Chuyện Tiêu gia cũng nhanh chóng lắng xuống. Dù sao Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ khiển trách nặng Tiêu gia, Ngự Sử tất nhiên không thể không buông tha. Vả lại hiện tại bên ngoài còn có Tần Vương cùng Sở Vương khởi binh tạo phản do đó sự tập trung của mọi người đều đặt ở ngoài kinh đô. Thái tử điện hạ bị thương nặng chưa lành, bởi vậy hiện tại cũng không phải thời điểm để quan tâm chọn Thái tử phi mới.
Mọi người có thể không quan tâm, nhưng mà Tiêu gia làm sao có thể cam tâm? Lúc này đây Tiêu gia bị đánh một đòn nặng, sau lưng nhất định có người phá rối. Tiêu gia đã chọc giận Hoàng thượng, chặt đứt đường tiến cung của Tiêu Nguyên Nương, nhưng Tiêu gia sẽ không tính cứ để như vậy. Bản thân Tiêu lão thái gia là một đại học sĩ, mà Tiêu gia là một trong chín đại gia tộc lớn, nếu không năm đó Trác Dung Ung sao muốn cưới Tiêu Uyển Nương? Nếu không sao Hoàng thượng chọn Tiêu tiểu thư cho Thái tử?
Lúc này đây bởi vì không biết kẻ địch là ai cho nên Tiêu gia mới trở tay không kịp. Nhưng mà Tiêu lão thái gia phải nén giận, phải tìm được kẻ đánh mình để đáp trả. Bởi vậy sau khi Tiêu gia nhận thánh chỉ mấy ngày, liền bắt đầu cho người điều tra trong kinh đô, mà Trác Dung Ung thân là con rể Tiêu gia cũng phải giúp một phần lực.
Lúc trước người ra mặt đi gặp Hiền phi nhờ hỗ trợ là Tiêu Uyển Nương, hiện giờ xảy ra vấn đề, tất nhiên là Tiêu Uyển Nương vào cung tìm Hiền phi để nhận một lời giải thích. Bởi vậy Tiêu Uyển Nương liền bắt đầu liên tiếp mấy lần đi xin nhập cung, yết kiến Hiền phi. Hiền phi không hề để ý tới Tiêu Uyển Nương thỉnh cầu nhiều lần, cũng giống như là đá chìm đáy biển, không có bất luận hồi âm gì. Hiền phi không triệu kiến Tiêu Uyển Nương, cũng không có truyền lời gì đến Tiêu gia. Đối với việc Hiền phi tránh không liên hệ Tiêu phủ, người Tiêu gia càng thêm tin tưởng Hiền phi khẳng định liên quan việc lộ tin tức ngọc bị vỡ.
Thậm chí Tiêu lão thái gia còn hoài nghi, Hiền phi giả vờ đáp ứng giúp Tiêu gia, kì thực cố ý lấy một khối ngọc có vấn đề, khiến cho Tiêu gia bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, còn làm hại Nguyên Nương bị cho là phẩm hạnh không đủ.
Tiêu lão thái gia càng nghĩ càng cảm thấy Hiền phi khẳng định đã sớm lừa dối Tiêu gia. Bởi vậy lão thái gia gọi Tiêu Uyển Nương về Tiêu gia, cẩn thận hỏi tình hình lúc ấy gặp và nói chuyện với Hiền phi. Tiêu Uyển Nương đem toàn bộ nói ra cặn kẽ.
"Xem ra, chúng ta là do Hiền phi đạp đổ ."
Lão thái gia sau khi nghe xong thở dài một tiếng, Tiêu Uyển Nương trong lòng nhảy dựng, vội vàng hỏi:
"Phụ thân ý của ngài là Hiền phi cố ý cầm ngọc có vấn đề đưa cho chúng ta?"
"Phải, không chỉ như thế, chỉ sợ Ngự Sử cũng là do Hiền phi an bài, con trở về đem ý của ta nói cho con rể, nhờ hắn đi tra xét Ngự Sử kia, xem đối phương cùng Hiền phi có quan hệ gì."
Tiêu lão thái gia giao phó Tiêu Uyển Nương xong, Tiêu Uyển Nương vội vàng đáp ứng, lại cùng phụ thân nói một vài câu, liền hồi Trác phủ.
