Trước khi mở to mắt, Tiêu Vũ Hiết đã có thể nghe được tiếng mưa to như thủy triều ở bên ngoài. Cô không tiêu tốn thời gian nữa, lập tức bật người từ hơi nước mờ mịt đến sô pha ướt sũng, mượn sắc trời ảm đạm cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh. Cô đang ở trong một căn hộ cao tầng, ngoài hơi nước ẩm ướt trong không khí còn có mùi nấm mốc đậm đặc, vừa ngửi đã biết phòng này rất lâu chưa có người ở.
Cô kiểm tra những ngóc ngách của phòng khách, không phát hiện sinh vật dị thường. phòng bếp chắc chắn là không thể vào, miệng cống thoát nước được lắp đặt ở đó. Cô không tốn thời gian vào nhìn nữa, trực tiếp đóng lại cửa thủy tinh thông hướng phòng bếp, còn dùng giấy và băng dính dán thật kín các khe hở.
Sau khi đóng lại cửa phòng ngủ, cuối cùng cô cũng có thể sửa sang lại trang bị và vật phẩm trong túi của mình. Bởi không biết địa điểm nhiệm vụ ở nơi nào, cô và Diệp Vân Khinh đều mang theo ủng đi mưa, ô che mưa và áo mưa... Quần áo mặc bên trong cũng là chống thấm nước. Sau khi kiểm kê xong, cô liền đứng lại cửa sổ dò xét cảnh sắc bên ngoài.
Đây là một thành thị ven biển, ngoài nhà trọ là một con phố chính, rìa ngoài là một hàng thực vật xanh hóa, nhưng chỉ còn lại những hố đất chỉnh tề, hẳn là vết tích của cây dừa hoặc cây cọ bị nhổ đi để lại. Đầu bên kia là một dòng sông rộng, ở giữa có thể lờ mờ nhìn thấy một cây cầu, bởi vì nước mưa cọ rửa và không khí ăn mòn, lan can của cầu đã bị rớt xuống bảy tám phần, khiến cho cây cầu trở nên lẻ loi trơ trọi, phảng phất sau một khắc sẽ bị nước mưa và nước sông hòa tan.
"Em ở đâu?" Trong kênh bạn tốt, Diệp Vân Khinh hỏi cô.
Tiêu Vũ Hiết kể lại cảnh tượng cô nhìn thấy cho anh, Diệp Vân Khinh trầm ngâm một hồi rồi nói; "Anh ở ngay cạnh cầu, hẳn là cách em không xa."
Cô và anh ước định thời gian và địa điểm tập hợp xong thì nghe được âm thanh xa lạ trong kênh đội ngũ; "Nhiệm vụ này có mấy người? Các bạn đang ở đâu?" Sau khi hắn nói xong, những người khác cũng lên tiếng báo ra vị trí của mình. Lần nhiệm vụ bắt buộc này có mười người tham gia, ngoài hai người bọn họ còn có hai người nữa mà họ quen, sau khi trải qua mấy lần nhiệm vụ bắt buộc, hiện tại người tham gia nhiệm vụ đều hiểu được tình cảnh của mình. Nếu không muốn chết, ngoài việc chung sức hợp tác và trốn tránh thì không còn con đường thứ ba nào khác nữa.
Có hai người chơi bảy tỏ bọn họ có đủ điểm tích lũy có thể thoát khỏi lần nhiệm vụ bắt buộc này, không muốn đi thăm viếng Thủy cung cùng những người khác. Ví thế, đến bây giờ chỉ còn tám người cùng tiến về mục đích nhiệm vụ, mặc dù bọn họ tạm thời còn không biết chỗ kia ở đâu.
"Không có khả năng cách chúng ta quá xa được." Đương nhiên, Diệp Vân Khinh đã nắm quyền nói chuyện của tiểu đội: "Lúc trước tôi đã tới thành phố này, hẳn là chỉ có hai Thủy cung, một cái cách đây hơn mười cây số, dù từ góc độ nào đến xem thì địa điểm nhiệm vụ hẳn là tại cầu đối diện."
Tiêu Vũ Hiết lấy kính viễn vọng trong ba lô ra, nhìn về phía đối diện. Quả nhiên thấy một biển hiệu rách rưới treo cong vẹo trên một tòa lầu bẩn thỉu, bên trên viết mẫy chữ to rất rõ ràng: "Thủy cung Gia Thành."
Cô kể lại phát hiện này của mình cho những người khác, đến lúc này, bọn họ đã xác nhận được địa điểm nhiệm vụ.
Bởi Gia Thành bị vây quanh bởi biển lớn nên dù hệ thống nước không hoạt động nữa, nước mưa vẫn có thể chảy về biển, vì thế nơi này không có tình huống đọng nước nghiêm trọng như ở đế đô. Tiêu Vũ Hiết nhìn lướt qua, nước đọng dưới lầu cao khoảng chừng đầu gối, nơi cách sông thì có lẽ chỉ bằng bắp chân.
