Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 89: Tôn thất



Đoàn người của Đậu Hành ở Giang Nam đợi cho vào hạ thời tiết dần dần nóng bức mới chuẩn bị khởi hành về kinh đô. Bọn họ một nhóm có mười người, vào cuối thu năm trước liền phụng chỉ xuất kinh, đón năm mới đều ở tại ven bờ sông Khánh Hà, khó khăn đã qua rốt cục có thể về kinh, đoàn người tâm tình vui vẻ biết bao nhiêu.

Chỉ là bọn họ thu dọn hành lý còn chưa có xong, liền nghe nói kinh đô rung chuyển lớn. Đậu Hành thân là Thế tử Tấn Vương lúc này trên triều đình đang diễn ra thanh trừ cảm thấy lo lắng, may mắn Tấn Vương phủ là số ít phủ Thân vương vẫn bình yên. Từ lúc khởi hành rời kinh đô, Tấn Vương Đậu Thanh đã ám chỉ với hắn năm sau kinh đô sẽ xảy ra chuyện, Đậu Hành đi Giang Nam cũng tốt. Thứ nhất là làm việc cho Hoàng thượng, thứ hai cũng coi như lánh đi ra ngoài.

Đậu Hành ở Giang Nam trị thủy, cũng nghe ngóng tin tức ở kinh đô. Chuyện trúng độc xảy ra trong bữa tiệc trừ tịch đêm 30 đến Giang Nam thì đã qua đã hơn hai tháng, mà Phần Dương Quận Vương, Vị Nam Quận Vương bị bắt vào ngục hắn cũng là nghe người ta nhắc tới mới biết được.

Hắn ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam trở lại kinh đô thì đã qua hơn nửa năm, cuộc đại thanh trừ đã chấm dứt, bất quá kinh đô không khí vẫn còn căng thẳng. Dù sao kinh đô rất nhiều năm qua không có chém giết nhiều người như vậy. Nửa năm này nhiều thế gia quyền quý, người người thấp thỏm lo sợ, hễ nghe được tiếng đập cửa chỉ sợ là Cấm quân tìm tới nhà.

Ngày xưa trong các phủ thường tổ chức yến tiệc ngắm hoa hoặc là thi hội, bây giờ tất cả đều hủy bỏ. Nửa năm qua mọi người co đầu rút cổ ở trong phủ, chỉ sợ bị sai sót Hoàng thượng sẽ ban cho một cái tội danh.

Đậu Hành trở lại kinh đô trực tiếp vào cung phục mệnh, đợi cho hắn trở lại Tấn Vương phủ thì đã là giữa giờ Dậu, mà Tấn Vương đang ở thư phòng chờ hắn.

Đậu Hành đi theo người hầu đến gặp Tấn Vương. Khi hắn đi vào thư phòng Tấn Vương đang viết chữ, Đậu Hành nhẹ bước đến bên cạnh đứng chờ. Tấn Vương tay cầm một cái bút lông, trên tờ giấy Tuyên Thành màu trắng chỉ thấy bốn chữ to " Thiên mệnh sở quy"

"Con lúc đến Giang nam đã nhìn thấy những thứ gì?"

Đậu Thanh viết chữ xong, đem bút lông sói trong tay bỏ vào khai rửa bút, cầm lấy khăn lau tay từ một người hầu đưa đến, lau tay xong mới mở miệng hỏi.

Đậu Hành chậm rãi rõ ràng đem những chuyện hắn đã trải qua, những gì hắn đã chứng kiến trên đường nói ra, cùng với tình hình thị trần ven sông Khánh Hà, thái độ của quan địa phương đều nói rất tường tận, cuối cùng còn tổng kết đưa ra ưu khuyết điểm trong việc trị thủy. Đậu Thanh an tĩnh ngồi nghe, không có cắt ngang lời Đậu Hành, cho đến khi Đậu Hành nói xong Đậu Thanh lúc này mới gật gật đầu,

"Tốt, con có thể không theo sách vở mà học được bài học thực tế, ta rất vui mừng."

