Không khí trong nhà Daehyun vô cùng căng thẳng. Youngjae đã mất tích được nửa ngày rồi.
Youngjae không có khả năng đi đâu mà không báo với mọi người. Cậu là người rất cẩn thận, không có khả năng khiến cho người khác lo lắng. Nhưng lần này, chính là khác hẳn!
Bên cạnh Daehyun là mẹ của cậu. Bà vừa mới bình tĩnh lại, chỉ là hai mắt đỏ hoe và hơi sưng lên đã chứng tỏ bà vừa khóc rất nhiều.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Seoul lớn như thế, làm sao chúng ta tìm được Youngjae? Người chúng ta cử đi cũng đã tìm hơn năm tiếng rồi! Một tin tức cũng không có...Haizzz..." Minhy ngồi trên ghế sopha vò đầu bứt tóc, giọng nói chán nản vang lên trong căn nhà im lặng, nghe ảo não nặng nề. Cuối cùng là kết thúc bằng một tiếng thở dài.
Minhy là chị họ của Youngjae, tình cảm giữa cô cùng cậu rất tốt. Minhy luôn coi cậu là em trai mình mà đối đãi. Không như những người trên danh nghĩa là cha mẹ nuôi nhưng lại thờ ơ bán con mình để mà trục lợi.
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng của Daehyun. Đang lúc anh định mở miệng nói gì đó, một âm thanh đã chen trước vào "Đại ca!"
Một thiếu niên chạy từ ngoài cổng, tiến thẳng đến chỗ Daehyun, cậu hơi gập người xuống, thở dốc do chạy một quãng xa.
"Cậu là...?" Minhy hơi giật mình nhìn thiếu niên mới chạy đến, ai vậy?
"Lahuy?" Daehyun kinh ngạc nhìn thiếu niên có gương mặt quen thuộc này.
Thiếu niên tên Lahuy cười cười nhìn Daehyun "Đại ca, anh còn nhận ra em sao?"
"Cậu đến đây làm gì?" Daehyun nhíu mày nhìn Lahuy. Kì lạ, đáng lẽ bây giờ thằng nhóc phải đang ở Mĩ quốc mới đúng chứ?!
Lahuy vẫn còn đang ổn định lại hơi thở, sau rồi nói "Đại ca, em vừa ở bên Mĩ quốc nghe được tin chị dâu mất tích, liền chạy về đây."
Daehyun có chút bất đắc dĩ nhìn Lahuy, cậu chạy về đây???
"Cậu chạy bằng chân sao? Cậu về đây thì giải quyết được gì??" Daehyun không thể kiềm chế cơn nóng nảy.
Lahuy thấy Daehyun có dấu hiệu sắp mất kiềm chế, trong lòng có chút run sợ, vội vội vàng vàng giải thích.
"Đại... đại ca, anh bình tĩnh cái đã! Ý em là em ngồi máy bay từ Mĩ đến đây rồi đi xe đến đây, nhưng giữa đường xe em bị hỏng nên em phải chạy bằng chân đến. Haizzz... Đại ca, Leo vừa báo tin cho em, đã phát hiện tung tích của chị dâ..." Còn chưa kịp nói xong, cổ áo Lahuy đã bị Daehyun túm lấy.
Daehyun nghe đến hai chữ "chị dâu" liền sửng sốt, sau đó nhanh chóng túm lấy cổ áo đối phương, gằn giọng quát "Cậu nói gì? Có tung tích của Youngjae, có thật không? Giờ em ấy đang ở đâu?"
Lahuy bị biểu hiện Daehyun dọa sợ, ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng khi sắp bị nghẹt thở, cậu mới nói "Đại... ca, anh buông... trước đã. Em... không thở được... Ha...ha"
Daehyun giật mình, phát hiện bản thân ban nãy kích động mà dùng sức quá lớn, cái cổ của Lahuy đã hơi bầm lên một chút. Trong lòng dù có chút áy náy nhưng điều quan trọng bây giờ không phải việc đó. Anh tiếp tục thúc giục, trong lòng nóng như lửa đốt "Được rồi, cậu mau nói đi!"
Lahuy vừa thở dốc trong lòng lại vừa thầm khinh bỉ đại ca nhà mình. Đúng là đại ca rất phù hợp với cái câu: "Thấy vợ quên đệ" a! Nhìn xem cái cổ của cậu tím như thế nào rồi, một câu an ủi hay xin lỗi cũng không có, thật không thể hiểu được! Quá thiên vị mà!
Bất quá những câu này cậu cũng không dám xổ ra, đùa sao, nói ra thì người gặp nạn trước là mình nha.
"Đại ca, Leo nói đã dò theo được tín hiệu bị nhiễu của máy định vị cao cấp. Nhưng do tín hiệu chập chờn và bị một loại máy nhiễu sóng cấp cao làm gián đoạn, cho nên bọn em chỉ biết được chị dâu đang ở khu vực ngoại ô Seoul mà thôi." Lahuy nhanh chóng nói.
Nhưng cậu vừa dứt lời, đã thấy Daehyun vọt ra ngoài cổng. Mẹ anh cũng sửng sốt, rồi cùng Minhy đi theo Daehyun. Trong đầu Daehyun đã không còn suy nghĩ được gì, dòng chữ "ngoại ô Seoul" là cứ quanh quẩn mãi bên tai anh không dứt được.
"Mẹ và Minhy ở nhà đợi con trở lại, hai người đừng đi! Con sợ sẽ có nguy hiểm" Daehyun nhìn mẹ mình và Minhy nói.
"Nhưng Youngjae..." Mẹ Daehyun lo lắng nhìn Daehyun...
"Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ đưa vợ con trở về an toàn" Hai chữ "vợ con" được Daehyun nhấn mạnh đặc biệt, ý muốn nói anh đã sớm chấp nhận Youngjae là vợ mình, giờ, anh có trách nghiệm đưa em ấy trở về an toàn.
Mẹ Daehyun ngơ ngác nhìn anh, trong lòng cảm động. Thằng nhóc ngốc này, cuối cùng con cũng chấp nhận đứa con dâu đáng thương của bà rồi.
"Được rồi. Mau đi a! Nếu không con dâu mẹ mà xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ không tha cho con đâu đó" Mẹ anh sụt sùi đứng trước cổng, thúc giục Daehyun nhanh chóng đi mau.
Daehyun hướng mẹ mình cười nói "Con sẽ bảo vệ em ấy thật tốt!"
Bà yêu thương anh và cậu như thế, vậy mà trước đây anh còn oán trách bà, thật không biết, lúc đó trong đầu anh chứa cái gì nữa? Bất quá bây giờ cũng không phải thời gian hồi tưởng lại quá khứ trước kia. Anh cùng với Lahuy nhanh chóng lên xe, nhấn ga khởi động máy.
Trên đường cao tốc rộng lớn, hai chiếc xe mô tô phân khối lớn phóng nhanh với chỉ số cao lướt đi, để lại phía sau là một mảnh khói bụi mù mịt...