Cảnh Điềm thấy rất nghi hoặc, nhân vật ngũ công chúa này kiếp trước cô không thấy được đề cập đến quá nhiều, lại còn gì mà tinh thông võ thuật, cô quay sang hỏi Cẩn Thần:
"Ngũ công chúa là con gái duy nhất của hoàng hậu sao?"
"Phải, đặc biệt còn rất được hoàng thượng cưng chiều, hiểu lễ nghĩa, bá quan văn võ trong triều đều rất thích vị công chúa này."
"Nhưng sao ta chưa từng nghe đến vị công chúa này thế?"
"Hhh, đó là nàng không để ý, với lại vị công chúa này rất được lòng dân chúng, cũng rất được yêu thương nên trong hoàng cung bảo vệ rất nghiêm ngặt, nàng không nghe đến cũng xem như là chuyện bình thường."
"Cẩn Thần, chàng có quen biết vị công chúa này không?"
Thấy vẻ mặt vừa tò mò vừa nghi hoặc lại có chút thăm dò của Cảnh Điềm, Phó Cẩn Thần không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng:
"Nàng đang hỏi về ngũ công chúa hay hỏi về quan hệ của ta và công chúa thế?"
Biết tâm tư bé nhỏ của mình của mình bị nhìn thấu, Cảnh Điềm đỏ mặt, xoay sang bên góc, bĩu môi nói:
"Không... ta không hỏi gì nữa hết."
"Nàng giận rồi sao?"
"Không giận."
"Vậy còn muốn nghe kể chuyện hay không?"
"Có, chàng nói thêm đi."
"Được được. Ngũ công chúa tên thật là Tề Nguyệt Hi, là công chúa đầu tiên của Đại Hạ sau bốn hoàng tử. Từ nhỏ đã được học đủ mọi lễ nghi của hoàng tộc xong vì thông minh mà sau khi lớn một chút liền học võ."
"Nhưng là công chúa muốn học hay bị ép thế ?"
"Tề Mặc nói là muội ấy tự muốn."
"Nhưng không phải ngũ công chúa đang còn nhỏ tuổi sao, còn được cưng chiều như vậy, hoàng hậu nỡ để công chúa học cái này sao."
"Đừng nói là hoàng hậu, ngay cả hoàng thượng cũng không muốn. Nhưng công chúa cương quyết muốn học, làm đủ mọi cách khiến cho hoàng đế cũng phải đau đầu, sau còn có đại hoàng tử Tề Mặc giúp đỡ xin nên đã học võ khi còn nhỏ."
Nói chuyện một lúc cũng đến phủ thừa tướng, Cẩn Thần đỡ Cảnh Điềm xuống, sau đó với lời nói không nỡ tiễn nàng vào trong:
"Tối ta lại đến đón nàng."
Cảnh Điềm tươi cười, nắm lấy vạt áo của Cẩn Thần, lại để lộ ra vẻ tiếc nuối lại có chút đau lòng:
"Cẩn Thần, cảm ơn chàng."
"Cảm ơn gì chứ? Tháng sau nàng đã là nương tử của ta, những chuyện như vậy không cần để trong lòng."
Chàng lại đưa tay xoa nhẹ đầu của Cảnh Điềm, lúc này Đông Đông đánh tiếng với tiểu thư nhà mình:
"Tiểu thư, cũng không còn sớm, người mau vào thôi, phu nhân đang đợi người đấy ạ."
Lúc này hai người mới nhớ ra rằng mình đang đứng trước cửa phủ, đỏ mặt liền cách xa ra, Cảnh Điềm vẫn giữ lễ nghi của một tiểu thư nhà quyền quý hành lễ với tiểu tướng quân:
"Tiểu tướng quân, cảm ơn ngài đưa ta về phủ, đã không còn sớm, tiểu tướng quân vẫn là mau chóng quay về đi."
Thấy nàng diễn vờ như e thẹn kín kẽ, Cẩn Thần cũng hành lễ với đại tiểu thư thừa tướng:
"Tiểu thư quá lời, đưa người về phủ là vinh hạnh của ta."
