà họ An, An Tử Thiên chính là thân cây trụ cột, mà An Tử Nguyệt lại chính là cành cây. An Tử Thiên không có ở nhà chính, thân cây rời khỏi địa phương ban đầu, như vậy, việc hấp thu dinh dưỡng của cả một cây đại thụ lớn đều hoàn toàn dựa vào cành cây nhỏ này, như vậy, có thể thấy, bình thường An Tử Nguyệt vô cùng bận rộn vất vả, hiện tại thân cây rốt cuộc cũng trở về, việc hấp thu dinh dưỡng nhanh chóng hơn, cũng thuận tiện hơn rất nhiều, mọi sự vụ đều có thể giải quyết trong một lần, làm cho hiệu suất làm việc được nâng cao hơn rất nhiều.
Nhưng An Tử Thiên bận rộn, thời điểm cuối năm lại càng bận rộn hơn, lúc này cái cây lớn An Thị càng cần thân cây An Tử Thiên này hơn bao giờ hết.
Bạch Thấm ở nhà, cảm thấy vô cùng nhàm chán, vừa liều mạng cùng Lâm Thước Nhạc đi dạo phố xong, lúc trở về mua được rất nhiều đồ. Sau đó, Bạch Thấm lại gọi điện cho Lâm Mặc, báo cáo tình hình gần đây của An Tử Thiên, Lâm Mặc nói tình hình bệnh lý của anh càng ngày càng khả quan hơn, khiến cho Bạch Thấm hết sức vui mừng. Tiếp đó, Bạch Thấm lại gọi điện cho Tô Thanh Thiển nói chuyện phiếm, nhưng thời gian cuộc gọi lại vô cùng ngắn ngủi, hai người đều không phải là người nói nhiều. Tắt điện thoại, mở tivi, Bạch Thấm vẫn cảm thấy vô cùng nhàm chán, lại cầm lấy điện thoại.
“Anh Tử Thiên...”
“Thấm Thấm.”
“Anh đang làm cái gì?”
“Bận bịu.”
“Em đi dạo phố cùng Thước Nhạc về, mua được rất nhiều đồ.”
“Có mệt không?”
“Không mệt, hiện tại em đang xem tivi.”
“Xem cái gì?”
“Hình như là [Hiền phu].”
“Xem hay không?”
“Có chút cẩu huyết*, không hay.” Thật sự là rất nhàm chán…
*Cẩu huyết: tình tiết lặp đi lặp lại đến nhàm chán, hoặc những tình tiết vô lí, thiếu logic.
“Vậy xem cái khác.”
“Cái khác cũng không hay.”
“…”
“Anh Tử Thiên…”
“Ừ.”
“…”
“Ừ?”
“Em nhớ anh.”
“…”
Bút trong tay An Tử Thiên chợt dừng lại, khóe miệng chậm rãi cong lên. Đây là lần đầu tiên, Bạch Thấm chủ động nói nhớ anh.
“…”
Không dùng đầu óc suy nghĩ mà vô tình thốt ra những lời này, có phải cô thật sự rất nhàm chán hay không? Bạch Thấm yên lặng đỏ mặt.
“Anh cũng vậy.” An Tử Thiên tưởng tượng đến dáng vẻ cô vừa ôm điện thoại vừa ngượng ngùng, trái tim không tự chủ liền đập nhanh hơn, cảm thấy hết sức ngọt ngào.
An Tử Nguyệt đẩy cửa vào, nhìn thấy em trai mặt than* của mình lại ôm điện thoại ngẩn người cười ngây ngô, cho dù là nội tâm cô vô cùng mạnh mẽ cũng có chút không thích ứng được, liền biết rõ còn cố hỏi: “Khụ khu… đang nói chuyện với Bạch Thấm sao?”
*Mặt than: kiểu khuôn mặt luôn lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc.
