"Ngươi là tên cầm thú, cha ta vì ngươi mà trở mặt thành thù với nhiều bá quan văn võ trong triều, giúp ngươi thuận lợi lên ngôi dù chỉ là hoàng tử. Vậy mà giờ ngươi lại vu oan cho cha ta câu kết với giặc bán nước, khiến ta nhà tan cửa nát."
Cảnh Điềm tay bị trói chặt, chân quỳ trên đất. Tề Hoàng phản bội nàng khiến cả nhà nàng bị hành hình, không một ai sống sót. Lại giả nhân giả nghĩa nói gì mà vì tình nghĩa nên không xử trảm nàng trước dân chúng, gì mà dữ lại tôn nghiêm cho hoàng hậu.
Hắn làm sao có thể nghĩ cho nàng, làm vậy cũng chỉ để dẫn dụ Phó Cẩn Thần giao binh phù cho hắn, diệt trừ hậu hoạ đe doạ đến ngôi vị của hắn. Tề Hoàng làm ra vẻ mặt thâm tình nói với Cảnh Điền:
"Triệu Cảnh Điềm, sao ngươi có thể trách trẫm, ngươi vẫn là hoàng hậu, chỉ tại vì cha ngươi hắn bắt tay với gian tế muốn lật đổ trẩm, là ngươi phụ trẫm mới đúng chứ? Trẫm như vậy là đã quá nhân từ với ngươi rồi."
Lúc này có một tên lính chạy vào cấp báo:
"Bẩm bệ hạ, Phó tướng quân đã điều động một lực lượng lớn quân bao vây cổng thành, nói..."
"Hửm, hắn nói gì?"
"Phó tướng quân nói nếu bệ hạ không thả hoàng hậu, ngài ấy sẽ phá cổng thành, rồi còn..."
Tề Hoàng tức giận đạp vào tên lính đang bẩm náo, quát lớn:
"Hắn còn nói cái gì?"
Binh lính dưới đất sợ hãi quỳ lên lắp bắp nói:
"Ngài ấy nói nếu hoàng hậu xảy ra chuyện ngài ấy sẽ công thành, dùng máu của bệ hạ tạ lỗi với hoàng hậu."
"To gan, hắn dám nói như vậy."
Tề Hoàng giận dữ nhìn về hướng của Cảnh Điềm chế giễu mà nói rằng:
"Thần tử của trẫm vậy mà lại vì hoàng hậu không sợ tội khi quân, muốn lấy cái đầu này của trẫm, hoàng hậu của trẫm thật tài giỏi."
Nói xong hắn liền sai người chuẩn bị rượu độc, rút thanh kiếm trên giá xuống ghì vào cổ nàng.
"Trẫm dù sao cũng không muốn giết ngươi, tuy trẫm không yêu ngươi thật lòng nhưng ngươi xinh đẹp như vậy, cứ thế chết đi thì tiếc nuối quá, trẫm sẽ tha cho ngươi nhưng Phó Cẩn Thần đó thì không"
"Tề Hoàng ngươi cứ việc giết ta, chỉ xin ngươi đừng làm hại chàng ấy."
"Sao thế hoàng hậu? Không phải trước đây ngươi rất ghét hắn sao. Còn vì ta mà động thủ với hắn, giờ thấy hắn vì ngươi nên hối hận rồi?"
"Trước đây vì ngươi mà tổn thương chàng ấy là ta ngu muội, ta nợ chàng ấy, là ta không có mắt mới yêu ngươi, không biết phân biệt trắng đen phải trái mới bỏ lỡ chàng ấy."
"Giờ ngươi hối hận cũng đã muộn rồi. Nào, đi cùng trẫm xem một màn kịch hay."
Nói xong hắn cởi trói, khống chế nàng đưa lên trên tường thành. Nàng trên cao nhìn xuống đội kị binh ở giữa là Phó Cẩn Thần - chiến thần nước Hạ. Triệu Cảnh Điềm không khỏi thấy thê lương, nàng vốn không phải từ đầu đã ghét Cẩn Thần mà vì trong một lần tỉ võ trước đây chàng ấy đánh Tề Hoàng bị thương nặng, từ đó mà nàng ghét huynh ấy. Sau này huynh ấy chinh chiến sa trường trở thành anh hùng của cả đế quốc, nàng cũng không gặp lại huynh ấy nữa.
