Hoa bình thường? Tiêu Vũ Hiết tỏ vẻ nghi ngờ, tận thế sẽ có hoa bình thường sao? Nhưng khi anh ta thật sự dẫn cô tới vườn hoa tư nhân, thấy những đóa hoa tranh nhau khoe sắc dưới ánh đèn mô phỏng ánh mặt trời, cô căn bản không dám tin tưởng vào hai mắt của mình nữa.
Đồng đội phú hào thậm chí còn tự mình đi dạo một vòng quanh vườn hoa, sau đó hoàn hảo không chút thương tổn đi ra. Sắc mặt Tiêu Vũ Hiết cũng càng tỏ ra nghiêm túc hơn, bởi vì hoa hồng, hoa cúc, thược dược trong vườn đều là những loài bị ký sinh sau tận thế. Dù chỗ tránh nạn có giấu sâu ở dưới lòng đất thì cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nếu nói toàn bộ thế giới như một trò chơi, nơi tránh nạn này tựa như bug trong trò chơi vậy, trong đó rốt cục cất giấu bí mật gì?
"Tôi phải tới tầng dưới nhìn xem." Cô đứng cạnh vườn hoa, nói.
Nhưng đến tầng âm 200 cần chuẩn bị thật đầy đủ, dù cô có đủ tích phân để chạy thoát trừng phạt nhiệm vụ thất bại, nhưng vẫn phải ở trong nhiệm vụ đủ mười ngày mới được. Nếu là trong lúc ở đây bị người nơi tránh nạn này nhận thấy điều gì không đúng, bị công kích mà chết thì cũng không thể dựa vào chìa khóa sinh mệnh để sống lại.
"Cho nên, hoặc là chờ đến ngày cuối cùng nhiệm vụ thì đi xuống," Cách quá xa, Diệp Vân Khinh chỉ có thể hời hợt mà đưa ra kiến nghị, "Hoặc là, em cần một lý do thật chính thức."
Tạm thời tìm không thấy lý do, Tiêu Vũ Hiết chỉ đành kiềm chế không dám manh động. Đến ngày thứ tư tiến hành nhiệm vụ, cô cứ theo lẽ thường tới tầng âm 165 đi làm, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Trần Di - người vẫn luôn chiếu cố cô ở đâu cả. Buổi tối tới nhà ăn ăn cơm, cô không nhịn được hỏi một đồng sự mà mình không quá thân thiết.
"Chị Trần hả," Vị đồng sự này cũng không hiểu ra sao, "Chị ấy không xin nghỉ mà."
"Vậy sao hôm nay chị ấy lại không tới nhỉ?" Tiêu Vũ Hiết khó hiểu hỏi.
Vị đồng sự này đang lắc đầu, nhưng đột nhiên ngây người ra, hình như nghĩ đến chuyện gì, vội vàng bỏ lại một câu "Tôi cũng không rõ", liền lập tức vội vàng trốn ra ngoài.
Điều này khiến cô càng thêm nghi ngờ, lại thử đi hỏi những người khác, nhưng thái độ của bọn họ cũng tương tự như người đồng sự kia. Đầu tiên là khó hiểu, rồi sau đó vội vàng chỉ lo không tránh kịp, giống như nhắc tới cái tên Trần Di này sẽ xuất hiện ma pháp khiến bọn họ bỏ mạng vậy.
Khi cô còn đang vắt óc nghĩ không ra thì ông lão từng tới tìm cô thần bí bí mà đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một chữ, "Gương."
Gương?
Cô nhớ tới chị Trần đã từng nhắc nhở mình chuyện đó—— trong gương có ma.
"Cho nên tôi quyết định tới phòng chị Trần tìm xem," Tiêu Vũ Hiết nói với những đồng đội khác như thế, "Thử xem gương trong phòng chị ấy có hay biến mất hay không?"
"Nhắc tới gương," giọng nói hai đồng đội lao công so với ngày hôm qua thì càng thêm mỏi mệt: "Chỗ chúng tôi lại không có truyền thuyết như vậy. Nhưng mà ngày hôm qua tôi hỏi những người khác chuyện có liên quan đến những người già. Bọn họ nói những người già từ tầng âm 50 trở lên đều sẽ được đưa xuống tầng âm 150 trở xuống. Đây là ưu đãi đối với người cao tuổi, đáng tiếc người thân của họ không thể đi gặp họ. Nhiệm vụ công tác của tôi thật sự quá nặng, căn bản không thể xin nghỉ được, không có giấy phép xin nghỉ thì không có cách nào đi nhờ thang máy được."
