Không cần nhiều lời, mọi người ở đây cơ hồ đều lập tức kịp phản ứng, khiên thịt gặp được tình huống tương tự với đoàn người Sở Ca. Nhưng mà, tại sao hắn lại biến thành như vậy chứ? Bởi vì do hắn có thể nhìn thấy quỷ hồn sao?
"Thân thể anh lạ ở chỗ nào?" Diệp Vân Khinh hỏi hắn.
Khiên thịt ngừng hẳn nửa phút rồi phản ứng lại được, cố hết sức miêu tả tình trạng thân thể mình: "Đầu tôi giống như máy móc rỉ sét, cứ ngừng cứ ngừng, tay chân run lên, không có sức, bên tai, bên tai không ngừng nghe được tiếng người nói chuyện." Hắn cười khổ một tiếng: "Tôi cảm thấy mình như sắp bị thôi miên."
Tay chân chết lặng, nói chuyện khó khăn, phản ứng trì độn, nghe nhầm, ảo giác... Những điều này rõ ràng là triệu chứng trúng độc, nhưng chỉ là trúng độc đơn giản như vậy sao? Nơi này chính là sở nghiên cứu sinh vật, nghiên cứu ra sinh vật có độc tố kỳ lại gì đó cũng không phải là điều khó hiểu.
"Anh nói là bên tai anh có người nói chuyện?" Diệp Vân Khinh mẫn cảm hỏi; "Tiếng nói đó nói gì?"
Khiên thịt Tô Hâm nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói; "Nó bảo tôi đi hướng phòng thí nghiệm công cộng ở tầng hai."
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Dù là Sở Ca, khiên thịt hay áo khoác trắng Trương Nghiên, địa điểm bọn họ lặp đi lặp lại đều là phòng thí nghiệm công cộng, bí mật lớn nhất của sở nghiên cứu này chắc hẳn là ở đó.
Tất cả mọi người lặng yên chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Diệp Vân Khinh, trong không khí chỉ nghe được tiếng thở hổn hển khẩn trương của mọi người. Tiêu Vũ Hiết đang muốn nói chuyện nhưng lại nghe được tiếng không khí "ông ông" lưu chuyển bên tai. Cô quay đầu nhìn chằm chằm về nơi bắt nguồn tiếng động, vung dao găm lên, chỉ vào bạn gái của Sở Ca - Dư Tịch. Khi mọi người còn đang không kịp trở tay thì chủy thủ của cô dừng ở bên hông Dư Tịch, một đao chặt đứt tiếng động ông ông kia.
Cô không để ý những lời xì xào bàn tán của người khác, trực tiếp bật đèn pin lên. Ánh sáng trắng chiếu trên mặt đất gạch men sứ tràn đầy tro bụi, trên đó là một con sâu nhỏ, thân thể nó bị cô chém thành hai khúc, đầu và thân rơi hai nơi, to bằng hạt gạo.
"Đây là côn trùng gì vậy?" Đứng ở bên cạnh Dư Tịch – Tử Diệu vừa kinh vừa sợ, hắn tựa hồ đã hiểu nguyên nhân gặp nạn của đoàn người Sở Ca. Một con sâu nhỏ như vậy rất dễ chà trộn trong đám người, mắt thường khó mà phát hiện được. Hơn nữa nó lại đã biến dị, tiếng vỗ cánh nhỏ bé hầu như không thể nghe thấy. Nếu không phải Tiêu Vũ Hiết có cảm giác hơn người thì có lẽ bọn họ vẫn còn mơ màng, tưởng rằng trên đời này thật sự có quỷ.
"Ong mật!" Diệp Vân Khinh ngồi xổm trên mặt đất xem xét, lập tức nhận ra nó là con gì. Anh ta nhớ lại đám hoa nhỏ trồng bên ngoài lan can, và khiên thịt với pháp sư bỗng dưng xuất hiện ảo giác. Ba viên trân châu này cuối cùng cũng được anh ta xâu lại thành chuỗi.
"Tiêu Tiêu nhắc tôi nói ngoài rào chắn trông hoa nhỏ màu trắng." Anh ta thử giải câu đố "gặp quỷ" của mọi người: "Những hoa nhỏ kia hẳn là có một loại độc tính nào đó, mùi thơm của bọn chúng có sức hấp dẫn mãnh liệt với ong mật, sau khi hút mật thì ong sẽ nhiễm độc tố, lại đâm vào cơ thể người..."
"Hoa nhỏ màu trắng?" Trong đội ngũ có người hỏi một tiếng: "Hoa nhỏ màu trắng như thế nào?"
Tiêu Vũ Hiết dứt khoát dẫn người này tới chỗ rào chắn, dùng đèn pin để hắn nhìn, hắn rất nhanh đã nhận ra: "Đây là hoa đỗ quyên nha."
Hoa đỗ quyên, phấn hoa có độc tố ảnh hưởng đến thần kinh, phối hợp với nọc độc ong lúc đầ, hoàn toàn có thể khiến người ta xuất hiện triệu chứng trúng độc, điều này chứng tỏ suy đoán của Diệp Vân Khinh. Nhưng mà, dưới tình huống bình thường, hai loại độc đều không thể khống chế nhân loại, trừ khi là sản phẩm được sở nghiên cứu chế tạo ra.
