Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi hormone đặc thù của nam giới quanh quẩn bên chóp mũi, Ôn Kiều cảm thấy như nung như nấu.
Rất nhanh đã nghe được tiếng nước rơi từ vòi hoa sen.
Giọng nói của Cục trưởng Trịnh vang lên: “Nhiệt độ bên trong là 0 độ, Cơ trưởng Phó đã bắt đầu chưa?”
“Bắt đầu.”
Máy bấm giờ kêu từng tiếng tích tắc trong căn phòng kín, khóe mắt Ôn Kiều liếc nhìn Cục trưởng Trịnh, nhỏ giọng nói: “Cần bao lâu?”
“0 độ thì tắm nước lạnh năm phút.”
Ôn Kiều trợn tròn mắt: “Nước lạnh sao?”
Cục trưởng Trịnh cười khẽ: “Đó là đương nhiên, nếu không còn có thể gọi là kiểm tra chịu đựng nhiệt độ thấp sao?”
Ôn Kiều quay đầu lại nhìn theo bản năng, nửa dưới buồng tắm là kính mờ, nửa trên là kính trong suốt, nước lạnh rơi xuống đầu, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp của anh, không phải là cơ bắp to con rèn luyện trong phòng tập thể thao mà là đường cong mượt mà đẹp đẽ nhờ luyện nhu thuật Brazil.
Anh như thế này giống một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong tủ kính trong suốt, giống như thiên thần, khiến người khác chỉ có thể nhìn ngắm từ xa.
Thời gian năm phút dài đằng đẵng, người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, không nhúc nhích như một pho tượng.
Trong đó không hề có hơi nước, rõ ràng là nhiệt độ đã hạ đến mức đóng băng, tưởng tượng đến ngày đông nhảy vào trong nước đá, cô giật mình một cái.
Tiếng lạch cạch vang lên, Cục trưởng Trịnh ấn máy bấm giờ: “Cơ trưởng Phó, đến giờ rồi.”
Ôn Kiều thấy người đàn ông đóng vòi hoa sen lại định bước ra, vội vàng quay người đi, thân thể mang hơi lạnh ẩm bước đến sau lưng cô, cô có thể cảm nhận được anh vì lạnh mà thở hổn hển, ngón tay lạnh lẽo đặt lên vai cô, cầm lấy áo ngủ.
Âm thanh trong trẻo vang lên: “Mặc xong rồi, có thể quay người lại.”
Ôn Kiều quay người lại, ngón tay thon dài của người đàn ông đang chậm rãi thắt nút buộc, giơ tay tùy ý tháo mũ bơi ra, tóc hơi ướt rủ xuống, gợi cảm mà lười nhác.
Cục trưởng Triệu đo huyết áp cho anh, đọc lên: “Huyết áp bình thường không vượt quá kilopascal (138/88mm), hiển thị đạt tiêu chuẩn, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
Ôn Kiều muốn đi theo Cục trưởng Trịnh nhưng bị người đàn ông nắm cổ tay đè lên tường.
“Sao không dám nhìn?” Ánh mắt anh có ý trêu chọc.
Ôn Kiều nhỏ giọng nói: “Chúng ta chưa tới bước đó.”
“Tới bước nào rồi?”
“Nắm tay thôi.”
Bảo thủ một chút.
“Nắm tay? Chúng ta yêu nhau bao lâu rồi?” Lúc đang nói, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Ôn Kiều thấy không yên.
“Yêu nhau một năm rồi.”
Phó Nam Lễ híp mắt lại: “Một năm rồi mới chỉ nắm tay?”
Đây là tình yêu thuần khiết gà bông tiểu học à?
Ôn Kiều hơi gấp gáp: “Vì em còn nhỏ, anh khá là lịch thiệp.”
Mẹ ơi, rốt cuộc cô còn phải nói dối bao nhiêu nữa?
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Ngón tay thon dài lướt trên gò má cô, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, làn da mềm mại khiến anh thích đến không nỡ buông tay.
“Mười chín.”
Người đàn ông chậc một tiếng: “Nhỏ thế?”
Rõ ràng anh là cầm thú.
Ôn Kiều ngoan ngoãn gật đầu thuận theo: “Chuyện duyên phận này có cản cũng không được, tình yêu không phân biệt tuổi tác.”
“Sao lại quen nhau?”