Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 5



Diêu Kế Lai đến đúng lúc tôi đang cùng Diêu Tinh Nam ăn đồ ăn gọi bên ngoài. Đồ đạc trong nhà chuyển xong rồi, bởi vì phải đợi Diêu Kế Lai nên tôi kêu dì đi trước với người chuyển nhà.

Cửa không đóng nên Diêu Kế Lai trực tiếp đi vào, cánh cửa đóng lại cùng một tiếng “rầm” biểu thị rằng anh ta đến.

Anh ta đi vào phòng, nhìn sơ qua một lượt, sau đó dừng ánh mắt trên người tôi và Diêu Tinh Nam.

“Cô muốn làm gì?” – Anh ta hỏi, mặc dù trên mặt không có quá nhiều cảm xúc nhưng trong giọng nói ẩn chứa tức giận, không khó để nghe ra.

Tôi dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy nói: “Chuyển nhà đó! Không phải anh bảo hay sao?”

“Cô có người ở bên ngoài rồi à?”

Cái cách nói này khiến tôi không ngờ đến, ngay lập tức phản bác lại: “Anh nói bậy cái gì?! Con vẫn đang ở đây đó!”

Rốt cuộc Diêu Tinh Nam cũng chỉ là trẻ con, hoàn cảnh trước mắt hình như không gây trở ngại tí nào đến việc con bé ăn uống. Lúc này nó đang tập trung tinh thần dùng muỗng tranh đấu với sợi mì, rất là nghiêm túc.

“Qua đây với tôi!”

Diêu Kế Lai túm lấy tay tôi, trực tiếp đi đến phòng ngủ, vừa vào phòng liền đóng cửa dễ như trở bàn tay. Tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay anh ta, xoay xoay cổ tay, có hơi đau. Tôi không nén nổi, có chút bực bội: “Anh đừng động tay động chân với bà đây chứ!”

Diêu Kế Lai vốn dĩ đang đi về phía tôi bỗng khựng lại, thấy tôi nhăn mày thì giọng nói mềm đi: “Làm cô đau rồi à?”

Mặc dù tôi là người cái gì cũng biết qua, nhưng bỗng nhiên nghe thấy lời nói sến súa như vậy… toàn thân liền nổi cả da gà ngay lập tức.

Tôi tự biết mình là một bà lão 60 tuổi, tự cảm thấy “rất an toàn”, nhưng lời nói quan tâm này của anh ta đã nhắc nhở tôi rằng, trong mắt người ngoài, tôi chỉ là một người phụ nữ trẻ 27 tuổi. Hơn nữa người đàn ông trước mắt này còn là kim chủ của các cô gái trẻ.

Cô nam quả nữ cùng ở trong một căn phòng, không khí nóng như thế này rồi, nếu tôi mà không làm gì đó, vậy thì sẽ không thể nào nói nổi nữa.

Diêu Kế Lai đến gần tôi, sau lưng tôi chính là chiếc giường lớn, điều này không hay lắm, tôi điềm nhiên dịch ra một bước, làm dáng vẻ như đang bàn việc: “Có việc thì nói.”

Anh ta bỏ biểu cảm dịu dàng vừa nãy xuống, dần dần lạnh đi, hỏi lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa: “Cô có người ở bên ngoài rồi à?”

“Không có.” – Tôi cũng dứt khoát trả lời.

“Vậy tại sao lại khăng khăng muốn đi, là cố ý náo loạn cho tôi xem?”

“Tôi muốn tự lập, muốn dựa vào bản thân để nuôi sống mình và cả Diêu Tinh Nam nữa, có vấn đề gì không?”

“Tự lập?” – Anh ta nhai lại cái từ này trong miệng, đột nhiên giễu cợt – “Lấy cái gì để tự lập? Cô từng đi làm sao? Biết ở bên ngoài làm việc có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng không? Dựa vào cô à, cô làm việc một năm cũng không mua nổi một cái túi trong tay cô, cô có chịu được không?”

Anh ta nói không sai, nhưng đó là Tống Cẩm Du trước đây, không phải tôi.

Có điều tôi cũng không cần phải tranh luận với anh ta.