Mọi người mới đến, còn chưa dám lập tức mạo hiểm, mà trong tòa cầu kia tràn ngập nguy hiểm, cũng phải nghĩ cách qua sông cho ổn thỏa chút. Đội ngũ tám người hẹn điểm tập hợp ở bên này cầu, địa điểm này cách Tiêu Vũ Hiết không xa, cô dự định đi đón Diệp Vân Khinh trước rồi sau đó hai người cùng đi, dù sao cô ngẫm lại cũng cảm thấy rất không yên lòng với cái thân thể yếu đuối của Diệp Vân Khinh.
Tiêu Vũ Hiết kiểm tra trang bị đạo cụ trên người mình lần nữa rồi mới mở cửa xuống lầu, gặp được zombie nhưng đều bị cô dùng tốc độ nhanh như gió vứt bỏ, không vứt được thì tiện tay giải quyết, chỉ có một con zombie biến dị gây cho cô một chút phiền phức. Dù sao ở tầng chót vót, thêm mưa rào tầm tã, cô không thể dùng khinh công trực tiếp nhảy xuống dưới lầu được.
Không biết trong nước có thứ gì, Tiêu Vũ Hiết đứng trên bậc thang nhìn mặt đường nước chảy, mặc thêm áo mưa, đội mũ cho tốt rồi vận chuyển khinh công, lăng không vọt lên như một con chim. Mũi chân cô đặt trên mặt nước, như chuồn chuồn lướt nước cực nhanh tiến về phía trước.
Mũi chân cô mượn lực trên mặt nước, ngẫu nhiên còn sẽ dẫm lên những con cá trơn trượt và những bồn, túi nhựa, lốp xe.. Cứ như vậy, dưới trời mưa tầm tã, cô tiến về phía trước, an toàn đến tọa độ mà Diệp Vân Khinh chỉ cho cô, sau khi cất kỹ áo mưa vào trong ba lô, cô bước vào biệt thự này, gõ cửa một cái.
"Em nhanh vậy à?" một tay Diệp Vân Khinh nắm pháp trượng mở cửa, thấy là cô thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh còn tưởng rằng phải hơn mười phút sau em mới tới."
"Em cách đây khá gần." Tiêu Vũ Hiết nói dối mà mặt không đổi sắc.
Dù Diệp Vân Khinh tin hay không, dù sao biểu lộ bề ngoài của anh ta rất đương nhiên: "Thì ra là thế, em nghỉ ngơi chút sao? Chúng ta cũng không có gì phải vội." Dù nói thế nhưng anh ta vẫn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay mình theo thói quen.
Tiêu Vũ Hiết lưu ý đến động tác này của anh ta, lắc đầu nói: "Chúng ta qua đó rồi nghỉ ngơi đi, chậm thì sinh biến." Nếu là cô, chạy tới nơi tập hợp cũng chỉ mất hai phút nhưng Diệp Vân Khinh thì khác, cô cũng không thể khiêng một người mà vẫn có thể bay trên nước. Không biết trên đường sẽ trì hoãn mất bao lâu thời gian nữa, dĩ nhiên là sớm làm chuẩn bị thì tốt hơn.
Diệp Vân Khinh cũng không phản đối, hai người kết bạn lên đường, bọn họ mặc vào áo mưa, vừa bước ra khỏi nhà đã giẫm đến nước cao tới đầu gối.
Cũng may mình chuẩn bị thêm mấy đôi ủng đi mưa, Diệp Vân Khinh không khỏi may mắn nghĩ, nhưng lúc này, anh ta đột nhiên nhớ lại lúc Tiêu Vũ Hiết gõ cửa, trên giày sạch sẽ như chưa từng dính nước vào, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Tại sao trên giày của cô không có dấu vết của nước? Ngoài lý do khiến người ta kinh hồn táng đảm: "Cô ấy là nữ quỷ?" Diệp Vân Khinh càng muốn tin tưởng cô có sách kỹ năng nào đó có liên quan đến chuyện này, anh ta đi theo đằng sau Tiêu Vũ Hiết lộ trong chốc lát, đột nhiên nói : "Nếu chúng ta đang ở trong Thủy cung gặp được tình huống gì, em không cần để ý đến nah, cứ đi trước đi nhé, anh có thuật khinh thân rồi."
"Thuật khinh thân cũng cần thời gian thi triển." Tiêu Vũ Hiết nói mà không quay đầu lại: "Yên tâm đi, chúng ta cùng đi, đương nhiên phải cùng trở về."
Khóe môi Diệp Vân Khinh bất giác cong lên.