Nghe được lời anh ta nói, mọi người trong Kênh Đội Ngũ không hẹn mà cùng im lặng, sau một lúc lâu, đội viên "ông chồng" mới nói, "Những tầng chúng tôi ở, căn bản chưa từng nghe được cái gì mà phòng riêng của người cao tuổi cả."
"Tôi cũng vậy," Tiêu Vũ Hiết nhỏ nhẹ phụ họa một câu.
Đồng đội phú hào cười ha ha, "Chúng tôi thì lại càng không thể." Dưới không khí yên lặng, tiếng cười trở lên vô cùng vang dội, anh ta cũng nhận thấy tiếng cười hòa giải của bản thân có chút xấu hổ, bèn đột ngột dừng lại, nhưng chính vì thế mà ngược lại, khiến cho không khí càng thêm xấu hổ.
Ranh giới các giai tầng rất rõ ràng, nếu nhiệm vụ này không đưa bọn họ thả xuống những tầng khác nhau, chỉ sợ không ai sẽ biết bí mật này. Không, Tiêu Vũ Hiết lập tức phủ định suy nghĩ này, quân khởi nghĩa không có khả năng không biết, có lẽ đây cũng là lý do bọn họ muốn khởi nghĩa. Bọn họ muốn biết người nhà của mình rốt cuộc đã bị đưa đi đâu.
"Cho nên, mọi người cũng chưa từng nghe nói về truyền thuyết gương sao?" Tiêu Vũ Hiết nhắc lại đề tài này, muốn dời đi sự chú ý của mọi người: "Chỉ có mấy tầng của chúng tôi là có sao?"
Đội viên là "ông chồng" tự hỏi một lát rồi chần chờ nói, "Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này, nhưng mà cũng có thể bởi do tôi không hỏi thăm. Nhưng mà, trong phòng chúng tôi, soi gương xong sau thì luôn úp xuống bàn, hơn nữa vợ tôi cũng sẽ dùng khăn che gương lại, cho nên chưa biết chừng lại có chuyện này cũng nên?"
"Trong phòng chúng tôi căn bản không có gương," hai đồng đội lao công mất mát mà nói, "Có lẽ là sợ chúng tôi đập vỡ gương rồi dùng mảnh vỡ tự sát cũng nên."
Sau khi trao đổi với bọn họ, Tiêu Vũ Hiết càng thêm quyết tâm muốn tới phòng Trần Di xem, hiện tại cô cần biết chị ta ở phòng nào, cùng với làm thế nào để đi vào.
Sách đăng ký thân phận của mọi người đều để trong văn phòng. Ăn tối xong, cô đi thang máy tới tầng âm 165, giơ đồng hồ trên tay lên máy quét rồi tiến vào khu làm việc. Tiêu Vũ Hiết lén lút chui vào phòng trực ban, tìm kiếm những hồ sơ đăng ký ở trên bàn, cô dùng đèn pin soi qua lại những tài liệu trên bàn, khẽ dùng hai ngón tay rút ra từng tập tài liệu một, đảo qua một cái rồi đặt sang chồng bên cạnh. Cô rất mau tìm được hồ sơ đăng ký của Trần Di, xem địa chỉ của chị ta ở đó, tầng âm 77, phòng 7706.
Dựa vào địa chỉ phòng Trần Di, chị ta hẳn là ở chung với người trong nhà, điều này có nghĩa là Tiêu Vũ Hiết không cần lao lực tìm kiếm cách xâm nhập phòng, chỉ cần gõ cửa, chờ chồng Trần Di mở cửa là được.
Tuy rằng người ở các giai tầng khác nhau không tùy tiện thăm hỏi nhau, nhưng Trần Di vốn nên tới đi làm lại vô cớ vắng mặt. Làm đồng sự, Tiêu Vũ Hiết có lý do để đi hỏi thăm người thân của Trần Di.
Cô đi vào thang máy, nói rõ nguyên nhân với bảo an thang máy, cũng cho hắn xem trên đồng hồ trên cổ tay để chứng minh thân phận của mình. Rất nhanh, cô đã được cho phép đi tới tầng âm 77, đội viên là "ông chồng" cũng ở gần đây, có cơ hội thì bọn họ có thể gặp một lần.