Nói xong chàng dừng hành lễ, ánh mắt vừa lưu luyến vừa không nỡ quay người lên xe ngựa, nàng vẫn đứng đó đợi xe ngựa đi khuất tầm mắt mới xoay người cùng Đông Đông vào phủ.
"Đông Đông, vừa nãy muội nói mẫu thân tìm ta, có chuyện gì sao?"
"Không có, muội chỉ lấy cớ tiễn tiểu tướng quân về thôi."
"Muội đấy, càng ngày càng to gan rồi."
"Tiểu thư, tối nay sẽ có lễ hội, người có đi không?"
"Có chứ, lễ hội lần này nhất định rất lớn, ta tất nhiên phải đi rồi."
"Vậy muội có thể đi cùng tiểu thư không?"
"Hửm sao thế, muội muốn đi tất nhiên có thể."
"Muội chỉ đi hầu hạ tiểu thư, sẽ không làm cản trở tình cảm lãng mạn giữa tiểu thư và tiểu tướng quân đâu."
"Muội...muội nói gì vậy chứ, bọn ta còn đi chung với Cẩn Lan và thái tử điện hạ, làm gì mà cản trở với lạng mạn chứ."
Đông Đông thấy tiểu thư nhà mình đỏ mặt cũng không chọc ghẹo nữa, nhưng vẫn có chút thắc mắc đoạn tình cảm của tiểu thư và tiểu tướng quân. Dù gì trước đây hai người không thân thiết, ít nói chuyện nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt của tiểu thư, cũng có thể thấy tiểu thư rất thích tiểu tướng quân, ánh mắt như vừa có chút hối tiếc lại có chút mãnh liệt.
"Tiểu thư..."
"Sao thế?"
"Người thật sự rất thích tiểu tướng quân sao?"
Cảnh Điềm dừng chân, quay lại nhìn Đông Đông, rồi lại nhìn lên bầu trời, sau đó đáp lời hầu nữ của mình:
"Không chỉ là thích mà còn là yêu, là ta nợ chàng ấy, cũng là ta phụ chàng ấy, vậy nên có cơ hội thêm một lần ta tuyệt đối sẽ không buông tay."
"Muội không hiểu, không phải trước đây hai người rất ít khi nói chuyện sao, tiểu thư trước đó còn rất thích nhị hoàng tử, còn nói sẽ chỉ gả cho hoàng tử."
Triệu Cảnh Điềm quay sang nhìn Đông Đông, mỉm cười ảm đạm. Đông Đông không phải người sống lại như nàng thắc mắc cũng là điều hiển nhiên, nàng biết Đông Đông lo cho mình, cũng là một người trung thành nên mới hỏi như vậy.
"Đông Đông, Tề Hoàng là thực sự yêu ta sao?
"Không phải trước giờ đều như vậy sao, muội thấy dáng vẻ của vị hoàng tử đó cũng rất thâm tình với tiểu thư mà."
"Hắn không yêu ta, cái hắn yêu là tiền tài và địa vị, lợi dụng ta thì hắn có thể khiến cha ta đứng về phía hắn."
"Thật...thật vậy sao. Tiểu thư, nhưng làm sao người biết được."
Cảnh Điềm mỉm cười, nói với nha đầu ngốc Đông Đông:
"Muội đừng để tâm những chuyện này."
"Tên hoàng tử chết tiệt đó, vậy mà lại dám lợi dụng tiểu thư nhà chúng ta, uổng công muội thấy hắn si tình."
"Suỵt, lời này mà để người khác nghe được thì là trọng tội đấy."
"Tiểu thư, vậy người không được để ý đến tên đó nữa, giờ muội thấy tiểu tướng quân hơn tên nhị hoàng tử đó gấp trăm ngàn lần."
"Haha được rồi được rồi, xem bộ dạng của muội kìa, không khác gì con cá nóc, muội không nói ta cũng sẽ không để tâm đến tên khốn đó nữa."