Hai người tới nơi tập hợp nhưng vẫn chưa có ai đến, lại chờ trong chốc lát mới có người tới. Sau khi tám người tới đông đủ, Diệp Vân Khinh đến đầu tiên đã hiểu khá rõ về tình hình của những người khác. Trong đội ngũ có một đôi tình lữ, bọn họ là chiến sĩ và thích khách, bốn người khác theo thứ tự là mục sư, Tank và hai pháp sư, Tiêu Vũ Hiết từ trước đến nay không giỏi việc nhớ mặt người, chỉ hơi gật đầu chào bọn họ.
Sau khi người đến đông đủ, mọi người nói về vấn đề qua sông, địa điêm tập hợp của bọn họ ngay tại một tòa nhà bên bờ sông, cách cầu và bờ sông khoảng hai ba trăm thước, lờ mờ có thể trông thấy cây cầu bị tàn phá rách rưới và mấy chiếc thuyền dưới cầu. Trong đội ngũ có một ngươi biết lái thuyền, hắn khăng khăng muốn lái thuyền qua sông. Còn có một người từng học kiến trúc, hắn cho rằng câu cầy kia dù bị nước mưa cọ rửa cả nửa tháng trời và không người sửa chữa, nhưng vẫn không có khả năng bị sụp đổ trong một năm ngắn ngủi, đi qua cầu là an toàn nhất, bởi vì cũng không biết trong nước sông sẽ có thứ gì.
"Anh xác định sao?" Người biết lái thuyền Tank hoài nghi nhìn vị pháp sư từng học kiến trúc này.
Pháp sư dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn vào đội mắt của thuyền trưởng – tạm xưng hô như vậy: "Thời hạn sử dụng của cầu lớn là một trăm năm, cầu nhỏ cũng có ba mươi năm, đương nhiên, không thể loại trừ công trình bã đậu, nhưng tôi nghĩ tỷ lệ này cũng không cao."
"Còn có một điều anh đừng quên." Diệp Vân Khinh bổ sung; "Lúc trước cầu có người bảo hành sửa chữa định kỳ, từ tận thế đến nay gần nửa năm, hơn nữa, chúng ta cũng không biết cây cầu kia đã được xây dựng bao nhiêu năm và lần sửa gần đây nhất là khi nào, tôi thấy nó không quá lớn..."
"Vậy thì cũng không ngắn như vậy." Pháp sư học kiến trúc có chút do dự, nhưng vẫn kiên trì ý tưởng của mình, thậm chí còn nói rõ vấn đề từ một góc độ khác; "Không nói đến nước sông sâu bao nhiêu, bên trong có bao nhiêu cá và những sinh vật không rõ khác, chỉ nhìn mưa lớn này xem, chỉ một con sóng tới đã phải lật thuyền rồi."
Hai nhóm người ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng đều nhìn về phía Diệp Vân Khinh, anh trầm ngâm nói: " Ngồi đây tranh luận cũng không phải cách hay, vẫn nên thăm dò thực tế một chút thì hơn."
Đôi tình lữ kia đứng lên, em gái nghề nghiệp thích khách nói trước: "Tôi và anh ấy đi lên cầu nhìn xem thế nào, có thể qua hay không, nếu không được thì ngồi thuyền." Mà thuyền trưởng cũng bỏ vẻ muốn lên thuyền xem xét trên thuyền có dầu hay không, bằng không lái đến một nửa lại hết dầu, lênh đênh trên sông thì có mà kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Một mình thuyền thưởng đi thì không nên, mục sư định cùng hắn qua, cứ như vậy, bốn người dẫn đầu ra bên ngoài dò đường, bốn người khác chờ ở trong phòng. Chưa được bao lâu, một nữ pháp sư tới ngồi cạnh họ, Tiêu Vũ Hiết đã sớm chú ý tới cô gái này vẫn luôn liếc mắt nhìn về phái Diệp Vân Khinh rồi.
"Xin chào." Cô ta hữu hảo chào hỏi Diệp Vân Khinh, tiếp tục dùng ánh mắt sáng long lanh, không khống chế được cảm xúc của mình hỏi: "Anh là Diệp Vân Khinh sao?" Giống như fan khi nhìn thấy thần tượng vậy.
Diệp Vân Khinh sửng sốt một chút, nghề diễn viên trước kia mà tưởng chừng như đã là kiếp trước rồi, anh ta cười nhạt một tiếng, không nói gì. Trong mắt nữ pháp sư, thái độ này hiển nhiên là đồng ý, cô ta không khỏi kích động đến mức hô hấp dồn dập, càng sán tới gần hơn, Tiêu Vũ Hiết nhíu mày, khóe môi cũng mấp máy.
Diệp Vân Khinh phá lệ lưu ý đến điều này, không biết tại sao, nụ cười theo lễ phép vừa rồi trở nên chân thực hơn, càng vui vẻ hơn.