Bố cục thiết kế ở tầng âm 77 và tầng âm 123 không quá giống nhau, các phòng đan xen ở hai bên hành lang hình tròn. Như vậy thì có thể có càng nhiều không gian để cư trú. Cô đi ra thang máy, ánh đèn màu trắng vô cùng tăm tối, cơ hồ thấy không rõ hoa văn trên mặt đất, hai bên vách tường là màu quét vôi trắng bệch, hành lang trống không, có thể nghe được tiếng bước chân của bản thân, đát đát, đát đát, đát đát.
Cô đi về phía trước dưới ánh đèn lờ mờ, thỉnh thoảng quay sang nhìn biển số nhà treo trên cửa: 7701, 7702, 7703, 7705......
Tiêu Vũ Hiết dừng chân lại, liếc nhìn về phía bên phải, từ từ, 7704 đâu? Tại sao số nhà từ 7703 trực tiếp nhảy tới 7705?
Cô ghi nhớ chi tiết này vào đầu, đi đến trước cửa phòng 7706, nhẹ nhàng gõ cửa, một giọng nam ồm ồm vang lên "Ai đó?"
"Xin chào!" Cô lễ phép hỏi, "Tôi là đồng nghiệp của Trần Di, hôm nay chị ấy không đi làm, có phải là bị bệnh không ạ?"
Giọng người đàn ông bên trong căng lên, còn có chút khàn khàn, "Cô ấy không bị bệnh, mời cô trở về đi."
Tiêu Vũ Hiết đương nhiên không thể trở về tay không như vậy, cô cực cực khổ khổ tìm được địa chỉ Trần Di, cũng không phải là để xám xịt mà trở về như vậy, "Hôm qua tôi còn nói chuyện với chị ấy, hôm nay liền...... Trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chẳng lẽ là......"
Cô còn chưa dứt lời thì cửa phòng trước mắt bỗng nhiên mở ra, từ khe hở lộ ra ánh đèn mờ nhạt, chiếu vào hành lang tối tăm. Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở trước cửa, đầu tóc lộn xộn màu đen, hắn cảnh giác mà liếc ngang liếc dọc, đánh giá thân phận của Tiêu Vũ Hiết.
"Cô là đồng nghiệp của cô ấy hả?" Hắn trầm thấp hỏi, tiếng nói vang vọng tầng tầng lớp lớp trong hành lang.
"Đúng vậy," Tiêu Vũ Hiết giả bộ, "Không tin thì anh có thể kiểm tra."
Người đàn ông này "Hừ" một tiếng, lùi ra sau cửa, ý bảo cô đi vào.
Cô hít sâu một hơi, đi vào phòng, cửa phòng phía sau cô chậm rãi đóng lại.
Phòng ở cũng lộn xộn giống như người đàn ông này vậy, cả tủ quần áo đều mở ra, quần áo rơi trên mặt đất thành từng đống, ghế trước bàn ngã chỏng trơ, ngăn kéo của bàn trang điểm bị ném lung tung trên giường, trên mặt đất, là một mảnh hỗn loạn.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau một cái, cảm nhận được đôi mắt hắn bắn tới, cô giả vờ nhìn xung quanh khắp nơi, ánh mắt dừng ở trước bàn trang điểm, chiếc gương ở đó không cánh mà bay, "Trần Di đâu?"
"Tôi cũng không biết," đối phương ngắn gọn mà nói, "Tôi vừa lại đây thì đã như vậy rồi."
"Anh vừa trở lại?" Tiêu Vũ Hiết âm thầm đề cao cảnh giác, nhưng vẫn như cũ mang theo ý cười hỏi, "Anh không ở đây sao?"
Người đàn ông cười "Hắc hắc" vài tiếng, không nói gì.
Tiêu Vũ Hiết đã cảm thấy không đúng, quần áo trên mặt đất đều là kiểu nữ, giường cũng chỉ có một cái, trong phòng trừ bỏ dấu vết sinh hoạt của Trần Di thì không có dấu vết của người thứ hai. Người đàn ông này rốt cuộc là thân phận gì, tại sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Cô duỗi tay trái đút vào túi áo của mình, tay phải kéo ra cửa phòng vệ sinh, quả nhiên, gương ở đó cũng biến mất. Cô đóng cửa phòng lại, thử nói, "Trần Di chưa từng nhắc tới anh với tôi."
"Thế à?" Người đàn ông kia dường như hồn nhiên không biết chính mình đã bại lộ, còn trấn định tự nhiên mà hỏi ngược lại, "Thế nhưng cô ấy đã nhắc tới cô rất nhiều lần rồi đấy."
Tiêu Vũ Hiết cười ha ha, trong lòng thì tính toán nên động thủ từ bộ phận thân thể nào của đối phương.
