Bạch Thấm cứ như vậy mặc cho cơ thể của mình trôi nổi giữa không trung – à không, hiện giờ đã không thể nói là cơ thể nữa rồi, phải gọi là một linh hồn, hoặc gọi là…. Quỷ Hồn.
Ngày đó cô chạy ra khỏi biệt thự An Thị, chỉ lo chạy nhanh về phía trước nên không để ý lúc đó có một chiếc xe tải đang lao tới. Cô chỉ nghe thấy có người hốt hoảng hét lớn rồi vừa quay đầu lại thì đã thấy ánh sáng màu xanh chiếu chói mắt, tiếp theo là một trận đau nhức, còn có một lực mạnh mẽ đẩy cơ thể cô sang nơi khác. Trước khi hoàn toàn mất đi tri giác, cô dường như nghe được tiếng thét chói tai.
Chết chỉ cần trong nháy mắt, nhưng mà trong nháy mắt này, con người lại có thể nghĩ đến rất nhiều thứ. Bạch Thấm sau khi mất đi tri giác đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng, cuối cùng đã kết thúc, cuối cùng có thể thoát khỏi mọi thứ, cô đời này đã thoát khỏi vận mệnh phải làm đồ chơi vui lòng người khác.
Nếu có kiếp sau, cô nhất định phải nắm chặt vận mệnh của chính mình, không thể để chính mình lại giống như kiếp này, lúc nào cũng bị người khác khống chế, bài bố giống như một con cờ. Nhưng đồng thời, Bạch Thấm cũng cảm thấy rất khó chịu. Loại khó chịu này không phải đau đớn xuất phát từ cơ thể mà là lòng cô – một cảm giác trống trơn rất khó chịu, giống như bị mất gì đó rất quan trọng. Đó là cái gì? Trong đầu Bạch Thấm đột nhiên xuất hiện hình dáng của An Tử Thiên. Hình ảnh đó chỉ chợt lóe mà lướt qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khiến cô cảm giác giống như muốn bắt lấy thứ gì đó mà lại giống như không phải...
****
Trên giường bệnh, hai mắt An Tử Thiên nhắm chặt, cả người nằm yên không nhúc nhích, dù cho anh đã dùng liều thuốc an thần nhưng vẫn không thể ngủ yên. Đôi mày anh nhíu chặt, hai tay gắt gao nắm lấy đệm, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, đôi môi khô khốc thấp giọng khàn khàn bật ra âm thanh. Cho dù không nghe rõ anh nói gì, Bạch Thấm cũng biết anh đang kêu tên cô.
Thấm Thấm, Thấm Thấm, Thấm Thấm…..
Âm thanh khàn khàn vang lên, mặc kệ mọi thứ, cho dù yết hầu đau đớn anh vẫn không chịu ngừng, thật giống như chỉ cần gọi tên cô như vậy, cô sẽ đột nhiên xuất hiện đáp lại lời của anh.
Anh lại gặp ác mộng. Trong lòng Bạch Thấm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Từ ngày cô chết, An Tử Thiên vẫn cứ như vậy.
Ngày đó sau khi hoàn toàn chết đi, Bạch Thấm phát hiện chính mình lại lơ lửng giữa không trung, cơ thể ở trạng thái trong suốt. Còn không kịp nhận ra chính mình đã chết, bản thân giờ chỉ là hồn phách thì cô đã thấy ngay ở phía dưới là An Tử Thiên rối loạn ôm lấy cơ thể đầy máu của cô không ngừng gọi:
- Thấm Thấm... tỉnh tỉnh... Thấm Thấm... tỉnh tỉnh... Thấm Thấm... tỉnh tỉnh… …
Anh không ngừng gọi giống như vậy có thể khiến cô tỉnh lại. An Tử Nguyệt đứng bên cạnh cố gắng nói cho anh biết sự thật:
- Bạch Thấm sắp chết rồi, anh không thể ôm cô ấy như vậy, phải mau chóng đi bệnh viện, đem cô ấy giao cho bác sĩ.
Nhưng An Tử Thiên không thèm để ý tới, dùng lực đẩy An Tử Nguyệt ra đồng thời lại càng ra sức ôm chặt Bạch Thấm nỉ non:
- Thấm Thấm... anh sai rồi... anh biết sai rồi... xin lỗi… Thấm Thấm... em đừng xảy ra chuyện gì được không?
- Thấm Thấm... mở mắt ra nhìn anh đi…. Anh thật sự biết sai rồi... em chán ghét anh yêu em, vậy anh sẽ không yêu em nữa được không? ....
- Thấm Thấm... em không cần như vậy có được không... Thấm Thấm... em tỉnh lại đi... Thấm Thấm... chỉ cần em tỉnh lại... anh sẽ lập tức biến mất... về sau em sẽ không phải nhìn thấy anh nữa....
- Thấm Thấm... em gạt anh đúng không? Thấm Thấm... em mau tỉnh lại a ...Thấm Thấm….
Anh cứ mặc cho trán cô đầy máu, không ngừng kêu cô mở mắt tỉnh lại giống như đứa trẻ bị khi dễ bối rối không biết làm như thế nào cho phải. Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên dùng lực ôm thân thể bị thương của cô giống như ôm cả thế giới nhỏ, dịu dàng mà tang thương, nồng đậm đau xót và bối rối bao phủ lấy cơ thể anh.
