"Phu nhân, không phải như vậy!" Vô Ưu lắc đầu, khoa tay múa chân. Thiên Tuyết đúng là nhân tài, chỉ được cái tư thế là đúng. Còn muốn thực sự nổ súng, xem bộ không ổn.
"Thật khó quá!" Thiên Tuyết than nhẹ, lại tiếp tục.
Vô Ưu vô cùng bất đắc dĩ, nếu không phải là đang sử dụng loại Colt 1911 có độ chính xác cao, rất dễ lau chùi và sử dụng, súng có uy lực sát thương rất mạnh, lại an toàn, đặc biệt là rất nhẹ! Có lẽ hiện giờ Thiên Tuyết ngay cả tay cũng nhấc lên không nổi!
"Tôi dạy em." Jean Reynold bước qua lên tiếng. Hắn lúc nào cũng để ý cô gái nhỏ này. Không hẳn bởi vì cô đặc biệt, mà là khí chất trên người cô.
Loại khí chất này chỉ có trên người của những người phụ nữ được đàn ông yêu thương, hơn nữa rất khó tìm. Muốn chiều chuộng người phụ nữ của mình thành cái dạng như thế rất nhiều khó khăn, dù sao cùng là đàn ông với nhau, hắn muốn xem là người nào!
Hơn nữa, hương thơm trên người cô có chút giống của mẹ hắn, làm hắn tưởng niệm.
Thiên Tuyết nhìn con người màu xanh của người trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh, ngay cả tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chạy, mau chạy!
Bời vì, trong đầu cô nhận được một chuỗi tin tức, thứ mà cô biết chính là cuộc đời của hắn quá máu me dâm loạn. Người này điên rồi, cô không nên ở khoảng cách quá gần với hắn.
Hắn cùng một đứa em trai cưỡng bức mẹ ruột của mình, đưa mẹ hắn vào căn phòng xung quanh đều là mặt kính.
Một đứa quay phim chụp hình một đứa không ngừng cưỡng bức bà. Hai đứa nhỏ trình độ biến thái không thua gì cha ruột của nó. Sau khi cưỡng bức xong, cha của họ xuất hiện, liền chỉa súng vào đầu hai đứa nhỏ định bắn chết nó.
Mẹ của chúng lõa thể đứng ra che chắn cho hai đứa con. Sau vụ việc lần đó, hai đứa nhỏ bị tống sang nước ngoài không cho phép trở về nước.
Trong thời gian ở nước ngoài, cha hắn hận chết hắn, khiến cho cuộc sống của hắn khó khăn chồng chất, huấn luyện khắc nghiệt. Có nhiều lần hắn suýt chết đi, nhưng mà hắn vẫn như vậy đứng lên.
Cuộc sống của hắn, chính là huấn luyện, đào tạo cho cỗ máy giết người. Mệt mỏi thì lại bắt đầu học tập. Từng bước từng bước vấp ngã lại đứng lên, khiến hắn có chút không biết đau là gì.
Hắn qua lại với nhiều tiểu thư giàu có, sau đó tìm cách chiếm đoạt công ty của nhà bọn họ, lại dùng đầu óc kinh doanh nhạy bén làm tài sản ngày càng lớn, giới sát thủ cũng được hắn mở rộng.
Hiện giờ chính hắn đang đứng trên thành công rực rỡ, hắn tặng cha hắn một viên đạn, nhốt mẹ hắn vào một nơi tối tăm trong biệt thự, lợi dụng cô gái yêu hắn nhất đến chết mới thôi.
Cuộc sống của hắn chính là không cần mặt trời!
Nhưng hắn quá mệt mỏi, trọng thương, bị bao vây.
Từ đó, kí ức trong hắn không còn gì khác. Chỉ có những giọng nói nghe được trong cơn mê mang, sau này cứ cắn nuốt lấy những giấc mơ của hắn và biến mất khi hắn tỉnh dậy.
Ông nội của hắn muốn hắn quên đi kí ức này, nhưng bản năng chiếm hữu điên cuồng của hắn ngày nào đó sẽ thức tỉnh mà thôi.
Quản gia theo hắn từ nhỏ đến lớn rất đau lòng. Đành xem trời định đoạt, chỉ trách bấy lâu nay ông bất lực không thể bảo vệ được thằng bé trước sự tranh đấu gia tộc. Thật hi vọng người thằng bé trân trọng cũng sẽ trân trọng nó.
Chỉ sợ dù mất kí ức thiếu gia vẫn trở nên lãnh tính, cậu sẽ không cần ai suốt cuộc đời này."
Thiên Tuyết kinh hãi, sai rồi! Hắn vốn dĩ không có quên! Tất cả hắn điều nhớ rõ, hơn nữa còn rất hoài niệm cảm giác kinh tởm đó!
Cô thở hồng hộc nhìn quản gia già đứng bên cạnh hắn, ông ta, cảm thấy hắn rất đáng thương? Cho nên luôn bao che cho hắn?
"Làm sao vậy? Tiểu thư?" Jean Reynold quan tâm hỏi.
Thiên Tuyết lập tức xua tay cách hắn càng xa, đừng lại gần cô!
Điều chỉnh tâm trạng một lúc, cô mới hít thở đều đều. Trong giới hắc đạo lả như vậy, Lãnh Ngạo cũng như vậy, cô không được sợ, không được sợ! Đang định mở miệng, lại nghe tiếng nói trầm thấp quen thuộc từ phía sau vang lên
"Jean Reynold, lâu quá không gặp." Lãnh Ngạo vòng tay qua eo của Thiên Tuyết, tay còn lại vươn ra bắt tay cùng Jean Reynold.
"Hân hạnh, đây là phu nhân của cậu?" Jean Reynold cười cười
"Không sai"