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng dị thường.
Hai người đều im lặng không lên tiếng, không người đánh vỡ sự yên lặng khiến người ta hít thở không thông này. Tiêu Vũ Hiết lấy ra một chiếc gương nhỏ hình tròn, đây là cô tìm mãi trong phòng mới thấy, sau khi được ông lão kia truyền tờ giấy có chữ "Gương". Nhất thời hắn ta cũng không thấy rõ đồ vật trên tay cô, chỉ sững sờ đứng một bên, khi hắn nhìn thấy rõ ràng gương trên tay Tiêu Vũ Hiết thì sắc mặt đại biến, vội vàng kêu một tiếng, "Không cần soi gương!"
"Đây là có chuyện gì!" Cô nắm lấy chiếc khăn che gương, tay trái làm bộ muốn xốc lên, người đàn ông vội vàng xông tới muốn cướp đi gương trên tay cô, nhưng bị cô trốn được dễ dàng, "Nếu anh còn động, tôi sẽ mở chiếc gương này ra!"
Người đàn ông bị buộc phải ngừng tại chỗ, gắng gượng mỉm cười nói, "Chuyện gì cũng từ từ, đừng xốc khăn lên đó."
Tiêu Vũ Hiết cầm gương, không cần rút ra vũ khí khác mà vẫn có thể làm người đàn ông đứng hình ở đó, đối phương cứng đờ đứng tại chỗ, lộ ra cười khổ, "Xem ra cô không biết gì cả."
"Tôi nên biết cái gì?" Cô hỏi ngược lại.
Người đàn ông trầm mặc, sau một lúc lâu mới đặt câu hỏi: "Khi cô vừa tới đây, có chú ý tới biển số nhà thiếu một hay không?"
Không sai, cô quả thật có chú ý tới biển số nhà từ 7703 trực tiếp nhảy tới 7705, nhưng mà, điều đó có liên quan gì tới sự mất tích của Trần Di, và gương?
"Bên trên nói là, biển số nhà 7704 là số không may mắn, nhưng chúng tôi biết, người từng ở tại phòng này, tất cả đều biến mất," người đàn ông nhếch môi, "Trên thế giới này căn bản không có quỷ, thứ xuất hiện chỉ là, tai mắt khắp nơi mà thôi."
Tai mắt khắp nơi? Tiêu Vũ Hiết dường như đã hiểu gì đó.
Sau khi xác nhận cô không biết gì cả, người đàn ông mới chậm rãi nói ra chân tướng sự việc, khác với những mâu thuẫn về khởi nghĩa, tôn giáo mà cô đã biết, ở nơi tránh nạn có một lực lượng tiềm tàng trong bóng tối, gương chính là đôi mắt của bọn họ, Không biết bọn họ đã dùng cách gì mà có thể hòa gương với máy theo dõi thành một, nơi nào có gương thì sẽ có theo dõi. Mọi người không hề có quyền riêng tư gì, nhất cử nhất động đều bại lộ trước gương.
"Bọn họ có một phương pháp đánh giá riêng, một khi chúng ta vượt qua một mức nào đó," người đàn ông nói, "Sẽ có vệ binh tới mang người đi, ai cũng không biết những người đó sẽ bị dẫn tới nơi nào."
"Phương pháp đánh giá gì? Bọn họ sẽ đánh giá như thế nào?" Tiêu Vũ Hiết hoang mang hỏi hắn.
Người ở nơi tránh nạn tựa như robot đã được lập trình tự sẵn, người đàn ông giải thích vô cùng dễ hiểu. Cư dân cấp thấp ở tại tầng âm 50 trở lên có thể tạo phản, có thể không theo quản giáo, cư dân ở tại tầng âm năm mươi có thể mê tín, có thể lập tổ đội, hết thảy thoạt nhìn có vẻ rất tự do. Nhưng mà, tất cả những điều đó đều nằm dưới sự khống chế của lực lượng ngầm này.
Lện cấm duy nhất rõ ràng chính là hỏi thăm bí mật tầng âm 200 trở xuống, và nghi ngờ thế giới mà mình đang sống.
"Nói rõ ràng một chút, cái gì gọi là nghi ngờ thế giới mà mình đang sống?" Tiêu Vũ Hiết hơi chau mày, nhận ra rằng chuyện này cũng không đơn giản.
Người đàn ông lộ ra nụ cười châm chọc, "Chẳng lẽ cô chưa từng nghi ngờ, tại sao bên ngoài có zombie, có thực vật ký sinh, còn ở nơi tránh nạn này lại gió êm bể lặng, không hề gợn sóng?"
