"Phó tiểu thư, cô đây là cố ý đợi bổn vương sao?"
Cẩn Lan chẳng để ý đến ý tứ trong lời nói của Tề Mộ Tranh, cô tinh nghịch hoạt bát chỉ tay về phía đoàn người đi trước nói:
"Tề vương gia, ngài nhìn phía trước xem, thái tử đi cùng ngũ công chúa, ca ca ta đi cùng Cảnh Điềm tỷ, ngài lại chỉ có một mình phía sau cho nên ta đi cùng ngài, như vậy sẽ không thấy cô đơn."
Mộ Tranh nhìn cô với ánh mắt si tình, có lẽ cô không nhớ vương gia nhưng hình bóng cô lại chưa từng lưu mờ đi trong tâm trí của ngài ấy. Bước vào lễ hội người người nườm nượp, cả đoàn người cũng hoà vào không khí của lễ hội.
Tề Nguyệt Hi chưa bao giờ thấy được lễ hội vui và lớn thế này nên cô kéo tay Tề Mặc ghé vào rất nhiều gian hàng mua đủ thứ. Cảnh Điềm nhìn những chiếc đèn hoa đăng sáng rực rỡ, đôi mắt của thiếu nữ cũng bất chợt sáng lên. Cảnh Điềm kéo góc áo Cẩn Thần lay nhẹ, đôi mắt phấn khích nũng nịu nói với chàng:
"Cẩn Thần, ta thích cái đó."
"Mua."
Chàng không chút do dự lấy ngân lượng mua đèn cho nàng, cầm chiếc đèn trong tay nàng mỉm cười, nụ cười mà rất lâu mới thấy được trên khuôn mặt nàng. Đến gian hàng khác, nàng chỉ tay vào bánh hoa quế, ánh mắt mong đợi nhìn Cẩn Thần. Biết nàng thích chàng chẳng nói nhiều chỉ một chữ:
"Mua."
Nàng thích thú cười rạng rỡ, ánh mắt Cẩn Thần nhìn nàng rất đỗi yêu chiều. Chàng muốn có thể luôn luôn nhìn thấy nàng như thế này, luôn luôn thấy nàng vui vẻ, muốn bảo vệ nàng một đời bình an. Cảnh Điềm mở túi bánh hoa quế mới mua, cắn một miếng rồi đưa đến trước mặt chàng nói:
"Cẩn Thần, chàng thử một miếng đi, bánh hoa quế này rất ngon."
Thấy Cảnh Điềm đưa bánh ngọt muốn Cẩn Thần nếm thử, một tùy tùng đi cùng Cẩn Thần lên tiếng:
"Triệu tiểu thư, người có điều không biết, tiểu tướng quân không thích bánh ngọt, lại còn ăn lại của người khác..."
Cảnh Điềm nghe vậy liền rút tay cầm chiếc bánh lại, chuyện chàng không thích bánh ngọt đến cả một tùy tùng còn biết vậy mà nàng lại không biết. Từ khi sống lại kiếp này nàng không còn thích Tề Hoàng nhưng lại biết rất nhiều sở thích của hắn, vậy mà việc Cẩn Thần không thích bánh ngọt nàng lại chẳng hay. Dòng suy nghĩ của nàng bị cắt đứt, Cẩn Thần nắm tay đang rút lại chiếc bánh, kéo chiếc bánh đến miệng cắn một miếng.
"Ừm, bánh này quả thực rất ngon."
"Cẩn Thần, chàng không phải không thích bánh ngọt sao? Nếu chàng không thích thì không cần miễn cưỡng đâu."
"Chỉ cần là nàng đưa đến, gì ta cũng thích."
Cảnh Điềm cười tươi, lao đến ôm Cẩn Thần, nàng vòng tay ôm eo chàng dụi đầu vào lồng ngực chàng nói:
"Cẩn Thần, chàng tốt quá đi, ta phải tu bao nhiêu kiếp mới gặp được người tốt như chàng đây!"
Cẩn Thần một tay xoa đầu nàng, một tay ôm qua vỗ vỗ lưng nàng nói:
"Ta gặp được nàng, có thể ở bên nàng đời này là điều hạnh phúc nhất của ta."
Sau khi nghe chàng nói lời như vậy nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Bỗng nhiên nhớ ra phía sau còn có Tề vương gia và Cẩn Lan nên liền buông tay, ghé vào quầy hàng mua thêm một chiếc đèn hoa đăng rồi đưa đến tay cho Cẩn Lan.
"Cẩn Lan, muội lại đây xem xem, đèn hoa đăng này rất đẹp!"
