Dương Lực cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn, nhưng tối đen như mực nên chỉ có thể hình thấy hình dáng một cô gái, cô ta nuốt một ngụm nước miếng, tiếng nói hơi khàn hỏi: "Cô là ai?"
Tiêu Vũ Hiết trước tiên mở trói cho hai cô gái, tay chân hai cô này bị trói bằng dây thừng, trực tiếp dùng dao có thể cắt, sau khi các cô được tự do thì Tiêu Vũ Hiết mới thu lại dao găm, đánh giá mọt cô bé khác: "Cô là An Kỳ?"
"Vâng." An Kỳ trầm thấp lên tiếng.
Tiêu Vũ Hiết nói đơn giản về nhiệm vụ một lần, cuối cùng nói: "Đi nhanh lên đi, tôi không biết lúc nào thì họ đuổi tới."
An Kỳ còn đang bối rối, hình như bản thân cô ta cũng không hiểu tại sao huấn luyện sư sẽ tuyên bố nhiệm vụ hai quyển sách kỹ năng để người ta tới cứu mình - Phải biết rằng, ở cái niên đại này, hai quyển sách kỹ năng quý giá hơn cái mạng của cô ta nhiều.
"Đừng ngẩn người ra." Dương Lực kéo tay áo cô ta, bước nhanh đuổi theo Tiêu Vũ Hiết, không khỏi nhớ tới hình tượng lúc còn sinh tồn trong đoàn đội dã ngoại. Khi đó, bọn họ vẫn là người bình thường, cho đến khi Dũng ca xảy ra chuyện... Cho đến tận thế thì cô mới mơ hồ nghĩ tới nguyên nhân Dũng ca mất tích.
Cô thu lại nước mắt đắng chát trên mặt, giữ vững tinh thần đi lên phía trươc, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này. Tiêu Vũ Hiết có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, cô cũng nhất định có thể.
Đồng thời cùng với việc dẫn hai người đi dưới thông đạo dưới dất, Tiêu Vũ Hiết cũng mở ra danh sách bạn bè, tìm Cổn Cổn có quan hệ không tệ với bang sa mạc, gửi tin tức của thành dưới đất này cho cậu ta. Lâu nay cô chiếm cứ bảng xếp hạng đệ nhất, tất nhiên khi nói chuyện cũng có độ tin cậy nhất định, nghe được bí mật này thì Cổn cổn lập tức thông báo cho đám người cao tầng của bang sa mạc. Bang lớn nhưng hành động cực nhanh, chưa đến mời phút bọn họ đã tập hợp lại trong thôn.
Mà lúc này, Tiêu Vũ Hiết đang mang theo hai cô gái trốn trong một địa động có thể giấu được ba người. Địa động này có hai lối đi, thông hướng hai hướng khác nhau, Cho dù có người tiến vào từ một đường khác, cô cũng có thể để hai cô gái chạy thoát từ lối khác.
Chờ đợi chắc chắn là gian nan, nhưng Tiêu Vũ Hiết mười hai cô tiến vào đội ngũ để tâm sự giết thời gian. Theo lời Dương Lực, lần trước sau hoạt động sinh tồn dã ngoại thì cô ta bắt đầu rèn luyện bản thân. Bạn bè mất tích một cách kỳ lạ, dù sao cô ta cũng có vài phần cảm giác nguy cơ, cảm giác nguy cơ này đã cứu được mạng của cô ta, ngày tận thế bắt đầu, cô ta giết người bố zombie của mình và từ đó nhận được tư cách đăng ký trò chơi.
"Sau đó tôi liền tới thôn Sa mạc." Dương Lực nhẹ giọng nói trong kênh đội ngũ: "Lúc đầu sau khi trở về từ nhiệm vụ bắt buộc, tôi cũng có vài phần bóng ma với trò chơi, hơn nữa nước và thức ăn trong hiện thực cũng sung túc nên không vào không gian dị độ, không biết quy củ ở đây nên mới bị bắt tới. Đàn ông trong hắc bang rất nhiều, lại không thể kiềm chế được nhau, nên muốn..." Nói tới đây, khóe môi của cô ta kéo ra một nụ cười lạnh.