Đậu Hành cung kính đứng ở một bên, trên mặt không kiêu ngạo không nóng vội, Đậu Thanh nhìn thấy càng vừa lòng. Ông khoát tay ý bảo Đậu Hành ngồi xuống. Đậu Hành ngồi xuống xong, lúc này ông mới hít một hơi thấp giọng nói:"Nửa năm qua, triều đình có thể nói là trải qua một lần đại thanh lọc, ta không nghĩ tới Hoàng thượng tuổi còn trẻ mà có hành động quyết đoán như vậy."

"Phụ thân, con nghe nói Phần Dương..."

"Phần Dương Quận Vương cùng Vị Nam Quận Vương chết chưa hết tội, trong đó tình hình cụ thể và tỉ mỉ con không cần biết, con chỉ cần nhớ kỹ Hoàng đế Đại Chu chỉ có một, chính là người hiện giờ ngồi ở trên ngai vàng, không cần biết sau này có lời đồn thổi gì đều không cần để ý tới."

Đậu Thanh biết việc tôn thất cùng dư nghiệt tiền triều cấu kết là bí mật kinh thiên, đối với bên ngoài bọn hắn cùng Yến Vương chỉ bị công khai xử tội tham dự âm mưu phản nghịch. Nhưng trên thực tế hai vị Quận Vương này lai lịch không hề tầm thường, Hoàng thượng cũng truyền triệu ông tiến cung thương lượng ông mới biết bí mật này.

Đậu Thanh nghĩ đây là Thiên mệnh, hình như ông trời đang trợ giúp Hoàng đế. Ông nghĩ có đôi khi thời vận cũng rất quan trọng, Đậu Thuần sáng suốt, có năng lực, mà ngay cả thời vận đều tốt vô cùng. Những loạn thần tặc tử đó muốn soán vị, luôn tìm cách làm sao có thể đem lôi Đậu Thuần xuống? Nhưng xem ra, Đậu Thuần trên người đích thực có long khí. Đậu Thanh nhớ rõ năm đó Đậu Thuần sinh ra, cao tăng chùa Bạch Mã đã từng xem qua tướng mạo của Đậu Thuần, lúc ấy cao tăng nói người này có khí chất đế vương, là thiên mệnh sở quy, là hoàng đế kế nhiệm.

Lúc ấy Tiên hoàng sau nghe xong tất nhiên là cao hứng nhưng cũng có ánh mắt kỳ lạ nhìn Đậu Thuần. Khi Đậu Thuần năm tuổi liền lập hắn là Thái tử. Kết quả không bao lâu, Đậu Thuần bị đầu độc suýt nữa không toàn mạng, tuy cứu được nhưng người lại ngu dại.

Bất quá Đậu Thuần ngốc, hậu cung Tiên hoàng cũng không có Hoàng tử nào khác, tuy rằng Tiên hoàng đối với Đậu Thuần thái độ kỳ lạ, bất quá ngài quả thật thực coi trọng đứa con trai này. Hơn nữa Đậu Thanh nhìn ra được ngài chưa từng có ý nghĩ buông bỏ Đậu Thuần. Đậu Thuần ngu dại mười năm, Tiên hoàng căn bản không cho phi tần có thai hoặc sẩy thai khi sinh. Tiên hoàng đề phòng Hoàng tử khác sinh ra khỏe mạnh thông minh sẽ uy hiếp địa vị Thái tử của Đậu Thuần.

Nhưng điều Đậu Thanh không giải thích được là vì sao Tiên hoàng lại tín nhiệm Mục Hiên? Nghĩ đến Mục Hiên chính là huyết mạch Hướng gia Đại Võ tiền triều cùng Phần Dương Quận Vương và Vị Nam Quận Vương, Đậu Thanh sắc mặt liền đen lại vài phần. Bọn họ dám tránh ở chỗ tối, trà trộn vào huyết mạch Đại Chu thật sự là làm người ghê tởm đến cực điểm.

Đậu Thanh tất nhiên là sẽ không đem chuyện bẩn thỉu này nói ra vì sợ làm bẩn tai Đậu Hành. Mà Đậu Hành thấy phụ thân sắc mặt không tốt cũng sẽ không lắm miệng hỏi.

Bọn họ còn nói trong chốc lát, Đậu Hành liền rời thư phòng trở về viện của mình. Thế tử phi đã dẫn chúng nô bộc chờ ở cửa, Đậu Hành xa xa đã thấy thân ảnh thê tử vội vàng bước nhanh hơn.

"Thế tử, thiếp đã cho người chuẩn bị nước ấm, ngài nhanh đi tắm rửa."

Đậu Hành cười cười nắm chặt tay Thế tử phi một lúc, sau đó mới theo nha hoàn đi vào dục gian.Đợi cho Đậu Hành một thân sạch sẽ đi ra từ dục gian, Thế tử phi đã cho người chuẩn bị xong bàn ăn. Dùng xong bữa, Đậu Hành lôi kéo Thế tử phi tản bộ ở trong sân, hai người chia lìa nhiều ngày như vậy lúc này hơi có chút dính nhau.

Khi hai người mới đi đến sân bên kia chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh ầm ĩ. Đậu Hành thản nhiên nói:

"Đi xem, là ai ở nơi đó ồn ào."

Người hầu bên cạnh Đậu Hành lĩnh lệnh mà đi, không bao lâu liền qua lại báo. Nguyên do là một tiểu thiếp của Đậu Hành nói là Thế tử đã lâu mới về nàng muốn đến vấn an.

Thế tử phi đứng ở một bên sắc mặt hiện lên không vui, bất quá nàng chịu đựng không có mở miệng. Đậu Hành nghe bẩm báo xong sắc mặt rất là khó coi, hắn lạnh giọng nói:

"Trong Vương phủ không có quy tắc sao?! Tùy tiện người nào cũng có thể chạy đến chỗ của bản Thế tử kêu gào sao?!"

Thế tử phi khẽ cười ôn nhu nói:

"Thế tử bớt giận, trời không còn sớm, sáng mai ngài còn phải vào triều, thiếp hầu hạ ngài ngủ được không?"

Đậu Hành nhìn chính thê trong lòng có chút chột dạ, hắn ho khan vài tiếng,

"Khụ khụ, phu nhân nói chính phải, chúng ta trở về đi."

Đậu Hành phái vài nha hoàn đem tiểu thiếp tha về chỗ của nàng. Tiểu thiếp này ngày xưa rất được sủng ái, sau một năm Thế tử bên ngoài trở về nàng bèn vội vàng đến gặp. Nàng nghĩ Thế tử về sẽ rất nhớ mình nên thế nào cũng phải đem mình giữ lại mới đúng. Nhưng không ngờ, đã đem mình đuổi đi, tiểu thiếp thương tâm nhào vào giường mà khóc lên...

Sáng sớm, Thế tử Đậu Hành đi lâm triều, Thế tử phi lại ngủ quên, thiếu chút nữa trễ buổi vấn an sáng với Vương phi.

Thế tử phi đến thời điểm hai em dâu đã đến, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân thấy Thế tử phi không hẹn mà cùng bĩu môi, bất quá Vương phi lại thực vừa lòng.

Tam phu nhân nói như thế nào cũng là phu nhân con ruột Vương phi, Vương phi đối đãi với nàng cũng thực tốt, ở đây người duy nhất không vừa lòng chỉ có Nhị phu nhân. Phu quân nàng là con thị thiếp, chính nàng cũng là thứ nữ, trước mặt Vương phi nàng có vài phần lo lắng.

Vương phi tất nhiên nhìn thấy hết thần thái của mấy con dâu, ở trong lòng bà cười mỉa, bà chỉ cần vừa thấy thứ tử, trong lòng liền giống nuốt một con ruồi bọ ghê tởm. Vương phi chỉ cần nhìn thấy thứ tử, liền sẽ nghĩ tới tiện tỳ kia dám can đảm khi chủ mẫu có thai mê hoặc phu quân, cũng chính vì thế Đậu Hành cùng thứ tử tuổi tác không khác biệt. Sau khi sinh xong tiện tỳ kia cũng mất. May là Đậu Thanh cũng không có yêu cầu bà chiếu cố thứ tử kia, mà đem cho bà vú cùng nha hoàn chăm sóc.

Cũng là bởi vì như thế, Vương phi mỗi lần vừa nhìn thấy Nhị phu nhân, liền sẽ nhớ tới chuyện trước kia. Con bà đã là Thế tử, tương lai kế thừa Tấn Vương bởi vậy bà đối với nhị công tử mở một con mắt nhắm một con mắt, mà Nhị phu nhân coi như có mắt nhìn người nịnh bợ nịnh hót đến rất tốt làm bà cũng vui vẻ...Chuyện trong phủ Tấn Vương, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm tất nhiên là không biết, giờ phút này Đậu Thuần đang vào triều sớm, mà Trác Kinh Phàm thì trong thư phòng điện Lưỡng Nghi chờ Đậu Thuần.

Cho nên lúc này Trác Hoàng hậu ngồi ở trong thư phòng chờ, đồng thời trên tay lật xem lại "Đại Chu triều thủy kinh " còn có địa chí sông Khánh Hà.

Phục Linh đột nhiên báo lại, nói là Thanh Bình Quận phu nhân xin tiến cung yêu cầu diện kiến Hoàng hậu.

"Gặp ta?"

Hoàng hậu nhíu mày, từ khi Đậu Thuần bắt đầu xuống tay chỉnh đốn triều đình, Trác Dung Ung đã không còn là Trung Thư Lệnh. Tuy Đậu Thuần phong đối phương làm nhất phẩm Vinh Thân Quốc công, có thể nói trắng ra là cái chức suông, nói dễ nghe một chút là không có thực quyền.

Kỳ thật việc này cũng bình thường, bởi vì Trác gia đã có Hoàng hậu cho nên Trác Dung Ung là phụ thân Hoàng hậu, tất nhiên là không có khả năng tiếp tục nắm quyền cao trong triều để tránh uy hiếp Hoàng đế. Cho dù Đậu Thuần cùng Trác Hoàng hậu tình cảm sâu nặng nhưng đây là quy định từ trước, vả lại người Trác gia phẩm hạnh thật sự không được tốt đẹp gì.

Vốn tưởng rằng người Trác gia sớm đến cầu kiến, nhưng họ lại chậm chạp không có tin tức gì, còn tưởng rằng Trác gia đã khôn ra. Không ngờ bản thân đánh giá quá cao người Trác gia, có lẽ phải nói, đánh giá sai Thanh Bình Quận phu nhân Tiêu Uyển Nương.

"Hôm nay không được, để cho bà ấy ngày mai tới đi."

Trác Kinh Phàm nghĩ nghĩ rồi nói với Phục Linh.

Chỉ chốc lát sau, Đậu Thuần trở lại, Trác Kinh Phàm đem yêu cầu của Tiêu Uyển Nương nói cho hắn nghe. Đậu Thuần nhíu nhíu mày nói,

"Nếu ngươi không kiên nhẫn ứng phó bọn họ, liền giao cho ta, ta giúp ngươi ngăn họ."

"Không cần, sớm muộn gì cũng phải gặp một lần, sớm một chút đem sự tình nói ra cũng tốt."

Trác Kinh Phàm lắc đầu, thản nhiên nói, Đậu Thuần đi đến bên cạnh ngồi xuống, an ủi:

"Đừng khổ sở, ngươi còn có ta."

"Ta không khổ sở, ta chỉ là... cảm thấy không đáng giá."

Ánh mắt Đậu Thuần chợt lóe lên, trong lòng đoán được đối phương tại sao không đáng giá trong lòng Trác Kinh Phàm, bất quá ngoài miệng lại nói

"Ngươi thấy Trác phu nhân không đáng giá sao?"

Trác phu nhân ở đây ý nói phu nhân trước đây của Trác Dung Ung, cũng chính là mẫu thân Trác Kinh Phàm.

"... Cũng không như vậy."

Trác Hoàng hậu trầm mặc thở dài nói, trong lòng có chút chột dạ nên không dám nhìn thẳng Đậu Thuần. Đậu Thuần hình như đã nhìn ra được cái gì nhưng lại không hỏi. Hiện tại Hoàng hậu đúng là Trác Kinh Phàm không dịch dung không giả trang, cũng không tính lừa gạt người, chỉ có linh hồn là người khác trọng sinh nhập vào thân thể Trác Kinh Phàm.

Chuyện này rất ly kỳ, Hoàng hậu không dám cam đoan Đậu Thuần sau khi biết được sẽ không sợ hãi. Nếu đối phương cảm thấy mình là yêu ma quỷ quái, muốn thiêu chết mình thì phải làm sao? Tuy rằng hai người đã tâm đầu ý hợp, nhưng chuyện hồn phách nhập thể thật khó tưởng tượng, chuyện này với bất kỳ ai trên đời cũng đều thực khó tiếp thu? Trác Hoàng hậu liếc Đậu Thuần một cái trong lòng có chút xin lỗi vì đã giấu giếm.Đậu Thuần thấy vẻ mặt Hoàng hậu của mình liền đoán được lý do. Hắn ở trong lòng cười thầm, Phàm Phàm càng cảm thấy có lỗi với mình càng tốt. Đợi cho sau này thẳng thắn nói ra hắn liền có thể lợi dụng yếu điểm này của Phàm Phàm yêu cầu Phàm Phàm làm ra như vậy cùng như vậy...

Đậu Thuần tâm tư dần dần bay xa, Phàm Phàm ở trên giường rất thẹn thùng. Hắn khó khăn lắm mới tìm được một quyển sách, vốn định học theo bên trong đem mấy tư thế thử một lần, nhưng Phàm Phàm nói cái gì cũng không đáp ứng. Bất quá hiện tại xem ra ý tưởng của hắn vào một ngày không xa có khả năng trở thành sự thật. Đậu Thuần chỉ tưởng tượng thôi mà xém một chút phun máu mũi, hắn vội vàng ho khan vài tiếng, giả vờ đứng đắn nói:

"Đúng rồi, ta thật sự không nghĩ tới Phần Dương Quận Vương cùng Vị Nam Quận Vương lại có quan hệ cùng dư nghiệt tiền triều ."

"Phải, những dư nghiệt đó thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào để thực hiện mục đích. Mục Hiên ở trong cung làm việc, bọn họ ngoài cung cũng không nhàn rỗi."

Trác Kinh Phàm hừ lạnh một tiếng, huyết mạch cuối cùng của Đại Võ trốn thoát khỏi hoàng cung liền được che dấu kính đáo. Qua nhiều năm như vậy đúng là đã lẫn vào tôn thất Đại Chu. Nếu bọn họ không có bắt được Lương Trọng Hiên, còn chưa biết được trong tôn thất đã có nội ứng của Đại Võ đâu.

Dựa theo lời khai của Lương Trọng Hiên đã có rất nhiều kế hoạch đưa ra, trong đó có một cái thần không biết quỷ không hay là giết chết rồi thay thế tôn thất Đại Chu. Trừ Phần Dương Quận Vương cùng Vị Nam Quận Vương là huyết mạch dư nghiệt, ở bên ngoài cũng có nhiều tôn thất xuống dốc bị giết rồi bị giả trang. Bởi vì tôn thất thường ngày không cần tiến cung, vả lại Đại Chu có rất nhiều tôn thất, mấy người đó ngày thường rất im hơi lặng tiếng, cũng không thường tới lui với nhau, bởi vậy bị người khác lấy mận đổi đào vẫn không ai phát giác.

Lúc này đây từ chuyện Hoàng hậu trúng độc đem những tên đó tất cả đều trừ bỏ, cuối cùng Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng có thể ngủ ngon.

Mục Hiên vẫn luôn như hổ rình mồi ngôi vị Hoàng đế, Đậu Thuần đã nhẫn nhịn đối phương lâu rồi, nếu không phải sợ đả thảo kinh xà, hắn đã sớm bắt Mục Hiên. Bất quá may mắn sự nhẫn nhịn của hắn cũng có kết quả, nếu không tôn thất đột nhiên tạo phản hơn nữa còn có đội tư binh ở Long Đằng Sơn kia đối phó cũng rất khó khăn.

Dù Mục Hiên bị bắt nhưng Hiền Thái phi ở chùa Bạch Mã lại không biết tung tích. Vì thế Đậu Thuần rất tức giận, dù sao Hiền Thái phi trong bụng có mang đứa con của Mục Hiên nếu không tìm được chờ đến khi đứa bé sinh ra lớn lên lại thêm một huyết mạch tiền triều khác sau?

Để Hiền Thái phi chạy trốn, tăng lữ chùa Bạch Mã tất cả đều bị Đại Lý tự bắt. Trải qua một phen thẩm vấn đã tìm ra vài tên phản đảng. Bởi vì chuyện này liên quan đến dư nghiệt tiền triều vì vậy tất cả người phụ trách đều là thân tín của Đậu Thuần, Đại Lý Tự khanh không có được cho phép tiếp cận phạm nhân.

Đậu Thuần âm thầm phái ra rất nhiều người đuổi bắt Hiền Thái phi, nhưng không có chút tin tức nào. Đến hiện tại đã qua nửa năm, theo tính toán Hiền Thái phi đã sinh. Đậu Thuần chỉ cần vừa nghĩ tới có một huyết mạch tiền triều lưu lạc bên ngoài trong lòng liền không cách nào chịu được. Bởi vậy hắn lại tăng số người tìm kiếm, dù phải đào lền ba thước đất cũng phải đem Hiền Thái phi tìm ra...

Đến ngày Thanh Bình Quận phu nhân vào cung diện kiến Hoàng hậu nương nương. Trác Hoàng hậu ở điện Lập Chính tiếp kiến Tiêu Uyển Nương. Lần này Tiêu Uyển Nương đi một mình vào cung.

Tiêu Uyển Nương hành lễ thỉnh an xong, được ân điển có thể ngồi xuống, bà thật cẩn thận ngồi xuống, bộ mặt lấy lòng tươi cười

"Không biết nương nương đã khỏe hay chưa? Chuyện đầu năm thật đúng là dọa chúng ta, phụ thân nương nương cũng rất lo lắng."

"Bổn cung đã không còn gì đáng lo lắng, trong nhà thì sao?"

Trác Hoàng hậu thản nhiên nói

"Thưa nương nương, đa tạ nương nương quan tâm, trong nhà hết thảy đều tốt, Liên nhi vài ngày trước đã sinh được một tiểu công tử rồi."

Tiêu Uyển Nương che miệng cười nói, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, không quản Trác Kinh Phàm thân phận cao quý cỡ nào vẫn không thể sinh con. Hiện tại thân là Hoàng hậu có thể oai phong, đợi cho sau này Hoàng thượng chán ghét, nhìn xem phải thế nào sống trong cung!

"Hả? Nhị muội sinh con?"

Trác Kinh Phàm nhíu mày, chưa từng nghe nói Trác Y Liên có thai,  nháy mắt Trác Y Liên đã cho mình thêm một đứa cháu trai.

"Thưa nương nương đúng vậy, thần phụ lần này vào cung là muốn đem tin tức tốt nói cho nương nương."

Tiêu Uyển Nương cười nói, trong giọng nói đúng là không chút nào che dấu không có hảo ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv