Tuy Thẩm Nhiễm là con gái nhưng khả năng tiếp nhận sự vật mới mẻ thì tốt hơn hẳn bác Thẩm, hơn nữa, bụng bia của bác Thẩm vẫn còn, nhỡ gặp phải tình huống cần chạy trốn thì cũng không nhanh như Thẩm Nhiễm.
Huống chi, "Thế giới này là chúng tôi, cũng là các bạn." Diệp Vân Khinh chậm rãi thì thầm: "Nhưng sau cùng, vẫn là các bạn."
(*)Thế giới này là chúng tôi, cũng là các bạn. Nhưng sau cùng, vẫn là các bạn: Câu nói của thế hệ đi trước dành cho thế hệ trẻ, chủ nhân tương lai của đất nước.
"Chỗ Thẩm Nhiên để tôi đi nói." Diệp Vân Khinh duỗi lưng một cái, quay đầu nói với Tiêu Vũ Hiết: "Anh nghĩ anh ấy sẽ không phản đối."
Hoàn toàn chính xác, sau khi nghe được kế hoạch của anh, Thẩm Nhiên chỉ trầm mặc nửa buổi, không hề ngăn trở mà chỉ gọi em gái mình tới. Trái lại, Thẩm Nhiễm có chút kích động, đôi mắt cô nàng sáng long lanh, nhẫn nại mấy phút sau mới cẩn thận gật đầu.
Thế là chuyện này được quyết định như vậy.
Vào lúc ban đêm, Tiêu Vũ Hiết kiểm tra lại đồ vật trong ba lô của mình, mang theo nước và đồ ăn. Dù bọn họ có thể mua trong không gian dị độ, nhưng nếu dùng sóng điện não vào đó thì thân thể sẽ ở trong trạng thái ngủ say, nếu gặp phải tình huống tình trạng khẩn cấp rất khó phản ứng kịp thời được. Nếu cả thân thể tiến vào thì lúc ra vẫn ở tại chỗ mà không di chuyển theo ô tô. Kiếp trước Tiêu Vũ Hiết từng nghe nói có người lúc ra khỏi không gian dị độ thì vừa lúc bị xe đâm, cho nên nếu chưa đến nơi an toàn thì cô tuyệt đối sẽ không vào không gian dị độ.
Sau khi đặt trang bị và vũ khí vào trong ba lô, Tiêu Vũ Hiết ngồi trên giường nhìn ga giường chỉnh tề của mình thở dài. Làn này tới tứ hợp viện kể lại về cái chết của A Kha, cô thật không biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt Cố Thần và em trai A Kha - mục sư Tử Diệu.
Kiếp trước cô một thân một mình, chưa từng phải chuyển giao tin người chết cho người thân của họ, ngày nào cô cũng phải đối mặt với cái chết của người khác, có lẽ có người hôm qua còn khỏe mạnh chào hỏi cô, hôm sau đã đột nhiên tử vong tại chỗ, cô đã sớm học cách không quan tâm. A Kha chết, Tiêu Vũ Hiết cũng không đặc biệt bi thương bởi cô biết, tử vong cũng chẳng phải là chuyện hiếm thấy trên thế giới này, nhưng biểu cảm lạnh lùng này mà đối mặt với Cố Thần và em trai của A Kha vào ngày mai thì rất dễ khiến người ta phản cảm. Bởi người thân của mình mất mà giận cá chém thớt người khác, điều này cũng không phải là hiếm thấy.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Ngay khi cô đang trầm tư thì nghe thấy tiếng nói của Diệp Vân Khinh ở ngoài cửa. Anh đứng cạnh cửa, tay vẫn đang trong tư thế gõ cửa, ngón tay còn chưa chạm vào cửa thì đã trực tiếp bước vào phòng, không ngại khuyên bảo: "A Kha chết không phải lỗi của em."
"Em biết." Tiêu Vũ Hiết bình tĩnh nói: "Em chỉ là... không giỏi nói chuyện với nhóm người Cố Thần."
Diệp Vân Khinh nửa ngồi cạnh cô, cánh tay chống lên thành giường, ngó qua nét mặt của cô, thấy cô có chút không tự nhiên thì mới mỉm cười nói: "Anh còn đang lo em tự trách mình vì cái chết của A Kha, nghe em nói vậy thì an tâm rồi."
"Bên Cố Thần cứ để anh nói." Diệp Vân Khinh đứng dậy xoa đầu cô, cảm nhận được sự mềm mại của sợi tóc, đôi mắt bất giác cong lên: "Em chỉ cần thuật lại tình trạng lúc đó, kẻ giết A Kha là Trần Thiên, là Diệt thế giáo chứ không phải em, nhớ kỹ điểm này, chúng ta không thẹn với lương tâm."