Về phần An Kỳ, kinh nghiệm của cô ta cũng tương tự, chỉ là cô ta có một người anh rất tốt bảo hộ cô ta, khiến cô ta trở nên ngây thơ, có lẽ vì thế mà cô ta thường xuyên làm nhiệm vụ trong thôn sa mạc, độ thiện cảm với NPC cũng rất cao.
Khi ba người còn đang chém gió thì Tiêu Vũ Hiết "xuỵt" một tiếng, cô cảm nhận được vách tường chấn động: 'Có người tới."
Dương Lực và An Kỳ đều im lặng nín thở, chỉ sợ hô hấp nặng mọt chút sẽ dọa chạy chấn động kia.
Tiêu Vũ Hiết hơi cau mày, gửi tin nhắn cho Cổn Cổn: "Người của các cậu tới rồi à."
Nếu so về độ quen thuộc của cô với thành ngầm này, người hắc bang chỉ mới ghé qua hai ba lần không thể so được. Trên dường đi, có mấy lần cô và người trong bang phái gặp thoáng qua nhưng họ lại chẳng cảm thấy chút nào, cô chỉ đơn giản như đang đi dạo.
Cho đến khi tới cánh cổng làm bằng đồng, Tiêu Vũ Hiết liên hệ với Cổn Cổn lần nữa, xác nhận bọn họ đang chiến đấu thì liền đẩy cổng đồng, chuồn qua khe hở.
Hiện trường không kịch liệt như trong tưởng tượng của cô là bang phái cầm đao lưỡi búa quần ẩu, ngược lại nó xảy ra vô thanh vô tức. Quảng trường lớn như vậy nhưng chẳng có mấy người chơi ở, Tiêu Vũ Hiết liên hệ Tiểu Ngũ, mấy người lập tức ra khỏi thành qua đường tắt, An Kỳ và Dương Lực cưỡi lên lạc đà, hướng về hướng thôn sa mạc.
Lúc này, mặt trời đã ngả về tay, sắp lặn rồi. Uy lực của ánh nắng không còn lớn như ban ngày nữa, bọn họ đi ròng rã bốn mươi phút, cuối cùng cũng đưa mục tiêu nhiệm vụ an toàn về tới nơi. Sau khi nhận được hai quyển sách kỹ năng, Tiêu Vũ Hiết không kịp chờ đợi mà lập tức off luôn.
Thời gian trong không gian dị độ và bên ngoài hiện thực, Thẩm Nhiên đã giục cô mấy lần. Sau khi cô ra ngoài thì lập tức liên hệ với anh ta, cùng anh ta đi lên phía trước, một tầng tòa nhà tám tầng nhỏ rộng khoảng hai trăm thước đang đứng lặng tại bên đường.
Tầng một của tòa nhà này là một cửa hàng. Cô liếcmắt nhìn thấy một cái mũ màu đỏ thì mới nhớ ra hôm nay là lễ giáng sinh theo như lịch phương Tây.
Cô nhìn lại phía tây, hoa hồng nhuộm nửa tòa thành thị thành màu máu chướng mát. Cao ốc chọc trời bởi vì thiếu tu sửa mà được dát lên một tầng xám nhạt, hai con zombie đang lung lay như người say rượu, ở cách cầu vượt không xa. Thân cầu lộ ra khung xương cốt thép, mấy khối đá vụn rơi trên ô tô đỗ bên đường, khiến đỉnh xe lõm xuống, vỡ thành mấy phần. Trong không khí tràn ngập hương vị tro bụi xa xưa. Trên con đường yên tĩnh không có một ai, chỉ có nửa cái bảng hiệu leng keng đung đưa theo gió.
Cực kỳ giống tiếng chuông gõ lên lúc nửa đêm
Cô quay người bước đi mà không quay đầu lại.
Thanh âm kia vẫn còn vang vọng trong gió.
"Leng keng, leng keng."