Không ngờ bây giờ chàng ấy vì nàng mà không tiếc giá nào, dù có phải tạo phản cũng muốn cứu nàng.Cẩn Thần từ dưới nhìn lên thấy nàng bị Tề Hoành kề kiếm vào cổ thì vô cùng xót xa giương cung ngắm về phía Tề Hoàng. Tề Hoàng thấy vậy liền lớn tiếng uy hiếp:
"Phó Cẩn Thần, trẫm biết tài bắn cung của ngươi rất giỏi nhưng để xem tên của người nhanh hơn hay kiếm của trẫm nhanh hơn.Hay trẫm lại ném cô ta xuống cho ngươi?"
Tề Hoàng vẻ mặt thách thức nhìn xuống chỗ Phó Cẩn Thần, sở dĩ hắn làm như vậy vì hắn biết dù Phó Cẩn Thần có ngang tàng tới đâu, tàn bạo trên chiến trường tới đâu thì cũng không dám đánh cược mạng sống của người mình yêu.
Phó Cẩn Thần biết Tề Hoàng không yêu Cảnh Điềm thật lòng, hắn sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích. Chàng ném cung tên xuống đất, đối với Cẩn Thần không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Cảnh Điềm.
Mặc dù là vua nhưng trong tay Tề Hoàng không nắm nhiều binh quyền, tướng sĩ dưới trướng của Phó Cẩn Thần một lòng trung thành, khâm phục và kính trọng tướng quân của họ, vậy nên có binh phù thôi chưa đủ, hắn nhất định phải để chàng không thể quay đầu.
"Phó Cẩn Thần, trẫm biết ngươi yêu cô ta, vậy thì đơn giản thôi, ngươi giao binh phù cho trẫm rồi tự sát trẫm sẽ không làm hại cô ta. Thế nào, như vậy có hời cho ngươi quá còn gì."
Vừa dứt lời hắn liền ra hiệu cho người đem thuốc độc đến, Triệu Cảnh Điềm thấy Cẩn Thần cầm ly rượu độc chuẩn bị làm theo lời Tề Hoàng thì khóc lớn hét lên:
"Cái đồ đại ngốc nhà huynh, ta trước giờ không đối tốt với huynh, chưa từng vì huynh, không yêu huynh, tại sao phải vì ta mà làm vậy, ta không cần. Cẩn Thần, xin huynh đấy, đừng uống ly rượu đó."
"Điềm Nhi, trước giờ ta không cần muội vì ta, không cần muội yêu ta, chỉ cần muội vui vẻ, chỉ cần muội hạnh phúc, đời này của ta chỉ cần muội an toàn, ta dù có chết cũng muốn bảo vệ muội chu toàn."
"Ta không muốn huynh vì ta mà làm vậy, ta không đáng có được tình yêu của huynh, huynh không được giao binh phù cho hắn, không được chết, huynh cứ để ta chết đi, không còn ràng buộc huynh giết chết hắn bảo vệ bách tính"
Tề Hoàng thấy Phó Cẩn Thần chưa uống rượu độc liền uy hiếp:
"Ngươi không uống cũng không sao, vậy thì trẫm thay ngươi tiễn nàng ta một đoạn."
"Ngươi đừng làm hại muội ấy, ta uống."
Triệu Cảnh Điềm tuyệt vọng, la khóc :"Đừng uống, đừng uống, xin huynh đấy đừng uống"
Phó Cẩn Thần nhìn nàng mỉm cười rồi uống cạn ly rượu độc, trong phút chốc độc dược phát tán, Cẩn Thần đau đớn ngã gục xuống đất, đến giây phút cuối chàng vẫn không hối hận
Tề Hoàng thấy Cẩn Thần đã chết, hắn ta vui sướng ngắm nhìn binh phù trong tay. Cảnh Điềm nhìn từng người yêu thương mình ra đi, hối hận vì bản thân đã yêu hắn, nàng như người mất hồn, đến gần tường thành
"Tề Hoàng, trước đây ta có mắt như mù mới yêu ngươi, nếu có thể quay lại, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi, sẽ khiến ngươi phải trả giá"
Nói xong nàng nhảy xuống khỏi tường thành.Có lẽ ông trời không phụ lòng người, nàng được trùng sinh về cái ngày mà Tề cả Hoàng và Cẩn Thần đến hỏi cưới nàng.
Sống lại một kiếp nàng nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ kia, khiến người hại cả đời nàng phải trả giá và sẽ không phụ người thật sự yêu nàng