Trở lại Trác phủ, Tiêu Uyển Nương lệnh người ở cửa đợi nếu thấy lão gia trở về lập tức báo lại cho bà, còn chính bà lại đi tìm Nhị tiểu thư.Nhị tiểu thư đang ngồi thêu, thấy mẫu thân đi vào lập tức buông khung thêu trong tay xuống tiến lên đón. Tiêu Uyển Nương nhìn khuôn mặt kiều diễm của con gái trong lòng xót ruột. Con gái năm nay sắp mười bảy, hôn sự lại còn chưa có định, nếu không phải quyết tâm muốn vào Đông Cung, hiện tại Nhị tiểu thư đã sớm thành gia thất. Nếu Nhị tiểu thư là Thái tử phi đã không có chuyện bị Hoàng thượng dùng lý do "Không thể sinh con nối dõi " phế đi.
Chỉ là hối hận cũng vô dụng, việc đã đến nước này là do năm đó bà đã nghĩ sai, lại để Trác Kinh Phàm làm thái tử phi, mới có thể khiến cho Nhị tiểu thư muốn vào cung. Tiêu Uyển Nương trong lòng không khỏi dâng lên thương tiếc, bà lôi kéo tay con gái đi đến ngồi xuống trên tràng kỷ, nhẹ giọng hỏi
"Liên nhi, hôm nay ta tới là vì muốn hỏi con, con thật sự hạ quyết tâm muốn vào cung sao?"
Trác Y Liên giật mình, lập tức vẻ mặt kiên định nói:
"Mẫu thân, tâm tư của con gái người biết mà, đại ca hơn một năm trước đã bị phế đi, nhà của chúng ta tất nhiên là cần có một người tiến cung. Con nếu không tiến cung, Trác gia cũng không có tiểu thư nào thích hợp, chẳng lẽ chúng ta muốn mở mắt nhìn người bên ngoài đoạt vị trí Thái tử phi sao?"
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói:
"Vả lại vốn biểu tỷ được chỉ hôn, con cũng là thay biểu tỷ vui mừng, nhưng hôm nay... Hoàng thượng nói Tiêu biểu tỷ không thể là Thái tử phi, như vậy con chính là thích hợp nhất."
"Mẫu thân cũng nghĩ như vậy, nhưng chỉ sợ ngoại tổ con không đồng ý."
Tiêu Uyển Nương hít một hơi, bà mới vừa rồi cùng lão thái gia nói chuyện, đã tính thử thăm dò ý tứ lão thái gia nhưng chưa kịp nói gì đã bị lão thái gia đuổi trở về, còn bị giáo huấn một trận làm cho bà mặt mày xám xịt.
"Mẫu thân, con nói một câu khó nghe, hiện giờ người làm quan trong triều chính là phụ thân, ngoại tổ trước kia là đại thần nhưng hiện giờ cũng chỉ là một học sĩ, sau này cần nhờ phụ thân nhiều hơn. Nếu phụ thân ra mặt đi nói cùng ngoại tổ, chẳng lẽ ông còn có thể phản đối không chấp nhận sao?"
Trác Y Liên bĩu môi, không chút nào đem Tiêu gia để vào mắt, đối với nàng mà nói, phụ thân là đại quan đương triều tất nhiên là cao hơn một lão học sỹ. Huống chi nàng cho rằng ngoại tổ sở dĩ không đồng ý nàng vào cung là sợ nàng sẽ đoạt vị trí thuộc về biểu tỷ mà thôi.
Tiêu Uyển Nương sau khi nghe xong, mở miệng nói:
"Con nói có lý, chuyện này giao cho mẫu thân, đừng lo lắng, phụ thân con trong lòng chắc cũng có ý đó, nhưng ngoại tổ bên kia cũng không dễ ứng phó. Tuy rằng ngoại tổ chỉ là học sĩ, nhưng ở trong triều vẫn có chút lực ảnh hưởng."
Vừa dứt lời, chợt nghe nha hoàn đến báo, lão gia đã hồi phủ. Tiêu Uyển Nương lập tức đứng lên, dặn dò con gái vài câu, lúc này mới vội vàng chạy tới Thanh Huy viên.
Tiêu Uyển Nương nhìn thấy Trác Dung Ung, trước tiên chuyển đạt ý tứ của Tiêu lão thái gia. Trác Dung Ung sau khi nghe xong, gật gật đầu nói:
"Phu nhân nói nhạc phụ yên tâm, ta đã phái người đi thăm dò, rất nhanh sẽ có kết quả."
"Tướng công, hiện giờ Nguyên Nương đã không thể vào cung, thừa dịp còn chưa chỉ định Thái tử phi kế tiếp, không bằng đem Liên nhi nhà của chúng ta đưa vào đi?"Tiêu Uyển Nương ngập ngừng nói, trong lòng có chút thấp thỏm. Trước đây nhắc tới điều này, Trác Dung Ung đều không có vui, vả lại lập tức liền quát bảo ngưng, nhưng lúc này đây hắn không chỉ không có giận, ngược lại nghiêm túc suy xét đề nghị của Tiêu Uyển Nương.
Tiêu Uyển Nương vừa thấy thần sắc của hắn, liền biết chuyện này hấp dẫn, bởi vậy bà càng mạnh dạng tinh thần, muốn Trác Dung Ung mở miệng đồng ý.
Nhưng Trác Dung Ung trầm ngâm trong chốc lát, cũng chỉ nói:
"Việc này không ổn, nhạc phụ lúc trước nói đúng, Hoàng thượng hiện giờ đã giận Tiêu gia, Liên nhi là Trác tiểu thư, nhưng là cháu ngoại Tiêu gia, khó bảo đảm thấy Liên nhi sẽ không nhớ tới Tiêu gia, như thế đối với Liên nhi cũng là rất bất lợi."
Tiêu Uyển Nương ngẩn người, trong lòng nhất thời có chút nhụt chí, bà không phải không thừa nhận Trác Dung Ung nói có lý. Bà cùng con gái chỉ nghĩ Tiêu Nguyên Nương không thể vào cung, nên đem cơ hội cùng vị trí tặng cho người khác. Nhưng hai người lại quên Y Liên trên người cũng chảy một nửa huyết thống Tiêu gia, Hoàng thượng thấy Trác tiểu thư cũng có thể nhớ đến Tiêu gia, có khi giận chó đánh mèo, ngược lại có thể trút nổi giận Tiêu gia lên người nàng, vậy thì mất nhiều hơn được.
"Phu nhân yên tâm, đợi cho chuyện này đi qua, Liên nhi vẫn có cơ hội vào cung, Thái tử phi thì khó nhưng Lương đệ hoặc Lương viện cũng được."
Trác Dung Ung thấy Tiêu Uyển Nương sắc mặt có chút nản lòng, nghĩ nghĩ liền mở miệng trấn an đối phương.
"Vì cái gì? Chẳng lẽ phu quân nghe được gì đó phải không? Vì sao không thể là Thái tử phi?"
Tiêu Uyển Nương vừa nghe đã cảm thấy sốt ruột, mở miệng hỏi.
"Ta không có nghe thấy cái gì hết, nàng cũng đừng suy nghĩ miên man, tóm lại nhớ kỹ, Liên nhi đã có ta, nàng chớ nhúng tay, cũng đừng nói với Tiêu gia có được không?"
Trác Dung Ung tất nhiên là không có đem tính toán trong lòng nói ra, chỉ có vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng nói với Tiêu Uyển Nương.
"Dạ, thiếp đã hiểu "
Tiêu Uyển Nương tất nhiên là không dám làm trái ý Trác Dung Ung, chỉ có chút không cam lòng....
Lại nói về Hứa thái y, sau khi bị cung hình rồi đưa đến điện Tương Vân, đã bị Thục phi nhốt trong một cái phòng nhỏ, cũng phái không ít người canh giữ, không làm gì ngoài đúng hạn mang thức ăn đến để bảo đảm Hứa Thái y còn sống. Hứa Thái y bởi vì vết thương nhiễm trùng khiến cho cả người nóng sốt, Thục phi cũng chẳng quan tâm, càng không mời thái y đến xem.
Hứa thái y cũng không muốn gặp lại đồng liêu ngày xưa, bởi vậy gắng gượng chịu đựng, cắn răng tự mình xử lý miệng vết thương. May mắn Hoàng thượng khai ân, cho hắn đem hành lý đến điện Tương Vân bởi vậy hắn có mang theo thuốc trị thương đến đây.
