"Chính là như vậy, em đã chôn Tử Diệu ở gần đó rồi." Tiêu Vũ Hiết bình tĩnh nói cho Diệp Vân Khinh, bởi vì bão tuyết hoành hành, những người sống sót trong căn cứ bị chia tới ba tòa công trình. Hiện tại văn phòng của Diệp Vân Khinh là ở trong một tầng hầm đựng tạp hóa, sau khi dọn dẹp một phen thì lại rất thích hợp cái thời tiết này.
"Lại thiếu đi một người." Diệp Vân Khinh thở dài: "Anh không nên để cậu ta đi."
"Dù anh có cản thì cậu ấy cũng nhất định sẽ đi." Tiêu Vũ Hiết có thể hiểu được cảm giác của Tử Diệu, trong thời đại tận thế này, có lẽ báo thù là mục đích sinh tồn duy nhất của cậu ta. Từ việc cậu ta từ bỏ bản thân nhưng vẫn phải giết chết bằng được Trần Thiên là có thể nhận ra được, lúc đó, cậu ta đã bỏ mặc sinh tử của bản thân rồi.
Nhưng bởi quân số trong đội ngũ không ngừng giảm nên tiểu đội Diệp Vân Khinh chỉ còn cô và Dương Hộ. Mà người có thể khiến họ tin tưởng cũng vô cùng ít ỏi, vị trí đội viên bỏ trống mãi không thể lấp đầy. Diệp Vân Khinh đang nghĩ có nên sát nhập với đội Cố Thần hay không, ít nhất trước tận thế anh ta từng tiếp xúc và thậm chí còn từng điều tra đội ngũ của họ rồi.
"Đáng tiếc." Diệp Vân Khinh nhớ tới quyển thuật phục sinh trong ba lô. Hiện tại anh vẫn không thể sử dụng kỹ năng này. Nếu không, bằng điều kiện thi thể hoàn chỉnh của Tử Diệu và không bị ký sinh là hoàn toàn có thể phục sinh được: "Em chôn cậu ta ở đâu vậy? nếu về sau có thể dùng pháp thuật này thì có lẽ có thể phục sinh cậu ta."
Tiêu Vũ Hiết nói ra nơi đó, không khí trong phòng bỗng yên lặng xuống.
"Đây không phải lỗi của em." Diệp Vân Khinh thấp giọng nói: "Chúng ta đều quá xem nhẹ ý chí báo thù của cậu ta."
"Em biết." Cô lắc đầu: "Em chỉ lo lắng..." Cô nhìn về phía bông tuyết rơi bên ngoài: "Mùa đông qua đi."
Nhiệm vụ bắt buộc trăm người ở thời điểm chuyển giao giữa thời kỳ tận thế và hậu thế vẫn chưa xuất hiện. Điều này có nghĩa là sinh vật có trí khôn mà giết chết gần trăm người chơi đó có lẽ chính là Triệu giáo sư mà bọn họ đã sớm tiêu diệt rồi. Kiếp trước, đoàn người Sở Ca táng thân dưới sở nghiên cứu dưới lòng đất, có lẽ càng khiến cho đội ngũ Triệu giáo sư mở rộng, điều này có nghĩa là, tương lai là có thể thay đổi.
Nhưng mà, trận bão tuyết chưa từng xuất hiện ở kiếp trước này khiến cô càng có dự cảm không lành, hình như ở cõi xa xăm nào đó, một vài thứ đã lệch khỏi quĩ đạo, khác với Triệu giáo sư bằng xương bằng thịt có thể giết chết được, thời tiết không phải là điều mà người chơi có thể thay đổi.
Chẳng lẽ thế giới này đã xảy ra sai lầm?
"Kỳ hạn nhiệm vụ bắt buộc nhanh tới." Diệp Vân Khinh trầm giọng nói; "Anh đã bảo bọn Thẩm Nhiên tới đây, anh nghĩ, hẳn là nên gặp Cố Thần một lần." Bọn họ cũng đã mất đi hai đồng đội, cùng là người lưu lạc thiên nhai, hẳn là sẽ có tiếng nói chung.
Kỳ hạn nhiệm vụ bắt buộc của Tiêu Vũ Hiết là nửa năm. Từ sau lần hoàn thành nhiệm vụ dưới lòng đất đã qua hơn năm tháng, tính ra, cũng sắp đến rồi.
Trải qua một tuần điên cuồng càn quét, sức mạnh của bão tuyết dần yếu bớt đi. Dù gió lóc còn hoành hành khắp nơi trong thành phố, nhưng bọn họ vẫn có thể hoạt động bên ngoài. Giống như bão tuyết trong hiện thực, bão cát trong thôn sa mạc cũng chậm rãi yên tĩnh xuống, cả hai giống như một chiếc gương phản chiếu, đối xứng quỷ dị. Điều này khiến Tiêu Vũ Hiết lo rằng tiếp đó liệu sẽ có phong tuyết cỡ nhỏ hay không.