Trước không nhắc tới chuyện làm thế nào mà bọn họ biết được tin tức bên ngoài, Tiêu Vũ Hiết cũng thật khá bất ngờ bọn họ cư nhiên cũng đang nghi ngờ tại sao nơi tránh nạn lại gió êm bể lặng.
"Chị Trần hẳn là đã vượt quá giới hạn." người đàn ông thấp giọng nói, "Tuy rằng chúng tôi đã xác nhận lực lượng kia chủ yếu là máy theo dõi trong gương, nhưng sau khi lời đồn ' trong gương có quỷ ' được tản ra, mọi người cố ý vô tình mà che gương lên. Bọn họ chắc chắn còn có thủ đoạn giám sát khác, tôi cũng không biết khi nào thì bản thân sẽ bị vệ binh mang đi, tới phòng chị Trần, chỉ là vì tìm chút manh mối mà thôi."
"Không! Anh đang nói dối!" Tiêu Vũ Hiết càng thêm đề cao cảnh giác, "Tôi không quen anh, nhưng tôi biết bản tính con người, nếu anh sắp vượt qua giới hạn, nhất định anh sẽ không nói những bí mật này với tôi. Một người sống được càng lâu thì càng sợ hãi cái chết. Hơn nữa, nếu anh có radio có thể nghe được tin tức bên ngoài, vệ binh đã sớm mang anh đi, anh không phải là bạn của Trần Di, anh là ai?"
Người đàn ông sửng sốt một chút, cười ha ha, thấy cô thu gương lại thì rút ra một con dao găm sáng như tuyết từ bên hông, tiếng cười chậm rãi dừng lại, hắn mỉm cười, khàn khàn nói, "Cô nói đúng, tôi không phải là bạn của cô ta, tôi là...... người đến mang cô đi."
"Anh là vệ binh?" Tiêu Vũ Hiết lập tức nghi ngờ nói, "Anh là người ở tại tầng âm 200 trở xuống? Anh chính là lực lượng trong bóng tối kia?"
"Tôi chỉ là một trong số đó mà thôi," người đàn ông nhặt lên áo khoác màu đen của mình từ trên sô pha, khoác lên người: "Nhớ kỹ, tôi chưa nói gì cả."
Hắn đi ra cửa, trong nháy mắt khi cửa mở, hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Vũ Hiết một cái, nhếch môi lộ ra nụ cười nguy hiểm: "Cô không ngại thử đoán xem, điểm của cô là bao nhiêu?"
Tiêu Vũ Hiết dõi mắt nhìn hắn rời đi, rồi sau đó chậm rãi cất gương vào túi áo của mình. Dao găm trên tay cũng cắm vào vỏ đao bên hông, cô vén tay áo lên, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Nếu Trần Di bị mang đi, vậy nhất định là chị ta đã phát hiện điều gì đó không nên biết, đương nhiên, rất có khả năng tên vệ binh tới giải quyết tốt hậu quả kia đã cầm đi tất cả mọi thứ. Nhưng cô vẫn muốn lục soát thử xem còn gì sót lại không, còn cái gọi là điểm kia, cô đang lo không có lý do tìm tòi bên dưới tầng 200 đây.
Cô vừa cẩn thận mà tìm tòi gian phòng này, vừa cho các đồng đội biết về chuyện bất ngờ xảy ra này. Mọi người cũng thập phần kinh ngạc, không nghĩ tới chiếc gương vô cùng đơn giản cư nhiên cất dấu bí mật lớn như vậy.
"Hóa ra đây chính là máy theo dõi?" Phú hào nhìn gương trên bàn, đáy lòng phát lạnh. Anh ta che tất cả gương trong tủ quần áo, trong phòng tắm, buồng vệ sinh. Tuy vậy nhưng vẫn không thể giảm bớt sự bất an trong lòng. Thử tưởng tượng mà xem, lúc mình ăn cơm ngủ tắm gội rửa mặt, có một đôi đôi mắt nhìn chằm chằm, thậm chí anh ta còn không biết đôi mắt kia có còn đang nhìn mình cất công che gương lại, lớn tiếng mà cười nhạo chính mình.
Những đồng đội khác cũng đều sinh ra cảm giác kiểu như bị mạo phạm vậy. Hai đồng đội lao công ở tại tầng âm năm mươi trở lên thì lại có chút dở khóc dở cười, "Nói như vậy, bề ngoài thì chúng tôi bị trông coi nghiêm ngặt, trên thực