Bên này Bạch Thấm nghe được giọng nói của An Tử Nguyệt liền hoảng sợ, vội vàng cúp điện thoại. Cô khẽ đưa tay xoa khuôn mặt sớm đã đỏ rực của mình rồi tiếp tục ôm gối xem tivi, nhưng trong đầu lại chỉ toàn nghĩ đến bóng dáng của An Tử Thiên. Trong phim rõ ràng đang chiếu đến cảnh phát hiện người yêu có người khác, người thứ ba tìm đến tận cửa nháo loạn, vậy mà cô lại cười đến vô cùng ngọt ngào.
“Cô Bạch, lão gia đã trở lại.” Người hầu gõ cửa nói.
“Tôi biết rồi.” Cô đã dặn bọn họ là khi ông cụ trở về liền thông báo cho cô biết.
“Ông, người đã trở lại.” Bạch Thấm cười tủm tỉm bưng nước trà ngon mới pha nghênh đón ông cụ.
“Có chuyện gì?” Ông cụ tiếp nhận ly trà, uống một ngụm nhỏ.
“Không có việc gì thì không thể tìm ông sao? Ông ra ngoài đánh cờ thu được kết quả như thế nào ạ? Có phải lại toàn thắng hay không ạ?”
Nhà họ An lớn như vậy, nhưng lại luôn thiếu đi không khí sinh động của những tiếng cười, tuy rằng cô cũng không phải là một người có tính tình hoạt bát, nhưng nếu như có thể làm cho mọi người vui vẻ hơn một chút, giả bộ làm cô gái nhỏ một chút cũng đâu có sao.
“Cũng không tệ lắm, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của ông chứ. Một đám lão già chơi cờ dở tệ, làm sao mà không thua được chứ, hừ!” Có lẽ là hôm nay vận may của ông cụ nhà họ An không tệ, Bạch Thấm lại biết cách hỏi đúng trọng tâm, khiến co tâm tình của ông cụ khá tốt, hơi nghiêm mặt rồi cũng bắt đầu tươi cười.
Bạch Thấm nhân cơ hội giúp ông cụ xoa bóp vai rồi nịnh nọt: “Cháu biết là ông sẽ thắng mà... hắc hắc… Ông, người thật lợi hại!”
“Có việc gì cứ việc nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng!” Tuy rằng rất hưởng thụ lời khen của Bạch Thấm, nhưng ông cụ lại không quen với việc Bạch Thấm đội nhiên thân thiết như vậy, rất không được tự nhiên.
“Cháu thì làm gì có chuyện gì chứ, chỉ là muốn nói chuyện phiếm với ông một chút thôi. Lúc ở thành phố A cháu vẫn luôn rất nhớ ông đó!”
“Hừ! Thật vậy không? Chẳng phải con vẫn luôn chán ghét lão già này sao!” Tuy rằng được nghe Bạch Thấm nói nhớ mình rất vui vẻ, nhưng ông cụ nhà họ An vẫn không chịu thừa nhận ý tốt.
“Làm gì có chứ! Trước đây là do cháu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện mới nói ra những lời nói hỗn hào như vậy, bây giờ ông hây quên nó đi, quên mất nó đi! Cháu thật sự rất sùng bái ông, ông thật sự rất lợi hại, cháu làm sao chán ghét ông được chứ. Lại nói đã rất lâu ông không hề dạy cháu luyện thư pháp rồi, có phải ông chán ghét cháu hay không?” Hiện tại, ở trước mặt ông cụ nhà họ An, Bạch Thấm hoàn toàn là dáng vẻ của một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi, chỉ biết làm nũng và giả vờ uất ức.
“Là con không chịu luyện hay là do ông không dạy, trong lòng con phải rõ hơn ai hết chứ.” Nghe được trong lời nói của cô có lẫn uất ức, ông cụ có chút mềm lòng, nhưng lại vẫn không biểu hiện ra ngoài như trước.
“Hắc hắc… ông, con biết sai rồi, vừa thi vào trường đại học xong liền chơi đến quên trời đất. Từ bây giờ con sẽ cố gắng bù lại tất cả, có được không ạ?” Bạch Thấm làm nũng lắc lắc cánh tay của ông cụ.