Ngày này, cô bước vào không gian dị độ, thôn sa mạc trên mặt đất đã sớm bị gió lớn cuốn đi. Tiêu Vũ Hiết bước đi trong thành dưới lòng đất, dưới ánh nến huỳnh thạch, hoảng hốt như đang trở lại thời kỳ hậu tận thế ở kiếp trước.
Cô tìm được Cổn Cổn, gặp đột biến, các người chơi đều muốn biết chuyện xảy ra trong không gian dị độ sẽ có ảnh hưởng gì đến cuộc sống thực tế của họ hay không. Trong danh sách bạn tốt của cô, tên của Bổ Y và bạn trai cô ta đã tối đi.
"Hình như lúc di dời gặp phải bão tuyết." Nhắc tới việc này, Cổn Cổn vẫn tỏ ra chết lặng: "bọn họ bị cuốn vào."
Tiêu Vũ Hiết không nhắc tới chuyện này nữa, cô liên hệ Trương Thành và Tiểu Ngũ – tiểu Thất đã mất trong một lần làm nhiệm vụ bắt buộc. Trong danh sách bạn tốt ở không gian dị độ, cũng chỉ có tên bọn họ còn sáng, biểu hiện bọn họ còn sống.
Tập hợp ở một chỗ trong thành, Cổn Cổn lấy một chai rượu ra, nghe nói, người bán rượu cho cậu ta có độ thiện cảm rất cao với NPC nên có thể lấy được những đồ vật mà người khác không lấy được. Cũng chính vì thế mà khiến người chơi khác ngấp nghé, khi cô ta làm nhiệm vụ đã bị mai phục và bị giết. dù NPC phát lệnh truy nã hung thủ, nhưng cuối cùng thì người chơi nữ này vẫn đã chết rồi.
"Có phải cô ấy tên An Kỳ không?" Tiêu Vũ Hiết nghe vậy đặt câu hỏi.
"Hình như là vậy." Cổn Cổn không chắc lắm: "Đáng tiếc, nghe nói lúc ấy còn có một cô gái đồng đội của cô ta cũng gặp bất trắc cùng lúc."
"Tên là An Kỳ." Tiểu Ngũ nói xen vào, cậu ta cao lớn hơn rất nhiều, vẫn nhỏ gầy như vậy: "Em nhớ được tên đó, Thiên Sứ."
Tiêu Vũ Hiết yên lặng không nói gì nữa, đổ rượu vào trong chén đá, khẽ hớp một ngụm rượu.
Vừa uống rượu bọn họ vừa bàn luận về chuyện của những người khác, bao gồm những quan lớn không biết đã rút về đầu, không có tin tức gì về đại lục Châu Âu, châu Phi, thảo luận bảng xếp hạng người chơi... Sau khi ăn uống no đủ, trận họp mặt nho nhỏ này mới xong. Mọi người ai lấy đồ vật của người nấy, trong lòng biết rằng, có lẽ đây là lần họp mặt cuối cùng của họ.
Khi cô ra khỏi không gian dị độ đã là ban đêm, hôm nay mặt trăng vừa tròn vừa sáng, như dán bên cạnh thành phố, phối hợp với đầy trời tuyết trắng, đầy đất hoang di, có cảm giác đẹp kinh tâm động phách. Diệp Vân Khinh đang khoác áo lông đứng trên ban công "ngắm trăng", Dương Hộ bình tĩnh đứng bên cạnh, thấy cô bước vào ban công, hắn thức thời lùi trở lại phòng khách tối đen như mực.
"Chúng ta sẽ sống sót sao?" Diệp Vân Khinh nghe được tiếng bước chân của Tiêu Vũ Hiết, không quay đầu lại mà hỏi cô.
Sau đó, anh khẽ cười một tiếng, hình như đang tự cười nhạo bản thân, vươn tay bắt lấy một bông tuyết đang rơi xuống: "Anh luôn cảm thấy, sự bình tĩnh lúc này giống như sự yên lặng trước cơn bão vậy."
Đúng vậy, cho tới nay, tận thế đều luôn bức bách họ từng bước một, chưa từng có mùa đông an bình như thế. Dù cơn bão tuyết lớn kia cũng không nguy hiểm như những động thật vật biến dị, việc lạ tất có nguyên nhân khác thường.
Tiêu Vũ Hiết đang định nói chuyện, bỗng trừng to mắt, cô nghe được một tiếng "đinh" của hệ thống.
"Bạn nhận được nhiệm vụ: Chỗ tránh nạn tận thế"
Nội dung nhiệm vụ: Điều tra chỗ tránh nạn tận thế.
Thời hạn nhiệm vụ: 10 ngày.
Đếm ngược: 24h