Lần này chắc là lần cuối cùng.
Sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Hứa Lộ đuổi tới, thở hổn hển.
“Ôn Kiều.”
Ôn Kiều khoanh tay lại, bình tĩnh nhìn “cô nàng trà xanh” này.
“Có chuyện gì?”
Hứa Lộ đưa một tấm thẻ: “Ôn Kiều, trong này có năm nghìn tệ, cậu cầm đi.”
Ôn Kiều không giơ tay ra nhận, nhíu mày: “Có ý gì?”
“Tôi thấy cậu không nên nói như thế với chú Ôn, dẫu sao chú cũng là bậc cha chú, hơn nữa cậu cũng lớn rồi, trưởng thành rồi, có thể kiếm tiền dựa vào hai bàn tay của mình. Năm nghìn này cho cậu, cậu cầm lấy mà ứng phó, dẫu sao cậu cũng đã tốt nghiệp cấp ba, có thể ra ngoài tìm việc làm, tôi tin cậu là một người độc lập mạnh mẽ, không cần dựa dẫm vào người khác.”
Ôn Kiều tức tới muốn cười.
Đời trước cô tin vào lời tẩy não của cái cô nàng trà xanh này, cảm thấy làm người phải có lòng tự trọng, ông bố tệ bạc không cho tiền thì cô cũng không cần nữa, từ bỏ cơ hội học đại học vào hát trong quán bar, ngu đến mức cô muốn bổ đầu ra nhìn não mình xem, sao đời trước lại ngốc đến thế?
Đời này, cô nàng trà xanh này vẫn giống như thế.
Cô cười: “Năm nghìn này cô lấy đâu ra?”
Hứa Lộ: “Có ý gì?”
“Tiền của cô không phải là tiền bố tôi đưa à? Một người ngoài khác họ như cô dùng tiền của bố tôi, tôi là con gái ruột của ông ta, Ôn Trì, Ôn Mặc là con trai ruột của ông ta, chúng tôi dùng tiền của ông ta là chuyện đương nhiên, nói gì mà tự trọng với chả không tự trọng, nếu muốn nói tự trọng độc lập thật thì Hứa Lộ cô phải từ chối tiêu tiền của bố tôi mới phải.”
Hứa Lộ tủi thân: “Ôn Kiều, tôi chỉ muốn tốt cho cậu, sao tự nhiên cậu lại gay gắt đến thế? Cậu thay đổi rồi.”
Ôn Kiều vỗ vai cô ta: “Tự lo cho bản thân mình là được, sau này đừng có khoa tay múa chân trong ba mẫu đất nhà người ta, cũng đừng có giả vờ tốt bụng trước mặt tôi, biết chưa?”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Hứa Lộ tức đến giậm chân: “Đúng là không biết lòng người tốt.”
…
Cơn gió mát mẻ mùa Hè ùa tới, làm lá cây ngô đồng khẽ lay động, Ôn Kiều xuống xe đứng trước bệnh viện, nắm lấy điện thoại trong tay.
Đó là điện thoại của Phó Nam Lễ.
Sau khi sống lại, cô tự động mở khóa những kỹ năng không có ở kiếp trước, ví dụ như cao thủ máy tính, cái điện thoại cô đưa cho Phó Nam Lễ đã thêm một số đoạn ghi chép cuộc trò chuyện giữa hai người, như thế mới không bị lộ tẩy.
Vừa đi về phía phòng bệnh của anh vừa xem ghi chép trò chuyện trên WeChat mà mình đã thêm vào, xác định không có sơ hở gì.
Ở cửa phòng bệnh có hai người mặc đồng phục nhân viên hàng không đứng đó.
Người đàn ông cao lớn, nhìn đồng phục có lẽ là cơ phó, người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ cẩn thận, giày cao gót cao ba phân, tư thế thẳng tắp, có lẽ là tiếp viên hàng không.
Người đàn ông rưng rưng chực khóc: “Tôi làm cơ phó cho anh ấy ba năm, nói không biết tôi là không biết tôi luôn.”
Người phụ nữ vỗ vai anh ta, thở dài: “Tôi làm tiếp viên trưởng của anh ấy bốn năm trời, anh ấy cũng không biết tôi như thường, đừng khó chịu.”
“Hình như cơ trưởng còn lạnh lùng hơn hồi trước, ba năm qua, qua sự nỗ lực kiên trì không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi cũng có thể thỉnh thoảng nói đùa hai câu, bây giờ thì hay rồi, một đêm trở lại trước giải phóng.”
Nữ tiếp viên trưởng: “Cục trưởng Cục Quản lý Hàng không đến rồi, muốn kiểm tra cơ trưởng của chúng ta, mau vào đi.”