"Khó trách." Tiêu Vũ Hiết nhớ tới âm thanh khí lưu tại lầu ba mà cô nghe được, hẳn là khi đó có ong mật hút mật ở đó, đồng đội cùng một chỗ với Dư Tịch có lẽ cũng không phải bị áo khoác trắng giết chết mà là bị ong mật công kích hù chết hoặc bị hạ độc chết.
Nói như vậy, sinh vật thần bí giấu ở tầng tiếp theo có lẽ là ong mật , nhưng Diệp Vân Khinh vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, giáo sư của sở nghiên cứu đóng vai trò gì trong cả sự kiện này/ Tại sao những áo khoác trắng này không chết đi mà như là bị khống chế vậy? Bọn họ nghiên cứu vắc xin ký sinh và các người chơi có vẻ như bị ký sinh đến cùng có mối liên hệ gì?
Mà lúc này Tiêu Vũ Hiết nhớ tới là lời đồn đại kiếp trước: Từng có một nhà khoa học có thuộc tính trí lực cực cao, là người có khả năng nhất có thể nghiên cứu ra vắc xin ký sinh, trong một lần di chuyển trên đường bị sinh vật trí tuệ sát hại. So với tình hình hiện tại, vắc xin ký sinh, giáo sư, di chuyển trên đường... Những điểm này hoàn toàn khớp, nhân viên nghiên cứu của sở nghiên cứu dưới mặt đất được một vị "Giáo sư" dẫn đầu nghiên cứu vắc xin ký sinh, còn có hành lý được đóng gói gọn gàng dưới giường. Xem ra bọn họ tùy thời chuẩn bị rút lui, về phần sinh vật trí tuệ – thực vật có trí khôn có thể đọc được đại não thần kinh và phản ứng thân thể, mô phỏng tính cách hành vi của người nó ký sinh, cho đến khi họ không thể cung cấp chất dinh dưỡng thiết yếu, tương tự kinh người với nhóm người áo khoác trắng mà cô nhìn thấy.
Cô từng chạm phải một sinh vật có trí tuệ ở kỳ ấu niên trong nhiệm vụ vườn cây, cuối cùng bị cô dùng lửa đốt hết, tính ra hai năm một chu kỳ, nhiệm vụ này lại là tiểu đội hai mươi người, nhân số người chơi càng nhiều thì độ khó nhiệm vụ càng cao. Nhiều điểm trùng hợp như vậy khiến Tiêu Vũ Hiết không thể không nghĩ nhiều.
"Còn nhớ em đã nói với anh về gốc thực vật trong nhiệm vụ vườn cây sao?" Tiêu Vũ Hiết nói với Diệp Vân Khinh: "Nhỡ, em nói là nhỡ, sinh vật chiếm cứ trong sở nghiên cứu này, cũng sinh ra trí tuệ thì sao?"
Câu nói này nhắc nhở Diệp Vân Khinh, anh bất giác nghĩ tới vị giáo sư "mất tích" kia.
"Cửa ải khó khăn được bày ra trước mặt chúng ta đã rất rõ ràng." Anh sắp xếp một chút đầu mối và thảo luận trong kênh đội ngũ; "Đầu tiên là ong mật, tôi nghi ngờ bên dưới có một tổ ong mật cỡ lớn. Tiếp đó, muốn nuôi dưỡng những ong mật này, tất yếu cần có vườn hoa cỡ lớn, những hoa trắng nhỏ ngoài lan can có lẽ chỉ là một phần của tảng băng chìm, ngoài ra còn có những áo khoác trắng kia." Anh ta nhìn quanh một vòng, dừng lại trên người khiên thịt một chút rồi mới tiếp tục; "Mặc dù bây giờ bọn chúng vô cùng chất phác, nhưng nói không chừng lúc nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại, sở nghiên cứu này nghiên cứu vắc xin ký sinh, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt tư tưởng vì có thể bị chúng ký sinh bất cứ lúc nào."
Ứng phó với một con rất đơn giản, nhưng một đám, thậm chí cả một đoàn ong phi hành thì đúng là khá nguy hiểm. Đối với điềunày, biện pháp giải quyết của Diệp Vân Khinh vẫn là pháp thuật viễn trình, tìm được tổ ong, dùng tấm chắn ngăn lại rồi dùng lửa thiêu hủy cả tổ ong... Nếu như không xuất hiện ngoài ý muốn.
Về phần cánh đồng hoa nuôi dưỡng những con ong này hoặc là ruộng thí nghiệm, dùng lửa đốt có lẽ sẽ sinh ra khói có độc tố. Nếu hoa bên trong cánh đồng hoa không ăn người vậy thì cơ hồ không có lý do để xử lý chúng. Nhưng Diệp Vân Khinh vẫn nghĩ ra mấy pháp thuật có thể cách biệt đám hoa đó.
Còn có nhóm người áo khoác trắng, bọn họ di chuyển còn chậm hơn với zombie tiến hóa, căn bản không có lực công kích gì, đối phó tương đương dễ dàng.
Cuối cùng là vị giáo sư tiên sinh bị mất tích kia, nếu trong sở nghiên cứu này tồn tại sinh vật trí tuệ - khả năng này rất lớn, bởi thực vật động vật bình thường sẽ không thể nghĩ đến chuyện khống chế những áo khoác trắng này. Như vậy, đối tượng nghi ngờ lớn nhất chính là vị giáo sư tiên sinh này.
Ông ta sẽ có tuyệt chiêu gì đâu?
"Thu dọn hành lý và trang bị một chút."