Ở tinh cầy Sinny, Phàm Ân đã bình an sinh hạ một tiểu alpha cho Cảnh Hàn, Cảnh Hàn đối với việc này rất vui mừng, hắn mặc dù còn rất trẻ nhưng là một người có trách nhiệm. Khi Phàm Ân sinh con, hắn ở bên ngoài đi tới đi lui không an tâm được chút nào, hắn sợ Phàm Ân xảy ra chuyện gì, đứng ngồi không yên
Đến khi nghe thấy tiếng em bé khóc, hắn mới gục xuống, Cảnh Hàn thế mà cũng khóc. Hắn vui mừng đến phát khóc. Lúc Phàm Ân được đẩy ra bên ngoài, hắn liền nắm chặt tay của Phàm Ân theo anh trực tiếp một đường trở về phòng bệnh, còn không thèm nhìn bé con lấy một cái. Ông ngoại hắn cũng bất lực, xem ra Cảnh Hàn đối với
Phàm Ân rất yêu
Em bé vì còn nhỏ nên vẫn được ở trong lồng ấp, khoảng một hai ngày mới có thể ở bên alpah và omega
Khi Phàm Ân tỉnh lại liền nhìn thấy Cảnh Hàn gục ở bên giường nắm lấy tay anh không chịu buông, Phàm Ân cười khổ một phen. Thật ra anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình có một gia đình, càng không nghĩ cùng
Cảnh Hàn trở thành một gia đình
Khi đó anh và Cảnh Hàn xảy ra quan hệ là khi anh đến kỳ phát tình, không biết vì sao lần đó anh vậy mà mất khống chế, sau đó cùng Cảnh Hàn lăn giường. Vốn dĩ một đêm liền xem như không có gì. Cảnh Hàn thế mà cứ đến làm phiền anh liên tục, còn làm phiền đến mức anh đuổi người. Nhưng không nghĩ hai người dây dưa, bản thân anh là omega lặn thế mà lại mang thai. Khi đó anh hoảng loạn cùng lo lắng nhiều thế nào, anh cũng không nói cho Cảnh Hàn biết vì anh sợ hắn không chấp nhận đứa bé hơn nữa khi đó hắn còn quá trẻ làm sao có thể nói được điều gì. Vốn dĩ alpha có quyền tự do nhiều hơn omega bọn anh, nếu như mang thai mà alpha không chấp nhận thì đứa bé sẽ bị phá đi, khi đó anh rất sợ, cũng không dám cùng Cảnh Hàn đối mặt
Rốt cuộc sau tất cả, hai người vẫn ở bên cạnh nhau, Cảnh Hàn chưa bao giờ làm cha, càng đừng nói đến tuổi tác hắn quả thật còn quá trẻ, ở tuổi này trở thành cha của một đứa trẻ có nhiều lúc Phàm Ân lo lắng rằng Cảnh Hàn sẽ không chấp nhận được, sẽ nản chí, anh cũng sợ Cảnh Hàn vì đứa bé nên mới kết đôi với anh. Nhưng sau đó mỗi ngày hai người bên nhau, sự cố gắng của Cảnh Hàn khiến anh nhận ra Cảnh Hàn thật sự yêu anh, hai người bên nhau
Khi Cảnh Hàn hôn mê, khoảng thời gian đó anh cực kỳ cô đơn cũng như lo lắng, anh không dám gục ngã vì anh biết nếu như anh gục ngã thì ai sẽ chăm sóc cho Cảnh Hàn, còn có anh phải chăm bảo bảo trong bụng
Cũng may khi đó Niên Bạch Hiên luôn chạy tới chạy lui giúp đỡ anh, nếu không một mình không thể chống đỡ.
Ngày mà Cảnh Hàn tỉnh lại, anh khóc không ngừng được, Cảnh Hàn nằm trên giường không thể cử động nhìn anh khóc đến đau lòng, sau khi Cảnh Hàn hồi phục thường xuyên xoa bụng của anh, bảo rằng có lỗi với anh và bảo bảo vì đã để hai người cực khổ suốt thời gian qua. Anh khi đó không sợ cực khổ, anh sợ Cảnh Hàn không tỉnh lại, anh ban đầu cho rằng giữa hai người anh là người yêu ít hơn Cảnh Hàn nhưng sau đó anh nhận ra anh yêu
Cảnh Hàn rất nhiều và Cảnh Hàn yêu anh nhiều hơn
Cảnh Hàn có thể không có gì trong tay, cũng có thể rời khỏi Cảnh gia nhưng tuyệt đối không buông tay Phàm Ân ra dù một giây phút nào
Cảnh Hàn cảm thấy tay mình cử động liền mở mắt, hắn ngủ không sâu, sợ rằng Phàm Ân sẽ xảy ra chuyện gì nên luôn bên cạnh anh
"Anh tỉnh rồi sao, có thấy chỗ nào không khoẻ không, em lập tức gọi bác sĩ đến"
Nhìn Cảnh Hàn cứ luống cuống cả lên, Phàm Ân không nhịn được cười, anh thều thào
"Anh không sao.. đừng kinh động đến bác sĩ"
Cảnh Hàn lúc này mới bình tĩnh một chút, liền đi rót nước ấm cho Phàm Ân uống, Phàm Ân quan sát một chút không nhìn thấy bảo bảo liền lo lắng hỏi
"Bảo bảo đâu, sao...sao..."