Hứa thái y nhanh chóng gầy yếu nằm trong phòng u ám, giường cũ nát chăn bông mỏng manh, trong phòng không có nến, bài trí cũng thực đơn sơ. Giờ phút này hắn mở to đôi mắt vô thần nhìn trần nhà, không thể tưởng tượng chính mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Hứa Thái y chỉ cần nghĩ tới mình bị biến thành nội thị, trong lòng vạn phần hối hận. Nếu Thục phi không nắm giữ tính mạng già trẻ Hứa gia uy hiếp hắn, nếu không phải Thục phi thâm hiểm, sao hắn lại đi hạ độc Hoài Vương phi?Hứa Thái y ngồi ở trên giường, sắc mặt dữ tợn. Hiện giờ hắn rơi vào hoàn cảnh như vầy, hắn tuyệt đối sẽ không để Thục phi sống tốt!
Mà trong chính điện, Thục phi tất nhiên là không biết được suy nghĩ Hứa Thái y, nhưng nàng cũng đoán được Hứa Thái y trong lòng khẳng định có oán hận nàng. Cho nên Hứa Thái y vừa đến điện Tương Vân, nàng liền lấy cớ để đối phương dưỡng thương, đem đối phương đi ra xa, dù sao Hoàng thượng hạ chỉ ban hắn làm tổng quản nội thị cũng không nói là ở trong điện hay ngoài điện. Hiện giờ nàng đem người an bài bên ngoài điện, không cho đối phương gần mình cũng không có sai ý chỉ.
Chỉ vì chuyện Hứa Thái y Hoàng thượng đã nhiều ngày chưa tới điện Tương Vân, vả lại đột nhiên đem cung vụ giao cho Hiền phi. Thục phi biết đây là cảnh cáo của Hoàng thượng, nhưng Thục phi cũng không sợ hãi càng không hối hận việc hạ độc Hoài Vương phi. Nàng chỉ ảo não Hứa Thái y vô dụng, không chỉ bại lộ chính mình, mà ngay cả Hạ Thời Nương một cái ấm sắc thuốc cũng không đối phó được.
Thục phi mặc dù không biết Hoàng thượng đem Hạ Thời Nương đưa đến điện Lập Chính với dụng ý gì, nhưng không ngăn cản được nàng hạ quyết tâm diệt trừ đối phương. Hạ Thời Nương là tiểu thư Hạ gia Tây Bắc nếu đối phương xảy ra chuyện ở điện Lập Chính không chỉ Hoàng hậu gặp họa, còn có thể khiến cho Hạ gia cùng Hoàng thượng sinh hiềm khích, cho nên nàng sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nhưng không ngờ Hứa Thái y không làm được việc, không độc chết được Hạ Thời Nương, còn liên lụy đến nàng bị Hoàng thượng lạnh nhạt.
Hiện giờ, Thục phi khẳng định Hoàng thượng đã có lòng nghi ngờ mình. Bởi vậy tính toán hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Nàng không đợi kịp cho mình có long thai, nàng hiện tại mà còn không động thủ thì còn chờ Hoàng thượng đến tính sổ sao. Thục phi trong lòng cũng có chút bất an, dù sao muốn lật đổ Hoàng thượng không dễ dàng. Bây giờ có một cơ hội tốt, Tần Vương cùng Sở Vương đang mang binh hướng đến kinh đô, tuy rằng Trình gia được phái đi bình loạn, nhưng Trình gia thật sự có trung với Hoàng thượng hay không còn chưa biết. Tô Phụng nghi và thúc thúc nàng ta trợ giúp, phần thắng cũng nhiều thêm một ít.
Tin tức Thục phi cùng Tô Phụng nghi gặp mặt nhanh chóng đến tai Đậu Thuần.
Nếu Đậu Thuần lúc trước còn sắp xếp tai mắt bên Thái tử phi thì ở chỗ các thị thiếp sao lại không có tay chân Đậu Thuần? Bởi vậy Tô Phụng nghi cùng Thục phi tự cho kế hoạch của mình bí mật nhưng cung nữ bên cạnh họ sớm đã cấp báo cho Đậu Thuần biết.