Anh từng gặp qua rất nhiều người cố chấp, rõ ràng là kết quả không thể vãn hồi nhưng vẫn đâm đầu vào đó không thoát ra được. Anh chỉ hi vọng Cố Thần không phải là loại người như vậy, nếu không... mắt Diệp Vân Khinh hơi híp lại, anh không ngại tiên hạ thủ vi cường.
Hôm sau, đến giờ hẹn viếng thăm đại viện quân khu, bởi nhiệt độ giữa trưa quá cao nên phải sang sớm một chút. Diệp Vân Khinh đánh thức Tiêu Vũ Hiết từ sớm, vội vàng rửa mặt một phen rồi hai người cùng rời khỏi nhà đến đại viện quân khu.
Tiêu Vũ Hiết võ trang đầy đủ, bao kín bản thân không kẽ hở, chỉ lộ ra đôi mắt, trang phục của Diệp Vân Khinh không khoa trương như cô, anh mặc một bộ trang phục mạo hiểm giả mua từ trò chơi, trông càng có thể ôn hòa thân thiện, hai người tới gõ cửa đại viện, bảo vệ tuần tra lập tức giơ súng lên: "Người tới là ai?"
Xem ra trang bị của những người bảo vệ này không tệ, bọn họ liếc nhau, đều nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương. Diệp Vân Khinh giơ hai tay lên, vô hại nói to: "Xin chào, chúng tôi là người ở tòa nhà số một bên cạnh đây."
Nghe vậy thì một bảo vệ tuần tra mới vào thông báo, người còn lai vẫn nâng báng súng, họng súng chĩa vào mặt đất, như thế thì nhỡ bị cướp cò cũng không bắn vào người khác, nhưng nếu có gì bất ổn thì cũng có thể kịp thời giơ súng xạ kích.
Sương mù sáng sớm dần tan đi, mặt trời mọc từ phía đông, nhuộm vàng lên cát. Đợi chưa được bao lâu thì Chúc Hàm dẫn đầu mấy người xuất hiện trước mắt bọn họ, vui vẻ vươn tay chào hỏi: "Các bạn tới sớm quá, tôi cũng mới thức dậy thôi đấy."
Diệp Vân Khinh nắm chặt tay hắn theo lễ phép, nở nụ cười nho nhã lễ độ trên gương mặt: "Chúng tôi lo ánh nắng giữa trưa quá mạnh, các anh cũng biết đấy, nhiệt độ gần đây ngày càng tăng cao."
"Hay là, chúng ta vào trong ngồi?" Chúc Hàm làm bộ nhường đường.
Tiêu Vũ Hiết thoáng nhìn xuyên qua khe hở giữa thân thể bọn họ, thấy có vài chục bóng người bên trong, hai người bọn họ tự tiện đi vào như thế, nhỡ Chúc Hàm sinh lòng ác độc bắt lại thì cũng không thể trách được người khác. Diệp Vân Khinh lắc đầu: "Không phải chuyện lớn gì, nói ngay tại đây cũng được." Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nắm tay Tiêu Vũ Hiết đến chỗ bóng râm cạnh tường.
Chúc Hàm hiểu những băn khoăn của họ, cũng không bắt ép, trong lòng biết họ tới nói chuyện kết minh nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Các bạn tới nói chuyện kết minh sao?"
"Vậy ý của Chúc tiên sinh là?" Diệp Vân Khinh hỏi.
"Vậy tôi cũng nói thẳng." Chúc Hàm chớp mắt, vui vẻ nói: "Nói đến kết minh thì tôi cũng không phản đối, dù sao đứng trước sinh tử thì con người vẫn nên đoàn kết thì hơn. Đây là hợp tác cùng có lợi mà, tôi cũng không muốn kết thù với các bạn, nhưng các bạn phải thể hiện giá trị của mình, hiểu không? Bên chúng tôi có mười anh em, nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không thể để chúng tôi chống chọi một mình ở phía trước còn các bạn thì nhìn ở phía sau chứ."
Chúc Hàm nghĩ rất đơn giản, hắn có lẽ thích hợp làm lão đại, nhưng tuyệt đối không thích hợp làm quân sư. Anh em dưới tay hắn hoặc là từng làm lính, hoặc là xuất thân từ nông thôn nên khỏe như vâm, trình độ bình quân là tốt nghiệp trung học, chẳng có chút hiểu biết gì với thế giới và tương lai cả. Người không lo xa tất có phiền gần, tạm thời không lo ăn uống, nhưng về sau thế nào thì hắn chẳng có chút manh mối nào cả, đế đô đến cùng có ổn định hay không? Quái vật trong nhiệm vụ bắt buộc có thể xuất hiện trong thế giới thực không? Chớ nhìn bề ngoài hắn tỏ ra trấn định nhưng trong lòng thật ra rất hốt hoảng.