“Nói xong rồi? Còn chuyện gì khác không? Cũng may anh đến rồi, anh coi kỹ nhé, căn nhà hoàn hảo không có tổn thất gì, chìa khóa nằm trên kệ ngay cửa. Không còn việc gì nữa thì tôi đưa Tinh Nam đi đây.”

Chưa kịp nói xong, đột nhiên Diêu Kế Lai tới gần tôi, dọa tôi hết cả hồn. Tôi vội vàng tránh đi, lách qua anh ta đi đến cửa phòng ngủ. Tôi cũng sống không uổng phí mấy chục năm, thấy tình hình xấu phải chạy trốn ngay, là một người phụ nữ phải có ý thức an toàn.

Bắt lấy tay nắm cửa, vặn một cái, cửa không khóa, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi mở được một khe cửa, một lực rất lớn bỗng kéo hai vai tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị cả người đè lên cửa.

“Ầm” một tiếng rất lớn, cửa phòng cũng theo đó mà đóng lại lần nữa.

“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì!” – Diêu Kế Lai hạ thấp giọng nói, câu nói này giống như là phát ra từ các kẽ răng.

Tôi biết anh ta rất tức giận, nhưng tôi cũng không biết nguyên nhân tức giận là gì, vứt bỏ một gánh nặng đối với anh ta không tốt sao? Hơn nữa biểu hiện lúc trước của anh ta đối với mẹ của Diêu Tinh Nam là rất không để ý mà!

“Tôi muốn tự do.” – Tôi giả vờ bình tĩnh trả lời.

“Tự do?” – Anh ta lặp lại.

Bị anh ta nhốt trong góc, tôi cố gắng bịa ra một câu chuyện trong đầu, rõ ràng làm đối phương tức giận vào lúc này là rất không thông minh.

Anh ta gần tôi như vậy khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi một bên né tránh ánh mắt của anh ta, một bên muốn thu mình lại, kéo giãn khoảng cách với anh ta, cho dù là 1 cm cũng đỡ.

Thấy tôi không nói gì, anh ta đột nhiên giơ một tay còn lại nắm chặt quai hàm của tôi, ép tôi ngẩng đầu lên. A, tôi biết cái cảnh này, lúc tôi còn trẻ rất thịnh hành, gọi là “Đại pháp Kabedon*”.

*Kabedon: Ngôn ngữ mạng có nguồn gốc từ Nhật Bản. Kabe nghĩa là "tường", don là từ tượng thanh của tiếng "rầm" khi đập vào tường. Một người đàn ông đẩy một người phụ nữ vào tường bằng một tay để cô ấy không còn chỗ nào để thoát ra.

Có điều cánh cửa rất cứng, dựa lưng vào rất không thoải mái, nhưng đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là hình như người đàn ông trước mặt này muốn hôn tôi?

Mắt thấy mặt của anh ta đã cận kề, tôi muốn nhấc chân lên chào đón chỗ hiểm của anh ta, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một trận âm thanh hỗn loạn, động tác của Diêu Kế Lai cũng bị gián đoạn.

“Oaaa huhu, mẹ ơi, mẹ…” – Là tiếng khóc của Diêu Tinh Nam.

Diêu Kế Lai thở dài một tiếng, nói bên tai tôi một câu “vong ân bội nghĩa”, nói xong mở cửa đi ra ngoài.

Diêu Tinh Nam vẫn còn khóc, tuy tôi chưa ổn định tinh thần nhưng cũng vội vàng đi ra.

Chỉ thấy Diêu Tinh Nam ngồi trên sàn, hộp đồ ăn cũng bị đổ xuống nền, một ít nước canh đã đổ lên chân của con bé, hai tay nhỏ bé bưng lấy mặt, khóc không ngừng. Diêu Kế Lai đi qua, hình như muốn ôm con bé lên, nhưng khi đi đến bên cạnh không biết vì sao lại dừng lại.

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, sau đó nói: “Tôi đã gọi điện cho nhà trẻ mà cô vừa ý rồi, tuần sau bắt đầu học, cô có thể đưa con bé đi được rồi. Còn những chuyện khác, tôi bảo thư kí liên hệ với cô.”

Nói xong không quay đầu lại mà đi luôn.

Tôi vội vàng chạy đến ôm Diêu Tinh Nam lên, hất những mảnh đồ ăn trên chân con bé xuống, hỏi: “Con sao rồi? Té có đau không? Bị bỏng chưa?”