Hai mắt Bạch Thấm trừng lớn hoàn toàn không thể tin tình cảnh trước mặt, cô lấy tay bịt chặt miệng mình nghẹn ngào từng tiếng. Từ trước đến nay Bạch Thấm chưa bao giờ có thể nghĩ rằng cô chết người đàn ông lạnh lùng như An Tử Thiên lại bối rối đau xót. Cô cho tới bây giờ vẫn cho rằng đối với anh mình chỉ là một món đồ chơi. An Tử Thiên làm sao có thể vì một món đồ chơi như cô mà thương tâm như vậy.
Bạch Thấm chậm rãi bước tới trước giường, đưa tay vuốt lên hai hàng lông mày nhíu chặt của An Tử Thiên. Vốn nghĩ rằng như vậy có thể giúp cho anh có thể ngủ ngon hơn nhưng không ngờ khi cô vươn tay ra thì lại phát hiện bản thân có thể xuyên qua mọi thứ. Ngay lập tức Bạch Thấm khó chịu vì hiện giờ mình chỉ là một hồn phách chỉ có thể nhìn An Tử Thiên bị ác mộng hành hạ_cảnh tượng tràn ngập bi thương đã diễn ra hơn một tháng trước mắt cô.
Ngày đó, An Tử thiên ôm thi thể của cô quật cường mà tuyệt vọng, không chịu buông tay cũng không để cho bất kì ai nào đến gần.
Khi thuốc an thần hết tác dụng thì anh lập tức tỉnh dậy. Không nhìn thấy thi thể của cô, anh điên cuồng đập phá tất cả đồ vật trên bàn, lớn tiếng gào thét gọi tên cô. Anh bị các bác sĩ mạnh mẽ ấn chặt xuống giường, cơ thể không ngừng run rẩy, hai mắt sung huyết tràn ngập tơ máu. Từ trước đến nay, Bạch Thấm chưa từng thấy được dáng vẻ chật vật kinh khủng của anh như bây giờ. Điều này làm cho cô không nhịn được mà đau lòng.
An Tử Thiên bị trói trên giường không thể mảy may động đậy. Anh nằm im lặng không ăn không uống, không nhúc nhích nhìn chằm chằm trần nhà. Bạch Thấm ở bên cạnh nhìn anh, cho dù có nhắm mắt cũng cảm nhận được tuyệt vọng từ trên người An Tử Thiên phát ra.
****
Suốt hơn một tháng nay, cô nhìn anh từ điên cuồng giãy dụa biến thành tuyệt vọng, mỗi ngày đều không ngừng gặp ác mộng. Cô vẫn nghĩ bản thân đối với An Tử Thiên không có tình cảm mà cho dù có thì cũng sẽ chỉ là oán hận. Nhưng bây giờ Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên như vậy, trong lòng cô thật sự khổ sở.
Vì sao, An Tử Thiên, vì sao? Rõ ràng cô hận anh, nhưng hiện tại lòng cô lại vô cùng đau đớn. Rõ ràng bây giờ cô chỉ là một hồn phách nhưng tại sao lại vẫn cảm thấy đau lòng đến mức không thở được? An Tử Thiên, nếu anh không thống khổ như vậy, tôi nhất định cũng sẽ không đau lòng? An Tử Thiên, tại sao chứ? Tại sao, tôi chết anh lại tuyệt vọng như vậy?
Nếu hiện tại cô có thể khóc thì đó nhất định là nước mắt vì anh mà rơi. (ta chém...)
Bọn họ nói : “An Tử Thiên nhất định bị điên rồi, không điên thì cũng biến thành một kẻ vô dụng. An gia nhất định sẽ không thèm quan tâm đến một kẻ vô dụng như hắn? Anh ta vì một người phụ nữ không biết tốt xấu mà biến thành bộ dạng sống dở chết dở, An Tử Thiên thật sự quá thất bại rồi.”
“Còn không phải do Bạch Thấm gây ra xui xẻo? Bình thường cô ta không biết tốt xấu xem thường An Tử Thiên, hiện giờ đã chết lại còn muốn đem anh ta bức điên, khiến An gia ngày càng đi xuống. Còn cả An Tử Thiên nữa, mọi người ai cũng nói An thiếu gia lạnh lùng vô tình, không biết vì sao hiện giờ lại vì một người phụ mà mạng mình cũng không cần chứ? Aizzz….”
Tại sao lại như thế này? Tại sao? An Tử Thiên, anh sao có thể như vậy?!!!
Không được! An Tử Thiên, không được! Anh không thể như vậy, tôi hận anh mười mấy năm, anh làm sao có thể vì tôi mà điên cuồng như thế? An Tử Thiên, đáng lẽ ra anh phải tiếp tục sống cho tốt, đáng lẽ anh phải khiến cho tôi dù có biến thành Quỷ Hồn cũng phải hận anh thấu xương. An Tử Thiên, anh đứng lên cho tôi, anh phải cho tôi thấy anh thật tốt, tiếp tục sống thật tốt cho tôi…..!!!!
An Tử Thiên... anh xem... em còn ở đây, còn ngay ở bên cạnh anh này , anh không thể nào phát điên như thế được...
An Tử Thiên…
. . . . . . . .
Tử Thiên..
. . . . . . .
Anh Tử Thiên...
. . . . . .
Anh xem, em đang ở bên cạnh anh đây này...
Anh mau nhìn đi, Thấm Thấm vẫn đang ở bên cạnh anh…