"Bảo bảo còn nhỏ, hiện tại đang ở trong lòng ấp một hai ngày nữa mới được ra ngoài, ở trong lòng ấp làm quen với pheromone của hai chúng ta sau đó mới dễ dàng chăm sóc được"
Phàm Ân gật đầu an tâm, nhận lấy ly nước của Cảnh Hàn, Phàm Ân nhìn thấy mắt Cảnh Hàn có chút sưng, anh vươn tay xoa xoa khoé mắt Cảnh Hàn
"Em khóc sao, sao lại khóc, em đã lớn rồi, còn trở thành cha của bảo bảo, bản thân cũng là người có cấp bậc vậy mà còn như đứa trẻ vậy"
"Em vì lo cho anh, quả thật khi đó anh ở trong phòng sinh, em rất lo. Sau này không sinh nữa, không cần sinh nữa, em không dám tưởng tượng anh ở trong phòng sinh một lần nào nữa đâu"
Cảnh Hàn dứt khoác nói, hắn không muốn Phàm Ân lại sinh bảo bảo, mang thai rất cực mà khi sinh cũng không dễ dàng, Cảnh Hàn cũng không muốn Phàm Ân phải nguy hiểm như vậy mà sinh bảo bảo, có một bảo bảo là đủ rồi, hắn không muốn có thêm bảo bảo nữa
"Được. Đều nghe em"
Phàm Ân vui vẻ mỉm cười
Phàm Ân liền nhớ ra gì đó liền hỏi Cảnh Hàn
"Mạc Vỹ và Tư Ái Lạc vẫn chưa có tung tích sao"
Cảnh Hàn lắc đầu, chuyện này quả thật khó mà nói, hiện tại quân đội tập chung chiến đấu với tinh cầu Ani nhưng vẫn cho người tìm kiếm Mạc Vỹ và Tư Ái Lạc chỉ là hai người như bốc hơi vậy, so với khi đó Niên Bạch Hiên đột nhiên rời đi cũng chẳng khác gì cả
Phàm Ân nghe vậy cũng rất lo, thật ra anh không biết cách nào liên lạc cho Niên Bạch Hiên khi cậu rời đi, anh sợ cậu khi biết chuyện này sẽ kích động nhưng Phàm Ân nào biết được bây giờ Niên Bạch Hiên đang ở bên cạnh
Mạc Vỹ
Ở tinh cầu Cralix, Tư Ái Lạc từ khi đến đây liền bản tính tò mò mà không thể không nghiên cứu thử đám robot ở đây, không ít lần Niên Bạch Hiên phải căn ngăn kịp thời trước khi Tư Ái Lạc phá hỏng robot của nhà cậu. Cậu rất bất lực
Còn Mạc Vỹ thì rất hứng thú với cơ giáp của tinh cầu Cralix mà luyện tập lái thử nhất là khi cùng Trường Tấn An hai người đấu cơ giáp
Niên Bạch Hiên nhìn cũng có chút không kiềm lòng mà muốn cùng hai người đấu nhưng quả thật tốc độ học tập và thành thạo của Mạc Vỹ rất nhanh, cậu mất khá lâu để theo kịp tiến độ bình thường của Trường Tấn An, thế mà
Mạc Vỹ chỉ mất một ngày liề theo kịp tiến độ bình thường của Trường Tấn An O
Bây giờ hai người họ đang nâng cấp độ lên, Niên Bạch Thần quan sát kỹ thuật của cả hai thầm khen một câu, đúng là anh em trai có khác nhỉ
Truyện được mình viết và đăng tải trên noveltoon. Nghiêm cấm reup dưới mọi hình thức cũng như nếu mn ủng hộ truyện của mình thì hãy đọc ở noveltoon đừng đọc ở các web lậu khác, mình cảm ơn mn đã ủng hộ