Ôn Kiến Dân vỗ tay cổ vũ. Chung Tuệ đưa bó hoa trong tay cho ông ta: “Kiến Dân, anh lên tặng hoa đi.”
Ôn Kiến Dân không từ chối, cầm bó hoa đi đến trước sân khấu. Hứa Lộ mỉm cười đi đến, hơi cúi đầu nhận một bó bách hợp to: “Con cảm ơn chú Ôn.”
Đương nhiên một màn này đã rơi vào mắt Ôn Kiều đang đứng ở khán đài chuẩn bị lên thi. Ôn Kiều thở ra một hơi, cố gắng không để tâm trạng của mình bị hai người họ ảnh hưởng.
Trong mấy chục năm qua, ngày nào cũng như ngày nào, Ôn Kiến Dân luôn đối xử với con gái riêng tốt hơn con gái ruột, cô đã quen từ lâu nên cũng không có gì ghê gớm.
Ôn Kiến Dân xoa đầu Hứa Lộ, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi: “Đàn rất hay, chú thấy mấy vị giáo sư làm giám khảo đều gật gù. Chú Ôn rất tự hào về con.”
Hứa Lộ cười thẹn thùng, cầm bó hoa cùng người nâng piano xuống sân khấu đi về khán đài.
Cô ta dừng bước, nhìn Ôn Kiều cười: “Có lẽ chú Ôn cũng chuẩn bị hoa cho cậu, cậu đừng lo.”
“Tránh ra.”
Đồ thiểu năng!
Hứa Lộ nghiến răng, ra vẻ không để ý cầm hoa đi vào hậu trường.
Ôn Kiều đi đến giữa sân khấu, ngồi lên ghế. Ánh đèn từ từ sáng lên, ngón tay thon dài khẽ đặt lên dây tỳ bà.
Bài cô biểu diễn là “Đua ngựa” nhạc dân tộc. Vừa lên sân khấu, dường như tâm trạng đã được đốt cháy, sự sôi nổi sục sôi. Cung vĩ rung, chồng âm, cung vĩ rời, cung vĩ ngắn rời, dây đàn gảy liên tục. Như mây trôi nước chảy, lưu loát sinh động, kỹ thuật đàn trôi chảy, âm sắc phong phú, lập tức đã thu hút được ba vị giám khảo dưới sân khấu, và… Phó Nam Lễ.
Anh ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu. Ánh hoàng hôn dịu dàng bao lấy cô, cô mặc váy liền màu trắng, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt xinh đẹp. Cô đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình, thu hút mọi ánh nhìn của khán giả cùng giám khảo.
Bên cạnh sân khấu, Hứa Lộ đứng cạnh Trang Diễn. Từ lúc Ôn Kiều lên sân khấu, có thể nhìn thấy anh ta luôn duy trì một tư thế và nhìn Ôn Kiều.
Điều này khiến cô ta cảm thấy bất an. Dù cả trường đều cảm thấy cô ta và Trang Diễn là trai tài gái sắc, nhưng Trang Diễn chưa từng lên tiếng bày tỏ thích cô ta.
Còn cô ta, người con gái dịu dàng hiền hậu lại không thể chủ động theo đuổi một nam sinh như Ôn Kiều.
Bản diễn tấu của Ôn Kiều kết thúc. Dư vị ngân nga, xao động, âm cuối nhẹ nhàng vui vẻ, niềm vui tràn trề. Dường như dư âm còn văng vẳng bên tai, rất lâu chưa tan đi.
Các giám khảo thì thầm với nhau.
Hứa Lộ siết chặt nắm tay, hi vọng là cấp B đi. Cô ta không muốn Ôn Kiều và cô ta cùng Trang Diễn học chung một trường. Không vào được Học viện Âm nhạc trung ương, Ôn Kiều vẫn có thể vào Học viện Âm nhạc Thượng Hải.
Máu trong người Ôn Kiều như sôi trào. Sau khi hoàn tất, đầu ngón tay cô run nhè nhẹ. Cô ngẩng đầu thì thấy Phó Nam Lễ đứng dậy đi tới, trong tay anh còn đang cầm một bó hoa.
Bộ vest trên người anh tràn đầy hơi thở cổ điển. Khi anh tiền gần về phía cô từng bước, cực kỳ giống công tử cao quý có giáo dưỡng tốt, sống trong nhung lụa, du học về nước vào thời kỳ dân quốc, vừa ngạo mạn vừa thần bí.
Anh đi đến cạnh sân khấu, Ôn Kiều đứng dậy. Váy hơi nhấc lên, cô cười bước về phía anh.
Trong tay anh cầm là hoa hồng trắng, ngôn ngữ hoa có nghĩa là hồn nhiên, trong sáng.
Cô cúi đầu nhận hoa trong tay anh…
Vài nữ sinh cạnh sân khấu đã nóng lòng: “Kia là ai vậy, đẹp trai ghê nhỉ.”
“Chắc là ngôi sao. Nói chung là trông đẹp trai ghê, còn rất cao.”