Đậu Thuần biết được Thục phi cùng Tô phụng nghi hợp mưu hạ độc Hoàng thượng trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn vội vàng đem tin tức này chia sẻ cùng Trác Kinh Phàm. Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong tự nhiên cũng là một phen khiếp sợ.
"Thật nhìn không ra Thục phi có dã tâm như vậy."
"Cho nên mới nói đừng nhìn bề ngoài mà đoán người."
Đậu Thuần lười biếng ngã người trên tràng kỷ, cảm thán.
"... Điện hạ là nói mình sao?"
Trác Kinh Phàm liếc đối phương một cái, cười như không cười mở miệng hỏi. Đậu Thuần sờ sờ cái mũi, biết đối phương nói về việc mình giả ngốc nên cho Trác Kinh Phàm một nụ cười ngây ngô, đem đề tài này bỏ qua. Trác Kinh Phàm cũng không nghĩ muốn tiếp tục đề này."Theo ta được biết, Tô Phụng nghi có một thúc thúc vốn ở Công sở tự, nhưng mà đã bị điều đến Thượng Lâm tự, tuy nói là bị biến nhưng không ngờ hiện tại lại có công dụng."
"Hoặc là nói trong đó có công lao Thục phi đây?"
Đậu Thuần nhún nhún vai, thuận miệng nói.
"Không phải không có khả năng, dựa theo tin tức người chỗ Tô Phụng nghi báo lên, nếu Thục phi thật sự tính toán hạ độc Hoàng thượng bắt tay từ chỗ Thượng Lâm tự so ra dễ dàng hơn Công Sở tự nhiều."
Trác Kinh Phàm trầm ngâm một lúc rồi nói.
"Dù sao người của ta đã canh giữ bên chỗ Tô Tự lệnh, nếu hắn có hành động, ta lập tức sẽ biết."
Đậu Thuần vẫy vẫy Trác Kinh Phàm ý muốn đối phương đến ngồi ở bên cạnh mình, nhưng Trác Kinh Phàm lại như không phát hiện, vẫn ngồi ở bên cạnh bàn. Bởi vậy Đậu Thuần đứng dậy, tự mình đi đem đối phương kéo lại đây.
Trác Kinh Phàm vốn đang uống trà, bị hắn đột nhiên đi tới kéo lại, hù nhảy dựng. Vội cầm chén trà trong tay đưa xa một ít, chỉ sợ nước trà nóng bên trong chén đổ lên người Đậu Thuần, đồng thời tức giận trừng mắt nhìn đối phương một cái.
"Điện hạ thật lỗ mãng, nếu bị phỏng thì làm sao?"
Đậu Thuần thấy đối phương phản ứng đầu tiên chính là lo lắng cho mình, trong lòng nhất thời ngọt giống như uống mật. Hắn chỉ cảm thấy sự cố gắng trong thời gian qua đã có hồi báo, cũng nhìn thấy hy vọng tương lai, trong lòng phảng phất khoái lạc như muốn bay lên. Hắn nghiêng mặt qua, cười hì hì nói:
"Phàm phàm, ta thật vui."
"..."
Trác Kinh Phàm ở trong lòng xem thường, không nghĩ tới Đậu Thuần bị mắng còn tươi cười, đúng là da mặt càng ngày càng dầy, đối với Đậu Thuần thật sự là sắp chống đỡ không nổi nữa. Mà Đậu Thuần nói vậy cũng vì nhìn thấu đối phương đã dao động, mới có thể không ngừng bước tới gần, ăn mòn phòng tuyến trong lòng đối phương.
Ban đầu cả hai giằng co bất phân thắng bại, nhưng từng ngày từng ngày Thái tử lui về phía sau, Đậu Thuần một ngày lại một ngày tiến tới. Bởi vì Đậu Thuần chiếm ưu thế về thể hình, thói quen mỗi ngày cùng đối phương lôi kéo vui đùa ầm ĩ, hai người tứ chi tiếp xúc thân mật, cũng không có bài xích cùng không được tự nhiên. Có đôi khi Thái tử không thể không thừa nhận, Đậu Thuần đem mình sờ tới sờ lui không sót chỗ nào, hắn đã dùng cách này làm phương thức tiếp cận mình.