Nhưng kẻ Diệp Vân Khinh trước mắt này trông có vẻ là người thông minh, còn có giáo sư đại học Thẩm Nhiên gặp hôm qua nẵ, khá lắm, người ta đều có thể làm giáo sư đại học, vậy thì tri thức và kinh nghiệm phải ăn đứt bọn họ rồi. Người đọc sách thường có nhiều tâm tư gian xảo, muốn cân não với bọn họ thì thua là cái chắc, chẳng bằng đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện hẳn hoi, dù không thành công thì cũng không gây thù hằn.
Hai bên đều có lòng nên đương nhiên rất hợp rơ. Dưới sự dẫn dắt âm thầm của Diệp Vân Khinh, Chúc Hàm suy nghĩ một lát rồi rất nhanh đáp ứng kết đồng minh với anh, tạo thành một tiểu đội hợp tác lỏng lẻo. Chúc Hàm đồng ý nếu như chính phủ và quân đội muốn chọn tiểu đội đại biểu quản lý tiểu khu này thì sẽ dùng danh nghĩa tiểu đội hợp tác này.
Ngoài kẻ cuồng tranh quyền đoạt lợi thì hầu như mọi người tại tận thế đều có khuynh hướng tìm đồng minh hợp tác, dù ai, ai cũng muốn sống sót trong thế giới tận thế này.
Về phần phân chia tài nguyên thế nào thì còn cần bàn bạc tiếp nữa, đó mới là lúc phơi bày thực lực của mình.
Xử lý chuyện hợp tác xong, kim đồng hồ đã chỉ vào số 9, sau ba giờ nữa sẽ là thời điểm nóng nhất trong ngày, hai người không dám trì hoãn, vội quay về nhà trọ của mình trước để nghiên cứu bản đồ đến tứ hợp viện.
Tứ Hợp Viện là cứ điểm thứ hai mà Diệp Vân Khinh tìm đến, anh ta đã sớm vẽ bản đồ đường đi tới đó từ trước tận thế. Từ đây đến đó cần đi qua ba ngã tư đường, trong đó bao gồm hai bệnh viện trong tiểu khu bọn họ, một rạp chiếu phim nho nhỏ, một công viên xanh, và cống thoát nước ở khắp mọi nơi.
Sau ba ngày tận thế đến đã bị cắt nước máy, bọn họ đã lấp kín ống nước, chất những vật nặng lên nắp bồn cầu để phòng chuột gián theo đường uống nước đi lên. Nhưng ra ngoài đường thì khác, trên đường khẳng định có đường ống thoát nước, cống thoát nước. Cống thoát nước nắp tròn còn ổn, sinh vật to lớn không thể đi qua được nhưng đường ống thoát nước thì khác.
"Tuyệt đối không nên qua đêm ở bên ngoài." Thẩm Nhiên chỉnh lại kính mắt nói: "Hai người nên giữ một chiếc xe đạp trong xe, nếu đường bị chặn thì cũng có phương tiện để đi."
Lúc đầu anh ta định nói là xe máy, nhưng sợ âm thanh của nó quá ồn ào, dễ kinh động đến zombie hoặc động vật ký sinh và cũng không biết cốp sau có chứa được không. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là, gần đó không có trạm xăng dầu để tiếp xăng xe.
"Không cần." Tiêu Vũ Hiết không nhịn được cười, tốc độ xe đạp còn không nhanh bằng dùng hai chân cô tự chạy.
"Để phòng ngừa cũng tốt mà." Trái lại, Diệp Vân Khinh không có ý kiến gì, thể chất anh không tốt như Tiêu Vũ Hiết và Dương Hộ, giỏi lắm cũng chỉ bằng Thẩm Nhiễm, sức chịu đựng không cao, có thể giảm sức một chút cũng tốt.
Khi ánh nắng chiều giữa trưa chếch đi, đường đi trở nên râm mát bởi bóng của kiến trúc ven đường, Tiêu Vũ Hiết liền bắt đầu rời đi.
"Như vậy, một đường cẩn thận." Thẩm Nhiên đưa bọn họ tới cửa, vẫy tay chào tạm biệt ba người, Dương Hộ âm thầm đứng phía sau, bình thường anh ta trầm mặc ít lời, thường xuyên bị xem nhẹ nhưng lúc này anh ta cũng cũng không nhịn được thể hiện ra vẻ lo lắng.
Vừa tiếp xúc với ánh nắng thì bọn họ lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng không như bình thường, vội chui vào trong xe. Diệp Vân Khinh quen thuộc đường xá nên lái xe, Tiêu Vũ Hiết ngồi ở ghế phụ âm thầm cảnh giác xung quanh, Thẩm Nhiễm ngồi một mình ở ghế sau quan sát tình hình trên đường.
Xe con ở trong ga ra, nhưng khi đụng vào ngoài cửa xe vẫn cảm thấy bỏng kinh người, nếu chưa thêm điểm kháng hỏa, người bình thường mà chạm vào thì sớm đã bị bỏng rộp lên rồi.
Đoạn đường này, có lẽ sẽ không dễ dàng như mong muốn của họ.