Nghe Cảnh Điềm gọi mình, Cẩn Lan liền nhanh chóng bước đến chỗ nàng để lại Mộ Tranh cùng Cẩn Thần bàn chiến sự. Cảnh Điềm cùng Cẩn lan đi trước, hai nam tử theo phía sau.
"Wow! Thật sự rất đẹp."
"Cẩn Lan, không phải muội thích thái tử Tề Mặc sao? Lễ hội hoa đăng này là dịp tốt sao muội không tận dụng lại gần bắt chuyện mà chỉ đi phía sau cùng Tề vương gia vậy?"
Nghe Cảnh Điềm hỏi, Cẩn Lan liền nhìn về phía thái tử và ngũ công chúa trầm mặc một lúc mới đáp.
"Không phải muội không muốn bắt chuyện với thái tử ca ca, mà vì Nguyệt Hi công chúa đang bên cạnh huynh ấy. Tỷ xem huynh ấy rất vui vẻ, muội quen biết huynh ấy lâu như vậy rồi cũng không thấy huynh ấy cười nhiều như bây giờ. Nếu như muội tiến lên bắt chuyện có lẽ sẽ làm huynh ấy khó chịu, dù sao thì huynh ấy cũng không thích muội."
Nói xong lời này Cẩn Lan liền có chút buồn bã, trên gương mặt lại có chút hụt hẫng, đôi mắt của cô cũng mang một nỗi niềm tâm sự khó tả. Cảnh Điềm thấy Cẩn Lan như vậy không kiềm được nghĩ đến bản thân kiếp trước. Kiếp trước nàng cũng vì Tề Hoàng không để ý đến mình mà buồn bã, sau này trở thành hoàng hậu của hắn lại bị hắn phản bội. Cảnh Điềm liền đặt tay lên cánh tay của Cẩn Lan an ủi.
"Muội thích thái tử tỷ không có ý kiến, chỉ là Cẩn Lan này, thích một người không nhất thiết phải ở bên cạnh người đó, cũng không phải bản thân sẽ không thích người khác. Có thể hành động, lời nói của họ đối với muội không như muội mong muốn, muội sẽ trừ điểm họ trong vô thức mà muội không hề để ý. Đến một lúc nào đó nhìn lại muội sẽ không còn thích người đó nữa và sẽ mở lòng với người thực sự yêu muội, thực sự thương muội!"
"Tỷ nói như vậy có nghĩa là sau này muội có thể không thích thái tử ca ca nữa, sẽ thích người khác sao?"
"Đúng vậy, nên điều tỷ muốn nói với muội là bây giờ muội thích thái tử, theo đuổi, tiếp cận thái tử cũng không sao, nhưng nếu thái tử không hồi đáp, luôn lạnh lùng thì muội hãy dứt khoát từ bỏ để thích một người khác. Được không?"
"Muội biết rồi, cảm ơn tỷ!"
"Cảm ơn gì chứ, sau này muội phải gọi tỷ là tẩu tẩu cũng xem như người nhà rồi."
Hai người cười với nhau, cùng nhau ghé vào các gian hàng mua nào là trâm cài, y phục và các loại trang sức. Ghé đến một gian hàng nhỏ bày bán đủ các loại dây nhiều màu, Cảnh Điềm thấy tò mò liền hỏi:
"Ông chủ, dây này để làm gì thế?"
"Tiểu thư không biết sao? Đây là dây đeo vào chuôi kiếm, chuôi dao hoặc có thể treo vào quạt. Trong dân gian tương truyền nếu đem theo cái này sẽ gặp được may mắn, đánh trận có thể an toàn trở về, vậy nên có rất nhiều cô nương có phu quân là binh lính sẽ mua tặng phu quân của mình ngụ ý mong phu quân trở về bình an."
Cảnh Điềm nghe đến có thể gặp may mắn và còn có thể xuất trận trở về an toàn liền muốn mua tặng "phu quân" của mình một cái.
"Vậy ông chủ, ông lấy cho ta cái này đi."
"Đây, của tiểu thư." - Người bán hàng đưa đến.
Thấy vậy Cẩn Lan cũng muốn mua một cái tặng Mộ Tranh, tuy không phải theo nghĩa tình ý nhưng vì nhớ đến rằng có nhiều trận chiến Mộ Tranh cũng phải đến biên cương để tham vấn cho ca ca cô, đồng thời cảm ơn lúc nãy huynh ấy cứu cô.
"Ông chủ, ông lấy cho ta cái kia đi."
Chủ gian hàng liền đưa chiếc dây Cẩn Lan vừa mới chọn cho cô, thấy Cẩn Lan cũng mua Cảnh Điềm liền hỏi:
"Cẩn Lan, muội mua dây này làm gì thế? Muội định tặng thái tử sao?"