Thái tử biết mình tính tình không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng là có chút chậm chạp. Đậu Thuần lúc trước giả ngốc đã thành công đột phá phòng tuyến đầu tiên trong lòng mình. Sau khi bị vạch trần bản thân cũng đầy lửa giận, nhưng Đậu Thuần cũng làm vài hành động lấy lòng khiển mình không thể chỉ trích hắn. Sau này hắn lại chơi xấu ở bên cạnh nhõng nhẽo bám dính, từng chút từng chút dung nhập vào cuộc sống của mình. Đợi cho Thái tử tỉnh hồn, mới phát hiện quay đầu nhìn lại mỗi ngày đều có hình bóng của đối phương. Trong bất tri bất giác, mình cùng Đậu Thuần không còn phân ranh giới.Thái tử sau khi nhận thấy được tâm tư của mình, cũng từng nghĩ muốn phản kháng, muốn rời xa Đậu Thuần, dù sao chưa từng có quên thân phận thật sự cùng dã tâm của mình. Cũng không không nguyện ý ở trong cung chỉ có thể dựa vào Đậu Thuần, cho nên trong lòng Thái tử kỳ thật vẫn luôn kháng cự tình cảm của Đậu Thuần.
Nhưng mà ngày đó, Đậu Thuần đã nói, một ngày nào đó hắn sẽ cho mình giống Yến Hoàng hậu, lúc ấy trong lòng Thái tử dâng trào một cảm xúc hưng phấn, Đậu Thuần có thể hứa hẹn như vậy chính là đã rất trân trọng mình. Dù sao Đậu Thuần thân là Thái tử Đại Chu, nếu nói sẽ vì mình buông tha ngôi vị hoàng đế, đó là việc không thực tế, nhưng đối phương nguyện ý hứa hẹn cùng mình dắt tay sóng vai, đối với một vị Hoàng đế như vậy đã là phi thường khó khăn.
Cho tới bây giờ Thái tử chưa từng nghĩ qua Đậu Thuần sẽ "Yêu mỹ nhân không yêu giang sơn", nhưng nếu Đậu Thuần thực sự là người lụy tình như vậy, Thái tử cũng sẽ không động tâm đối với Đậu Thuần. Một người có thể nắm chắp non sông trong tay, lại cùng mình chia sẽ địa vị làm sao Thái tử không kính trọng vài phần cho được?
Trước đây cứ nghĩ hai người ngày sau sẽ vì một mảnh giang sơn mà trở mặt thành thù, nhưng hiện giờ vào thời khắc này hai người cùng động tâm đều là thật sự. Thái tử nhìn Đậu Thuần trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót, không thể nghĩ hai thiếu niên lần đầu tiên động tâm, tình cảm cũng gập ghềnh. Hai người còn chưa bắt đầu mà đã nghĩ tới chấm dứt.
Đậu Thuần mắt thấy Trác Kinh Phàm trên mặt biểu tình không ngừng thay đổi, đúng là ẩn ẩn vui nhưng cuối cùng mang theo một tia thống khổ. Trong lòng hắn nhịn không được nhảy dựng, theo bản năng liền vươn ra một tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt của đối phương, đồng thời nhẹ giọng hỏi:
"Phàm Phàm đang suy nghĩ gì?"
"... Đậu Thuần, nếu ta nói, ta cũng muốn ngồi lên cái vị trí kia ngài nghĩ thế nào?"
Trác Kinh Phàm lúc này hai mắt đã bị Đậu Thuần che lại, nhìn không thấy vẻ mặt Đậu Thuần, đột nhiên liền sinh ra một cỗ xúc động, đem ý nghĩ đã giấu chỗ sâu nhất trong đáy lòng nói ra.
"Hư.... "
Đậu Thuần một tay bịt hai mắt, một tay để ở trên môi đối phương. Hắn lặng im chớp mắt, rồi lấy ngón tay ra khỏi môi đối phương, sau đó cúi đầu đem môi của mình đặt lên, giọng nỉ non
"Phàm Phàm, lời mới vừa rồi xem như ta chưa từng nghe qua, Phàm muốn cái gì ta đều có thể cho, nhưng chỉ có cái kia không được."
Nói xong, hắn hung hăng mà hôn đối phương, giống như muốn trừng phạt đối phương nói năng lỗ mãng.
Đậu Thuần trăm triệu lần không nghĩ tới, Phàm Phàm dã tâm đúng là lớn như vậy. Hắn sớm biết rằng Phàm không an phận nhưng không nghĩ đối phương lại muốn cái vị trí kia, điều này sao có thể được? Cái vị trí kia đã định trước là của hắn, nếu Phàm Phàm không buông tha chẳng lẽ ngày sau hai người còn vì cái vị trí kia tranh giành đến người sống kẻ chết sao?
Đậu Thuần chỉ cần nghĩ phải dùng những thủ đoạn cùng mưu kế đối phó Phàm Phàm trong lòng lại đau đớn. Hắn không còn ôn nhu như ngày xưa mà có chút thô bạo đem đối phương áp vào trong ngực. Hắn nghĩ cần xóa bỏ ý nghĩ kia của Phàm Phàm, nhưng mà không biết nên làm như thế nào. Dù sao hắn cũng biết tính tình Phàm Phàm, cũng biết Phàm Phàm có bao nhiêu cố chấp, bởi vậy động tác hắn thô bạo cũng thể hiện trong lòng luống cuống cùng cấp bách.
Lúc này thấy hắn nhiệt tình, trong lòng Thái tử cũng là có vài phần hối hận, cũng có chút ảo não. Thái tử nghĩ mình không nên nói lời kích động Đậu Thuần, bản thân sức yếu mà còn ra gió, lúc này nói rõ tâm tư đối với mình căn bản không có chỗ tốt. Mới vừa rồi rốt cuộc là cái gì ám lại đem ý nghĩ trong lòng nói ra vậy?
Ngay khi còn đang ảo não, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng " loạt xoạt", tiếp đến lồng ngực cảm thấy một trận lạnh. Trong phút chốc Thái tử cả kinh, phát hiện Đậu Thuần đã kéo ra áo ngoài của mình mà ngay cả áo lót bên trong cũng đã mở.
Trác Kinh Phàm phục hồi lại tinh thần, bắt đầu giãy dụa, nhưng do vóc người chênh lệch, Đậu Thuần căn bản khóa chặt vô pháp lay động. Đậu Thuần bắt đầu kéo y phục của Trác Kinh Phàm ra, cũng buông cánh môi đối phương, hắn thở hổn hển, hai tay như gọng kìm gắt gao mà cố trụ hai cổ tay đối phương.
Trác Kinh Phàm giương mắt nhìn Đậu Thuần, lập tức cũng cảm thấy cả kinh, bởi vì Đậu Thuần ánh mắt điên cuồng cùng chấp nhất mà mình chưa từng thấy qua. Còn không kịp nói cái gì, thân mình đột nhiên liền bay lên không, nguyên do là Đậu Thuần đã nhấc bỗng người đang ngồi trên ghế bước nhanh đến giường.
"Đậu Thuần! buông!"
Thái tử còn không biết Đậu Thuần muốn làm cái gì sao, vậy rất ngu xuẩn. Bởi vậy bắt đầu liều mạng giãy dụa, hai chân càng không ngừng đạp lung tung, định trốn khỏi ngực Đậu Thuần. Tuy rằng công phu bản thân tốt hơn Đậu Thuần, nhưng so về thể hình Đậu Thuần có ưu thế hơn, vả lại lúc này bị người này ôm vào trong ngực Thái tử không thể thi triển chiêu thức. Thật ra chỉ là bản thân Thái tử không muốn dùng chiêu hiểm để trốn thoát vì lo nghĩ sẽ gây thương tổn đến Đậu Thuần, cho nên vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Đậu Thuần không để ý tới Trác Kinh Phàm giãy dụa, thật sự đem đối phương đặt ở trên giường. Hai mắt hắn đỏ ngầu đem Trác Kinh Phàm gắt gao đặt ở dưới thân mình. Hắn nghĩ nếu đem Phàm Phàm biến thành người của hắn, có phải Phàm Phàm sẽ không còn có những ý tưởng phản loạn đó hay không? Hắn cúi đầu, lần thứ hai hôn lên môi Trác Kinh Phàm, đồng thời ở trong lòng quyết định chủ ý. Buổi tối hôm nay hắn nhất định phải làm cho Phàm Phàm trở thành người của hắn.