Ba ngày sau Thanh Bình Quận phu nhân mang theo Nhị tiểu thư vào cung. Họ sao cũng không nghĩ ra, một người lúc trước yếu đuối vô năng nhưng có thể ở hậu cung trổ hết tài năng trở thành người đứng đầu hậu cung.
Họ theo quy tắc hướng Hoàng hậu quỳ lạy hành lễ thỉnh an, Trác Hoàng hậu cũng không có làm khó dễ bình thản miễn lễ còn ban thưởng ghế ngồi. Đợi cho họ ngồi xuống xong lúc này mới mở miệng hỏi:
"Trong nhà hết thảy cũng khỏe sao? Bổn cung đã nhiều năm chưa về nhà, không biết phụ thân thân thể tốt hay không?"
"Thưa nương nương, đa tạ nương nương quan tâm, trong nhà hết thảy đều bình an."
Thanh Bình quận phu nhân vội vàng cười nói.
"Như thế Bổn cung cũng yên tâm."
Trác Hoàng hậu cũng chỉ có hỏi một mình Trác Dung Ung. Nhưng Thanh Bình Quận phu nhân hôm nay vào cung chính là để thay Trác nhị công tử cầu xin tiền đồ, bởi vậy nhìn thấy Trác Hoàng hậu đình chỉ câu chuyện trong lòng tự nhiên là nóng nảy.
"Xin nương nương không nên trách tội, thiếp lắm miệng nói một câu, mọi người hết thảy đều khỏe, chỉ có nhị ca của Y Liên sang năm tham gia kỳ thi mùa xuân, còn thỉnh xin nương nương nói tốt vài câu."
Thanh Bình Quận phu nhân không dám đem sự việc nói thẳng ra, bởi vậy chỉ nói bóng gió một câu.
"Nhị công tử nếu có bản lãnh thật sự tự nhiên có thể được trọng dụng, nếu không có bản lĩnh cho dù Bổn cung khen ngợi hắn Hoàng thượng cũng sẽ không liếc mắt một cái. Phu nhân, chưa nói từ trước đến nay hậu cung không thể tham gia vào chính sự, mà nhị công tử là huynh đệ Bổn cung, Bổn cung cũng không có thể thiên vị, nếu không chẳng phải là thực có lỗi với những sĩ tử trong thiên hạ sao?"
Trác Kinh Phàm trong lòng cười lạnh một tiếng, Tiêu Uyển Nương còn dám đem thỉnh cầu nói ra miệng, bà chẳng lẽ cho rằng mình xứng đáng được xem là kế mẫu tốt sao?
Tiêu Uyển Nương bị Trác Kinh Phàm nói đến mặt đỏ tai nóng, nhị tiểu thư ngồi ở một bên ánh mắt tối tăm. Nàng sao lại không hiểu, Trác Kinh Phàm là thoái thác từ chối, nếu Trác Kinh Phàm thật muốn giúp đỡ Trác gia trước mặt Hoàng thượng nói một đôi lời thì có làm sao? Cần gì nói lên những đạo lý đó? Bởi vậy trong lòng của nàng đối với Trác Kinh Phàm càng thêm bất mãn.
Nàng cũng biết, hiện giờ Trác Kinh Phàm đã khác ngày xưa. Dù sao trước kia dựa vào thân phận Trác gia, nàng tất nhiên là không có nhiều cơ hội gặp mặt Hoàng hậu, vả lại lúc ấy Hoàng hậu tức giận Trác Kinh Phàm đoạt vị trí Thái tử phi của Phó lương đệ sao muốn thấy người nhà Trác gia. Hôm nay đến điện Lập Chính nàng mới biết được, những phô trương ở Đông Cung căn bản không là gì. Ngày xưa nàng cảm thấy Thái tử phi đã thực uy phong, nhưng hiện tại mới biết được chính mình kiến thức nông cạn, Thái tử phi làm sao có thể uy phong bằng Hoàng hậu?
Trác Y Liên cúi đầu ở trong lòng nhịn không được suy nghĩ miên man. Ngày đó nếu Trác Kinh Phàm không có ngăn trở, nàng vào Đông Cung nhất định có thể nắm giữ được trái tim Hoàng thượng, như vậy đã sớm sinh hạ Trưởng hoàng tử. Nếu nàng thật sự sinh hạ Trưởng hoàng tử, hôm nay ngồi ở vị trí Hoàng hậu còn không biết là ai đâu.Nàng càng nghĩ lại càng cảm thấy chính mình so với Trác Kinh Phàm càng thích hợp làm Hoàng hậu.
Trác Kinh Phàm tất nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng Trác Y Liên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Bình Quận phu nhân. Trước kia khi mình vẫn là Thái tử phi, Thanh Bình Quận phu nhân còn vênh mặt hất hàm sai khiến. Sau khi mình bị phế, Trác gia không có người nào hỏi thăm lấy một câu. Hiện tại chính mình thành Hoàng hậu, Trác gia mới lăn xăn đi đến đây, như vậy là người nhà sao. Thật sự là máu huyết không bằng tiền bạc, bởi vậy Trác Hoàng hậu càng không muốn thấy người Trác gia.
Thanh Bình Quận phu nhân tất nhiên là đã nhận ra Trác Kinh Phàm không kiên nhẫn, hiện giờ Trác Kinh Phàm một bộ dáng hờ hững, nên trong lòng của bà cũng sinh ra chút bất mãn, kiềm chế không vui, tận lực bình tâm tĩnh khí nói:
"Nương nương lời nói quá khắc khe, đó là nhị đệ của nương nương, vì huynh đệ nói vài câu Hoàng thượng sẽ không trách móc."
"Hoàng thượng có hay không trách móc Bổn cung không dám chắc, chỉ là câu này Bổn cung thật không thể nói. Tục ngữ nói rất đúng, có một liền có hai, nếu Bổn cung phá lệ lần này sau này làm sao để người ta phục đây? Nói khó nghe, hôm nay phu nhân vì nhị công tử yêu cầu Bổn cung khai khẩu, ngày mai có thể hay không lại vì những người khác đến van cầu Bổn cung khai khẩu lần nữa? Đến lúc đó Bổn cung đáp ứng hay là không đáp ứng đây?"
Trác Kinh Phàm thản nhiên nói, nói xong cười cười nhìn Thanh Bình Quận phu nhân.
Xem ra Thanh Bình Quận phu nhân thật sự nói không ra lời. Trong lòng của bà đúng là còn thật nhiều ý tưởng, nếu hôm nay có thể cầu được cho nhị công tử, sau đó liền cầu Hoàng hậu nói tốt vài câu giúp Tiêu gia. Nếu Tiêu tiểu thư có thể vào cung, Thanh Bình Quận phu nhân tin tưởng, nàng cũng có thể làm Quý phi.
Nhưng bà tính toán sai, Trác Kinh Phàm chỉ đem lí do thoái thác, nào là "Hậu cung không thể tham gia vào chính sự", hay là "Thực có lỗi với sĩ tử trong thiên hạ".
Trác Y Liên thấy mẫu thân thất bại, nhíu nhíu mày nhịn không được mở miệng nói:
"Nương nương nói quá lời, mẫu thân là kế mẫu của nương nương, hiện giờ ăn nói khép nép thỉnh cầu, nương nương không đáp ứng thì thôi, hà tất gây sự như vậy. Mẫu thân vì ngày sau của Trác gia mà tính toán, chẳng lẽ Trác gia không phải người thân của nương nương sao? Thiếp cũng muốn nói một câu, người Trác gia tốt thì nương nương tự nhiên cũng sẽ tốt."
Trác Y Liên cảm thấy mình có lý, bởi vậy nói hiên ngang lẫm liệt, ngữ khí trào dâng oán hận. Nhưng nàng sau khi nói xong Trác Kinh Phàm cũng không có phản ứng, chỉ thản nhiên mà liếc nàng một cái. Sau đó nữ quan bên cạnh Trác Kinh Phàm lớn tiếng nói:
"Lớn mật! Trước mặt Hoàng hậu nương nương ai cho phép ngươi tự tiện mở miệng? Nương nương cùng phu nhân đang nói chuyện, ai cho phép ngươi quấy rầy?!"
"Thôi, cũng không phải chuyện to tát, muội muội này của Bổn cung cho tới bây giờ đều là như vậy, không biết cấp bậc lễ nghĩa. Ngày xưa Bổn cung đã nói với nàng, ai biết qua vài năm, nàng vẫn là như vậy không quy tắc."
Trác Kinh Phàm giả ý nói một câu, nữ quan liền cung kính nhận lệnh, lại cúi đầu đứng bên người Trác Kinh Phàm.
Trác Y Liên mới vừa rồi bị nữ quan trách mắng, trên mặt đã là một mảnh xấu hổ. Lúc này lại nghe Trác Kinh Phàm lần nữa nói lời bao dung thật là hạ thấp nàng, sắc mặt lại càng trắng bệch. Nàng bỗng cảm thấy mọi người trong điện Lập Chính đều nhìn mình chê cười. Hôm nay Trác Kinh Phàm thân là Hoàng hậu, từ miệng của hắn nói ra một câu nàng không có quy tắc, sợ là ngày mai liền sẽ truyền khắp toàn bộ kinh đô. Dù nàng không thừa nhận Trác Kinh Phàm mạnh hơn nàng, nhưng nàng vẫn thấy rõ tình thế, lúc này mình không thể dùng cứng đối cứng, tuyệt đối không có lợi.Bởi vậy nàng chỉ có thể nghẹn khuất tươi cười đoan trang nói:
"Hoàng hậu nương nương thứ tội, là thiếp quá phận."
"Bổn cung nghe nói ngươi đã gả vào Đỗ gia, sau này cần thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhà phu quân không thể so nhà mình, người nhà phu quân không bao dung ngươi đâu, đến lúc đó chịu thiệt cũng chính là mình."
Hoàng hậu cũng không có buông tha Trác Y Liên, mà nghiêm túc răn dạy vài câu. Dù bản thân không thích Trác gia, cũng không thích Trác Y Liên, nhưng Trác Y Liên nói như thế nào cũng là muội muội của Trác Kinh Phàm, Thái tử muốn đối phương tốt hơn nên nói vài câu, nhưng Trác Y Liên nghe vào hay không cũng không xen vào.
Trác Y Liên bị quở trách, sắc mặt càng khó coi, Thanh Bình Quận phu nhân cũng ngồi không yên. Bởi vậy hai mẹ con ngồi một chút, liền lấy cớ trong nhà có việc xin Hoàng hậu cho cáo lui, vội vàng rời điện Lập Chính.
Tiêu Uyển Nương cùng Trác Y Liên sau khi rời đi, Trác Kinh Phàm liền lười biếng nói:
"Phục Linh, mau tới xoa bóp cho Bổn cung, Bổn cung mới vừa rồi ngồi nghiêm chỉnh, bả vai đều mỏi."
"Nương nương, phu nhân cùng Nhị tiểu thư sao vẫn như vậy không tiến bộ? Nô tỳ nghe nói nhị tiểu thư năm trước cũng đã gả cho người ta, tính tình như thế ở nhà phu quân sẽ bị thiệt thòi lớn."
Phục Linh vừa xoa vai cho chủ tử, vừa thấp giọng nói.
"Họ nếu tiến bộ, hôm nay sẽ không vào cung cầu kiến Bổn cung."
Trác Kinh Phàm cười nhạo một tiếng.
Trác Y Liên vừa nói "Trác gia tốt, Hoàng hậu cũng sẽ tốt", kỳ thật ngược lại, nên nói "Hoàng hậu tốt, Trác gia mới có khả năng tốt ". Đậu Thuần là vì mình mới không có làm gì Trác Dung Ung, nếu không làm theo cách Tiên hoàng, khi mình trở lại làm Thái tử phi xong, Trác Dung Ung liền phải mất chức Trung Thư lệnh mới đúng. Hiện giờ Trác Dung Ung còn có thể ngồi ở vị trí này, đã là Đậu Thuần khai ân.
Nếu Trác gia thông minh một chút, lúc này phải càng thêm hạ thấp mình mới đúng. Ai ngờ Thanh Bình Quận phu nhân lại tiến cung đến gặp mặt Hoàng hậu, còn yêu cầu Hoàng hậu nói tốt cho Trác nhị công tử vài câu. Trác Hoàng hậu lập tức trong lòng có chút buồn cười, đáng tiếc thanh danh Tiêu gia Giang Lăng trăm năm sợ là đều phải hủy ở trong tay Tiêu Uyển Nương. Nghe nói Tiêu lão thái gia là kỳ tài, nhưng nuôi dưỡng một Tiêu Uyển Nương như thế này, xác thực làm người hoài nghi lão thái gia có thực cơ trí không.
Sau đó Trác Hoàng hậu đem chuyện đáng chê cười này nói cho Đậu Thuần nghe, Đậu Thuần cũng là hừ lạnh một tiếng
"Thời điểm Hoàng tổ phụ còn đương triều cũng sủng ái một vài phi tần, họ ỷ vào thánh sủng đề bạt không ít người trong nhà. Khiến cho không ít triều thần đều cho rằng đưa con gái vào cung liền có thể một bước lên mây. Đến khi phụ hoàng lên ngôi, tuy rằng phụ hoàng cực lực quét sạch những gốc rễ đó khỏi triều đình, qua hai mươi mấy năm tạm ổn, nhưng chưa hoàn toàn có thể dẹp yên."
Trác Hoàng hậu không có lên tiếng, trong lòng nhớ tới đời trước ở Đại Lương cũng từng xuất hiện việc như vậy. Có một vị khi còn là Hoàng tử vì muốn mượn sức triều thần, liền đem con gái của những triều thần đó nhét vào phủ Thân vương, mà còn cực kỳ sủng ái. Sau khi hắn lên ngôi, mấy người này này toàn bộ dọn đến hậu cung, phàm là người nhà họ đều được thăng quan tấn tước. Sau đó càng có nhiều người đưa con gái vào cung, Hoàng thượng vì không muốn bị cho là thiên vị hôm nay sủng ái người này, ngày mai sủng ái người kia, ngược lại Hoàng hậu cùng cam cộng khổ lại bị bỏ một bên.Lúc ấy Thái tử cười nhạt, đường đường là vua của một nước, sủng ái phi tần làm gì mà để cho bị người nắm mũi dẫn đi? Hoàng đế như vậy thật buồn cười quá đi, không thể tự thân lấy đức phục người, chịu phụ thuộc hậu cung, còn nói cái gì "Hậu cung không thể tham gia chính sự", đây không phải là nói suông sao?
Thái tử trước kia từng nghĩ, nếu mình thành Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để cho hậu cung giống tiền triều, dù những đại thần muốn đưa con gái tiến cung, nhưng mình sẽ không sủng ái những phi tần đó, còn không chấp nhận được bị người ta nói vô năng.
"Tiên hoàng tuyển ta trở thành Thái tử phi, cũng là bởi vì Trác gia không có tiền đồ, xem ra lúc ấy Tiên hoàng hao không ít tâm trí "
Trác Hoàng hậu thu hồi suy nghĩ, hít một hơi nói.
"Đúng vậy, phụ hoàng so với Hoàng tổ phụ rõ ràng không thích bị uy hiếp. Lúc trước Uyển Quý phi vào cung xong, phụ hoàng trực tiếp đem tiền đồ Trình gia chặt đứt, cũng tránh cho Trình gia ỷ vào trong cung có Quý phi mà ở bên ngoài hoành hành ngang ngược."
Đậu Thuần gật đầu tán thành.
"Trên dưới hậu cung hiện giờ chỉ có một mình ta, ngài cũng nên để cho những triều thần đó thấy rõ, không thể giống ngày xưa được, ngài cùng Tiên hoàng cũng không phải cái loại phải mượn sức quần thần mà hy sinh hậu cung."
Trác Hoàng hậu cười nói.
"Đúng là có lý, ta hiện giờ là Hoàng đế, không đạo lý gì muốn sủng ái ai còn phải nhìn mặt mũi thần tử sao. Ta cũng không muốn như Hoàng tổ phụ là vi mượn sức triều thần phải hy sinh chính mình, như vậy không phải nghẹn khuất sao?"
"Đúng rồi, mấy ngày nay ta lệnh người theo dõi Mục Hiên, hắn đúng là không hề động tĩnh. Ta còn tưởng rằng hắn sẽ ở đại điển phong hậu làm ra chút động tĩnh gì, làm mệt ta ngày phòng đêm phòng, kết quả là gió êm sóng lặng."
Trác Kinh Phàm không tiếp tục bàn luận cái gọi là "Dùng hậu cung cân bằng triều đình" của Đậu Thuần, ngược lại nói về kẻ địch lớn nhất.
"Chỉ sợ hắn có âm mưu lớn hơn, chúng ta phải cẩn thận một chút."
Đậu Thuần trầm ngâm nói. Hắn cũng đã đoán Mục Hiên có khả năng sẽ gây sóng gió ở đại điển phong hậu, bởi vậy bố trí an bài không ít người, kết quả cũng không thấy Mục Hiên ra tay, nói thực đó không hẳn là một chuyện tốt.
"Thật muốn không quan tâm gì nữa mà đem hắn bắt lại."
Trác Kinh Phàm oán hận nói. Bọn họ vì không muốn đả thảo kinh xà nên vẫn cho Mục Hiên đảm nhiệm chức vụ Thống lĩnh Cấm vệ quân. Có đôi khi ở trong cung thấy hắn trong lòng họ liền không được tự nhiên, thật muốn trực tiếp bắt đối phương hạ ngục tra khảo cho xong hết mọi chuyện.
Nhưng lại không có lý do chính đáng, mà phía sau hắn còn có một đám ủng hộ "Tiền triều chính thống" cần phải bắt hết, để ngày sau khỏi phải phiền toái.
Mục Hiên có thể ở trước mắt Tiên hoàng "Ngủ" với phi tần, mà cũng có thể "Ngủ" với không chỉ một người. Vậy khi phi tần sinh hạ đứa con tự nhiên danh chính ngôn thuận có thân phận hoàng tử công chúa.Đó cũng là vì sao Mục Hiên phải hao hết tâm tư đặt lên người Uyển Quý phi. Dù sao Uyển Quý phi nếu sinh hạ được hoàng tử, vừa danh chính ngôn thuận là Hoàng tử Đại Chu, cũng là huyết mạch Đại Võ, vô luận như thế nào đều là người kế vị tốt nhất. Nhưng Trác Kinh Phàm đã phá hủy cơ hội tốt không chỉ đối với Mục Hiên mà cả Đại Võ của họ Hướng.
Trác Kinh Phàm đã đem những điều tra về Mục Hiên, cũng đem chuyện Uyển Quý phi cùng Mục Hiên cấu kết nói cho Đậu Thuần. Đậu Thuần lúc ấy lặng im một hồi, thấp giọng nói:
"Chuyện này ta sớm có hoài nghi, nếu không sao phụ hoàng lại mở trừng mắt nhìn Uyển Quý phi sẩy thai."
Trác Kinh Phàm gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Chỉ là Tiên hoàng không biết đứa con thật sự là con Mục Hiên, Tiên hoàng cho rằng đó là con Đậu Trạch."
"Phải, lúc ấy phụ hoàng ám chỉ cho ta, Đậu Trạch không thể tin, hắn dã tâm quá lớn."
"Đậu Trạch chẳng qua là quân cờ mà thôi."
Trác Kinh Phàm lạnh lùng nói, chợt phát giác chính mình khẩu khí không tốt, nên hạ giọng mới tiếp tục nói:
"Tiên hoàng tín nhiệm và trọng dụng Mục Hiên, rất nhiều việc ngầm xấu xa đều giao cho Mục Hiên đi thăm dò, đi làm, ngài nói xem việc tra ra Uyển Quý phi cùng Đậu Trạch cấu kết là ai? Còn không là Mục Hiên sao, Mục Hiên là cố ý cho Tiên hoàng ngộ nhận."
"Chuyện này ta cũng từng nghe qua một lần, lúc Uyển Quý phi có thai nữ quan hầu hạ bị đổi, nếu hắn không đem Đậu Trạch đẩy ra, phụ hoàng dưới cơn nóng giận sợ là không ít người phải bị liên lụy."
Đậu Thuần bĩu môi, Uyển Quý phi có thai phụ hoàng tất nhiên là vui vẻ. Nhưng ngài lại phát giác không đúng, lệnh người điều tra mới phát hiện mình đúng là bị cắm sừng ở đỉnh đầu, phụ hoàng làm sao có thể nuốt trôi cục khí này, lập tức phái Mục Hiên đi thăm dò gian phu là ai. Kỳ thật dù lúc trước Phàm Phàm không hề động tay, phụ hoàng cũng sẽ không lưu lại cái thai kia.
"Mục Hiên có thể ẩn núp ở trong cung lâu như vậy, còn được Tiên hoàng tín nhiệm, khẳng định không đơn giản, xem ra chúng ta vẫn nên làm từng bước một, không thể kinh động đối phương."
Trác Kinh Phàm không thể không thừa nhận, nếu muốn đem dư nghiệt tiền triều một lưới bắt hết, không thể dùng cảm xúc làm việc, phải tập chịu đựng đối phương ở trong cung tự do đi lại.
"Không cần đem cái loại người này để ở trong lòng. Bọn họ khẳng định so với chúng ta còn lắm mưu mô hơn, chúng ta cần chờ bọn họ xuất chiêu rồi tính. Hiện giờ ngồi ở ngôi vị Hoàng đế chính là ta, bọn họ muốn "Khôi phục chính thống", ta liền ngồi ở chỗ này chờ xem bọn họ có thể lật đổ ta, lật đổ Đậu gia như thế nào."
Đậu Thuần cười lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ vẻ khí phách cùng cuồng vọng...
Qua một thời gian, ngoài cung truyền vào tin tức Bình Dương Công chúa có thai.
Bình Dương Công chúa có thai, Hiền Thái phi ở Vĩnh An cung cho người đến cầu kiến Trác Hoàng hậu, nói là mẹ con chia lìa đã lâu, bà nhớ Công chúa, xin Trác Hoàng hậu cho phép triệu Công chúa tiến cung gặp mặt.
Trác Kinh Phàm nhíu mày, lập tức đáp ứng, sau đó lệnh người đi phủ Bình Dương Công chúa truyền lời. Mấy ngày sau, Bình Dương Công chúa liền mang theo vài cung nữ tiến cung. Đầu tiên nàng đến điện Lập Chính tạ ơn Hoàng hậu, sau đó mới đến Vĩnh An cung yết kiến Hiền Thái phi.
Đợi cho Trưởng Công chúa sau khi rời đi, Hiền Thái phi đột nhiên cầu kiến Hoàng thượng, nói là mấy ngày nay liên tiếp mỗi đêm đều mơ thấy Tiên hoàng, bởi vậy muốn đến chùa Bạch Mã thay Tiên hoàng cùng Đại Chu triều tụng kinh cầu phúc. Bà nguyện ý ở tại chùa Bạch Mã ăn chay tụng kinh ba năm, hy vọng Hoàng thượng có thể đáp ứng thỉnh cầu này.
Đối với Hiền thái phi thình lình có thỉnh cầu, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm đều có chút kinh ngạc. Từ lúc Tiên hoàng băng hà, những thái phi ở Vĩnh An cung vẫn luôn yên lặng. Cho dù Hiền Thái phi mang thai khi Tiên hoàng mất cũng không có bởi vì vậy mà có hành động gì, mà ngay cả khi hoàng tử được phong Thân vương vẫn là im hơi lặng tiếng. Nhưng lại đột nhiên nói muốn xuất cung đến chùa Bạch Mã, khiến cho Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm không thể không nghĩ nhiều.
Bà than thở khóc lóc thật thương tâm, làm Trác Kinh Phàm tìm không ra lý do cự tuyệt, dù sao một Thái phi tự nguyện thay Tiên hoàng cùng Đại Chu triều cầu phúc, còn đem con trai duy nhất giao cho Hoàng hậu, người đại nghĩa cùng trung tâm như vậy thật đáng ca tụng ca ngợi. Bởi vậy cuối cùng Đậu Thuần chỉ có thể đáp ứng thỉnh cầu của Hiền Thái phi còn cố ý phái Kim Ngô Vệ hộ tống Hiền Thái phi đến chùa Bạch Mã.