Tiếng khóc của con bé đột ngột dừng lại, im bặt, hai bàn tay nhỏ bé vốn dĩ đang ôm chặt lấy đôi mắt nhẹ nhàng mở ra hai cái khe nhỏ, con bé dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, ba đi rồi ạ?”

Con bé không chịu bỏ tay xuống, chắc là bắn trúng mắt rồi.

“Đi rồi. Con sao rồi? Mắt không sao chứ?”

Vừa nghe tôi nói vậy đôi tay nhỏ bé của nó đột nhiên mở ra như hai cánh cửa nhỏ, đôi mắt to tròn như quả nho đen chớp chớp nhìn tôi, một giọt nước mắt cũng không có, thì ra là giả vờ khóc! Hèn chi lúc nãy Diêu Kế Lai dùng bộ dạng đó nhìn tôi, chắc tưởng rằng là do tôi dạy con bé.

Tôi hiểu ra là con bé cố ý, là nó cứu tôi ra ngoài.

Lúc này, đôi tay nhỏ bé của nó lại khép lại, bật ra một tràng cười đáng yêu: “Mẹ ơi, mắt con không sao. Mẹ xem nè, vừng ơi mở ra!”

Đôi tay nhỏ bé lại mở ra, đôi mắt to nhìn tôi có chút nịnh nọt. Làm sao tôi nỡ trách con bé nói dối đây, đành bất lực mà nở nụ cười với nó. Nhìn thấy tôi cười, lúc này nó mới thoải mái mà cười lên.

Nước canh hất trên người con bé không nóng một chút nào, có điều quần áo bẩn rồi; nó cũng không phải là té trên sàn, chẳng bị đau chỗ nào cả. Tôi để con bé ở trong bồn tắm rồi rửa bắp chân và bàn chân cho nó. Nghĩ lại cảnh vừa rồi, cái mặt già này không nhịn được mà đỏ lên.

“Mẹ ơi sao mặt mẹ lại đỏ lên vậy, có phải bị sốt rồi không?”

“Không phải.” – Tôi nói – “Mẹ có tuổi rồi, chịu không nổi nữa.”

Cái đầu nhỏ của Diêu Tinh Nam nghiêng qua: “Tuổi của mẹ rất lớn sao?”

Tôi nhìn con bé, nói thầm trong lòng tuổi của mẹ con không lớn, nhưng tuổi của ta cũng chẳng nhỏ.

Nhà mới thu xếp rất thuận lợi, liên tục mấy ngày tôi và dì giúp việc bận đến tối mắt, nhưng tôi một chút cũng không thấy mệt. Nằm trên giường bệnh bao nhiêu năm như vậy, bây giờ có được một cơ thể mạnh khỏe một lần nữa, đổ mồ hôi cũng được, tay chân mềm nhũn cũng được, đây đều là dấu hiệu khiến tôi có cảm giác được sống.

Thứ hai, tôi cho dì nghỉ việc hai ngày, tự mình đưa Diêu Tinh Nam đến nhà trẻ nhập học. Nhà trẻ mà Diêu Kế Lai đã thu xếp chính là nơi mà tôi vừa ý lúc đi thuê nhà, trước đó tôi còn nghĩ xin vào nhà trẻ sẽ rất lằng nhằng, tiểu Triệu bên công ty môi giới có nói nhà trẻ này rất khó vào. Diêu Kế Lai giải quyết vấn đề này ngược lại đã giúp tôi bớt đi rất nhiều phiền phức.

Buổi sáng lúc đến nhà trẻ đã có rất nhiều phụ huynh đưa con đợi ở bên trong. Chúng tôi đến khá sớm, mọi người chào hỏi nhau, có những bạn nhỏ đã được phụ huynh đưa đến khu vui chơi của nhà trẻ để làm quen với môi trường, tôi cũng làm theo, đưa Diêu Tinh Nam đi kết bạn.

Thấy Diêu Tinh Nam miễn cưỡng thả tay tôi ra, đến khu vui chơi lại có chút bất an mà thường xuyên quay đầu nhìn tôi, tôi chợt cảm thấy thương.

Bởi vì con bé còn nhỏ.

Tôi tự nói với bản thân như vậy.

Tất nhiên không phải vì con bé là Diêu Tinh Nam.

Nhìn bóng hình của nó, lại nghĩ đến kiếp trước của mình, tôi và Lý Y Hợp không có em bé, cả đời không phải lo âu vì chuyện của con cái, trong lòng xuất hiện cảm xúc bùi ngùi vô hạn: con cái quả nhiên chính là gánh nặng ngọt ngào mà…

Khi tôi đang ngây người thì chân bị thứ gì đó đụng vào. Tôi cúi đầu nhìn, là một cậu bé đội mũ lưỡi trai ngã trước mặt tôi. Tôi vội vàng ngồi xuống đỡ thằng bé dậy, lúc này mới nhìn thấy nó đang đeo khẩu trang. Giúp anh bạn nhỏ phủi đất trên đầu gối, hỏi có sao không, nó nói một cách cool ngầu:

“Dạ không sao, cảm ơn dì.” – Nói xong, thằng bé ngửa cổ nhìn một vòng, rồi quay về phía tôi hỏi – “Dì ơi, cho con hỏi cô giáo ở đâu ạ?”

Chính tại lúc này, một cô giáo mặc đồng phục từ trong phòng đi ra, trên mặt nở nụ cười, nói:

“Chào các vị phụ huynh và các bạn nhỏ mới nhập học. Phòng học của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, mời mọi người cùng đến phòng số 7 tham gia lễ khai giảng nhé.”

Các bạn nhỏ ở khu vui chơi nhao nhao ùa về phía phụ huynh của mình. Lúc Diêu Tinh Nam chạy tới trước mặt tôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, giúp con bé lau xong, tôi mới phát hiện cậu bé kia không biết đã biến mất đi đâu rồi, chắc là cũng đi theo ba mẹ đến phòng học rồi.

Tất cả mọi người đã vào phòng, sau một hồi lộn xộn, các phụ huynh đã đứng tản ra xung quanh phòng học, tôi chọn một vị trí ở phía sau, sau khi thấy Diêu Tinh Nam ngồi xuống, tôi nhìn kĩ xung quanh một lượt, cậu bé đó quả nhiên cũng có mặt.

Những bạn nhỏ khác đều nhìn quanh bốn phía, ngó này ngó kia, nhìn ba mẹ của mình, riêng chỉ có thằng bé yên lặng ngồi đó, không động đậy. Tôi không nhịn được mỉm cười, cũng thật là ngầu.

Sau khi hiệu trưởng và giáo viên nhà trẻ kết thúc bài phát biểu chào mừng và một số lời giới thiệu cần thiết thì bắt đầu huy động mọi người trong lớp chơi một số trò chơi tương tác nhỏ.

Cô giáo phát cho mỗi bé một bông hoa cúc dại nhỏ, sau đó nói các bạn nhỏ cần giới thiệu bản thân rồi tặng hoa trong tay cho bạn nào mà mình thích, hỏi đối phương: “Mình có thể làm bạn với bạn được không?”

Trò này có vẻ mới mẻ, kiểu tương tác này tuy là tích cực, nhưng tôi lại âm thầm lo lắng, nếu Diêu Tinh Nam không nhận được hoa thì có buồn không?

Sự lo lắng của tôi rõ ràng là dư thừa, trò chơi bắt đầu không lâu, Diêu Tinh Nam đã nhận được hai bông hoa cúc dại nhỏ, con bé cầm ba bông hoa trong tay lắc lắc về phía tôi, rất là vui vẻ.

Như này là tốt rồi, nhưng nhất định sẽ có bạn nhỏ khác không nhận được hoa. Tôi thầm thở dài, trò chơi này có thiếu sót rồi.

Đến lượt cậu bé đội mũ lưỡi trai đó giới thiệu bản thân. Thằng bé đứng dậy, bình thản mở miệng: “Chào mọi người, con là Lý Y Hợp.”

Nói xong, nó quay người đi ngang qua bàn ghế của các bạn nhỏ rồi đi thẳng tới phía sau của lớp học, mà lúc này tôi đã hoàn toàn ngơ ngác đứng ở đó.

Cậu bé đứng vững trước mặt tôi, giơ bông hoa cúc dại nhỏ lên: “Con có thể làm bạn với dì không?”

Cậu bé 3 tuổi Lý Y Hợp đã hỏi tôi như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv