Thái tử Đậu Thuần trên đường đi đón dâu bị ám sát là chuyện lớn, Hoàng thượng biết được tất nhiên là cực kỳ tức giận.
Hoàng thượng lập tức triệu kiến Đại Lý Tự Khanh, đem chuyện này giao Đại Lý Tự tra xét. Ngài còn triệu Tả Hữu Kim Ngô Vệ đến khiển trách, dù sao Kim Ngô Vệ vốn phụ trách tuần tra giữ gìn an ninh kinh đô, hiện tại Thái tử điện hạ ở trên đường phố kinh đô gặp chuyện, hiển nhiên là do Kim Ngô Vệ thất trách.
Thiên tử giận dữ, trăm vạn người lâm nạn
Ngày đó trên dưới Kim Ngô Vệ từ Tả Hữu Dực Trung Lang đến Tả Hữu Phố Sử đều bị đưa vào ngục, mà Vệ sĩ cùng Khoắc kỵ đóng ở mỗi cửa thành trong kinh đô trong ngày đó toàn bộ cũng bị mang đi. Hoàng thượng lúc này thật sự đã quá tức giận, vả lại lệnh tra cho rõ, Đại Lý Tự tất nhiên là không dám chậm trễ, do đó hơn phân nửa quân số Kim Ngô Vệ bị bắt giữ. Trong nhất thời trên triều đình có thể nói là người người cảm thấy bất an. Mọi người ở mặt ngoài duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng lén lút đồn đãi, các loại suy đoán đều có, trong đó làm cho người chú ý nhất là ngoài việc Thái tử điện hạ gặp chuyện ở ngoài chính là chuyện Tiêu phủ bị bốc cháy.
Tuy nói Tiêu phủ chỉ thiêu hủy khuê phòng của Tiêu tiểu thư, nhưng lúc ấy lửa bốc lên tận trời, khói bay mịt mù trên bầu trời Tiêu phủ. Dù Tiêu phủ muốn giấu giếm chuyện này cũng không được. Hơn nữa Thái tử điện hạ đến Tiêu phủ đón dâu trên đường gặp chuyện, khiến cho hôn lễ không thể tiếp tục phải tạm dừng. Người tinh ý đều đã nhìn ra, có kẻ không muốn cho Tiêu tiểu thư vào cung nên mới có thể làm ra nhiều việc như vậy.
Tiêu phủ từ lúc phát hỏa, Tiêu lão phu nhân tự mình hạ lệnh, tôi tớ trong nhà ai dám hé răng nói ra ngoài lời nào, đánh một trăm côn sau đó giao cho người đưa đến nơi khác. Tôi tớ nghe xong đều run sợ, đánh một trăm côn không biết còn sống nổi hay không? Vả lại còn bị mang khỏi phủ đi nơi khác như vậy chỉ có con đường chết.
Bởi vậy Tiêu gia từ lên xuống dưới đều làm ra một bộ mặt thản nhiên đối mặt người bên ngoài suy đoán cùng thăm dò, một chút tin tức cũng không lộ ra, khiến cho sự kiện đó càng có vẻ thần bí...
Tiêu lão thái gia sau khi khuê phòng Tiêu tiểu thư bị cháy lập tức mang người ra khỏi phủ, đi nơi nào? Đó chính là phía Đông Kinh đô, Trung thư lệnh phủ.
Trác Dung Ung là con rể Tiêu gia, Tiêu gia xảy ra chuyện, hắn tất nhiên không thể không biết. Vả lại Tiêu gia cùng Trác phủ có liên hệ mật thiết, hiện giờ Trác Kinh Phàm bị phế, nếu Tiêu tiểu thư có thể vào cung trở thành Thái tử phi mới như vậy tất nhiên là đối với Tiêu phủ cùng Trác phủ đều có chỗ tốt. Huống hồ so với Tiêu phủ, Trác Dung Ung càng nóng vội. Con hắn đã bị phế đi, lúc trước hắn có thể ngồi lên vị trí Trung thư lệnh đều là bởi vì Trác Kinh Phàm được phong làm Thái tử phi. Hiện giờ Hoàng thượng phế Thái tử phi, kế tiếp có phải là chính hắn không?
Bởi vậy hắn không lo lắng con trai ở trong cung có chịu ủy khuất hay không, mà chỉ đang suy xét Tiêu tiểu thư có thể được Điện hạ yêu thích hay không, có thể được sủng ái hay không? Thậm chí còn nghĩ tới, chỉ cần Tiêu tiểu thư sinh tiểu hoàng tử, thì là con trưởng của Thái tử điện hạ, thân phận tôn quý vả lại có khả năng kế vị, đối với Tiêu gia cùng Trác gia mà nói là không gì có thể tốt hơn.Nhưng hắn còn chưa kịp vui mấy ngày, Điện hạ đi đón dâu đã xảy ra chuyện, hôn lễ bị dừng. Khi hắn biết được tin tức này, cả người đứng ngồi không yên. Tiêu Uyển Nương cũng kinh ngạc không thôi, bà ta cùng Nhị tiểu thư mấy ngày trước đây còn nói đợi cho cháu gái vào cung xong, nhất định phải xin cháu gái gật đầu đồng ý đưa Nhị tiểu thư vào cung hầu hạ Điện hạ, nhưng hiện tại đại sự đã hỏng, cháu gái có thể vào cung hay không còn chưa biết?
Khi Tiêu Uyển Nương đi tìm Trác Dung Ung nói chuyện, chợt nghe thấy người gác cổng báo lại, Tiêu lão thái gia đến. Trác Dung Ung vội vàng đi tới cổng nghênh đón lão thái gia. Tiêu lão thái gia năm nay tuổi đã gần đất xa trời, nhưng vẫn còn minh mẫn nhanh nhẹn, thân thể thoạt nhìn cũng thực khỏe mạnh. Lúc này ông chỉ dẫn theo hai tùy tùng, thái độ có vẻ tức giận vả lại còn mang theo chút kiêu ngạo.
Trác Dung Ung không dám chậm trễ cũng không so đo đối phương hành động không đúng lễ, chưa được mời đã trực tiếp vào cửa. Dù sao Tiêu phủ xảy ra chuyện lớn này Tiêu lão thái gia sao còn có tâm tư ở Tiêu phủ chờ Trác Dung Ung mời đến.
Trác Dung Ung tự mình dẫn lão thái gia vào cửa, nói vài câu liền đi Thanh Huy viên, ai biết vừa mới đến cửa viện liền gặp Tiêu Uyển Nương. Trác Dung Ung thấy Tiêu Uyển Nương, trong mắt hiện lên một tia không vui, nhưng phía sau còn có Tiêu lão thái gia lúc này cũng chỉ liếc mắt một cái. Tiêu Uyển Nương lại không biết hắn không vui, đi thẳng đến chỗ lão thái gia hành lễ vấn an, tiếp đến bắt đầu gạt lệ khóc lóc kể lể.
"Hiền tế, những năm gần đây con vất vả rồi."
Tiêu lão thái gia cũng không để ý gì tới Tiêu Uyển Nương khóc lóc kể lể, quay đầu nhìn Trác Dung Ung thản nhiên nói. Tiêu Uyển Nương không nghĩ tới phụ thân mình lại không để ý mình như thế, nhất thời bị nghẹn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, khóc cũng không phải, không khóc cũng không phải.
"Dạ không có, tiểu tế cũng không vất vả."
Trác Dung Ung khách khí nói, hai người khách sáo vài câu, liền bỏ qua Tiêu Uyển Nương, trực tiếp đi vào Thanh Huy viên. Thanh Huy viên là nơi ở của Trác Dung Ung, ngày thường nếu không có hắn cho phép, Tiêu Uyển Nương cũng không dám xông thẳng vào, bởi vậy lúc này bà ta chỉ có thể cắn răng đứng ở cửa nhìn phụ thân cùng phu quân đi vào....
Trong Chính viện Hoài vương phủ
"Ngươi nói cái gì?!"
Hoài Vương phi đánh rơi chén thuốc, lớn tiếng hỏi Thường Tổng quản đang quỳ gối trước mặt.
"Thưa Vương phi, Điện hạ hôm qua gặp chuyện, đoàn người đón dâu chỉ đi một nửa đường đã lui về trong cung."
Thường quản sự cúi đầu xuống, nơm nớp lo sợ nói.
"Gặp chuyện?! Ta không phải lệnh các ngươi theo dõi sao? Sao Vương gia điều người lại không có ai đến cho ta biết?!"
Hoài Vương phi tức giận đến thở không ra hơi, Bách Thảo cùng Bách Linh ở bên cạnh vội vàng vuốt lưng Vương phi thuận khí, mà chén thuốc vỡ vụn trên mặt đất nhất thời cũng không người nào chú ý.
"Thưa Vương phi, Vương gia lần này cũng không có điều động người trong phủ động thủ, cho nên Trường Sử cùng Binh Tào đều không có thu được tin tức."Thường Tổng quản quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói.
"... Không nghĩ tới hắn có tiến bộ! Xem ra mười mấy năm qua Vương gia cũng không phải chỉ biết vui đùa."
Vương phi sau khi nghe xong, cười lạnh một tiếng, Bách Thảo cùng Bách Linh thấy Vương phi tức giận, tất nhiên là không dám lên tiếng, Thường tổng quản cũng yên lặng, chờ Vương phi giao phó nhiệm vụ kế tiếp.
Vương phi trầm ngâm một lúc, rồi mở miệng giao phó:
"Ngươi bảo Trường Sử đi tìm Trường Thuận hỏi một chút Vương gia mấy ngày nay đã gặp người nào, khi hỏi phải khéo léo đừng khiến cho Trường Thuận cảnh giác, nếu đả thảo kinh xà phá hủy đại sự của ta, ngươi cũng biết thủ đoạn của ta rồi đó."
Vương phi ngữ khí lạnh lùng mang theo ý cảnh cáo, Thường Tổng quản tất nhiên hiểu, vội vàng tuân lệnh, sau đó mới cung kính cáo lui đi ra ngoài.
Thường Tổng quản lui ra ngoài xong, Vương phi lúc này mới nôn dữ dội, Bách Thảo cùng Bách Linh khẩn trương không thôi, không ngừng khuyên giải Vương phi. Hoài Vương phi sau khi nôn một trận cảm giác mỏi mệt dâng lên, thở dài một hơi, phất phất tay ý bảo Bách Thảo cùng Bách Linh lui xuống trước đi.
Bách Thảo cùng Bách Linh không dám làm trái ý bà, cúi đầu lui ra ngoài. Bọn nha hoàn canh giữ ở bên ngoài thấy hai người, tò mò nhìn, nhưng cũng không ai dám tiến lên hỏi một câu.
Bách Thảo cùng Bách Linh thấy sắc mặt của các nha hoàn, ở không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Bọn hạ nhân chỉ hiếu kỳ không gì đáng trách, chỉ sợ chúng không biết giữ miệng, đến lúc đó sợ là chết như thế nào cũng không biết, dù sao chuyện của chủ tử không phải là chuyện có thể tùy ý tìm hiểu. Làm việc nơi quyền quý nhà cao cửa rộng, kiêng kị nhất chính là nhiều lời, biết nhiều không phải là tốt, có đôi khi vô tri mới là phúc.
Biết bí mật càng nhiều, mạng nhỏ càng khó giữ được, trong Chính viện của Vương phi người hầu được chọn lựa kỹ, các nàng nhất định biết suy nghĩ, xử sự khôn khéo, nên cho dù trong lòng một đống nghi hoặc, các nàng cũng không ngó nghiêng hay mở miệng dò hỏi.
Chuyện trong Chính viện vừa rồi tất nhiên là một chút cũng không có lọt ra ngoài. Đợi cho Vương phi nghỉ lấy lại sức lực xong, liền gọi Bách Thảo cùng Bách Linh đi vào. Lúc này nha hoàn ở ngoài phòng, đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Đậu Khấu, ngươi nghĩ sẽ có ngày chúng ta cũng oai phong giống Bách Thảo tỷ không?"
Một nha hoàn trẻ tuổi, tiến đến bên cạnh một nha hoàn khác nhỏ giọng nói.
"Sẽ có ngày đó, Bách Linh tỷ đã gả đi, vả lại bên cạnh Vương phi còn thiếu hai nha hoàn vẫn luôn chưa bổ xung, cũng không phải là đang chọn người sao? Vì vậy chúng ta nên thông minh một chút, làm việc tốt một chút, chỉ cần Vương phi vừa mắt, còn sợ không có thể sao?"
Đậu Khấu thì thầm bên tai nha hoàn kia.
"Ngươi đừng nói vậy, hai chỗ trống đó còn đang chọn lựa, chúng ta còn nhỏ cũng chưa làm lâu, sợ là khó mà vượt qua các tỷ khác."
Tiểu nha hoàn có chút không vui, giương mắt liếc nhìn mấy nha hoàn bên cạnh, đó đều là những người tương đối lớn tuổi hơn họ."Phù Dung, Đậu Khấu, ở nơi đó to nhỏ gì thế?"
Lúc này một nha hoàn lớn tuổi thấp giọng quát làm Phù Dung cùng Đậu Khấu bị hù nhảy dựng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nha hoàn cấp bậc cao hơn bọn họ đang trừng mắt nhìn hai người. Phù Dung cùng Đậu Khấu trong lòng đồng thời run lên, vội vàng lui về đúng vị trí, không dám nói chuyện nữa.
Nha hoàn quát hai người xong, cũng liền không mở miệng nữa. Chỉ chốc lát sau Bách Thảo đi ra, chỉ về phía nàng nói:
"Trầm Hương, ngươi đến chỗ tiểu Quận chúa một chuyến, Vương phi muốn dùng bữa cùng tiểu Quận chúa."
Trầm Hương sau khi nghe xong liền cầm lấy một áo khoác mặc vào, vội vàng đi.
Tiếp theo Bách Thảo lại chỉ huy các nha hoàn chuẩn bị thức ăn. Các nha hoàn nhanh chóng làm việc, trong lòng cũng không khỏi nghi hoặc. Hôm nay từ buổi sáng đã mưa đến lúc này cũng chưa ngừng, trời lạnh như vậy nếu thường ngày Vương phi nhất định sẽ không để cho tiểu Quận chúa mạo hiểm gió lạnh ra ngoài. Nhưng bây giờ Vương phi lại nói muốn cùng với tiểu Quận chúa dùng bữa, thật sự là kỳ quái.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Trầm Hương vừa lúc cùng tiểu Quận chúa đến, vài tiểu nha hoàn nhanh chóng tiến lên tiếp nhận ô trong tay Trầm Hương, các nàng động tác nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng đổi giày cho tiểu Quận chúa, chợt nghe tiểu Quận chúa bình thản nói:
"Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, thời tiết lạnh, các ngươi cũng vào phòng đi cho đỡ lạnh."
"Dạ."
Chúng nha hoàn nhẹ giọng đáp lại, nhưng cũng không ai tránh ra, Trầm Hương vén rèm lên cho tiểu Quận chúa vào trong, đợi cho nàng vào phòng xong, Bách Thảo mới bước ra nói:
"Tiểu Quận chúa cho phép, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, chỉ cần hai người canh giữ bên ngoài là được."
Các nha hoàn nghe xong lúc này mới dám thật sự đi vào phòng nghỉ ngơi.
Đậu Chỉ Dung ngồi ở bên cạnh Vương phi, nghe Vương phi nói về tình hình hôm qua.
"Mẫu thân, chuyện này vô luận có liên quan phụ thân hay không, Hoài Vương phủ sợ là khó tránh khỏi tai họa."
"Đúng vậy, phụ thân con tự cho mình là Hoàng đệ, thân phận cao quý, bởi vậy làm việc không hề cố kỵ gì cả, không biết hậu quả khó lường. Trong một gia đình huynh đệ tranh chấp gia sản đến chết sống cũng không hiếm, nhưng mà hiện giờ ông ta tranh chính là vị trí tối thượng, chẳng lẽ còn trông cậy vào Hoàng thượng nghĩ tình huynh đệ thủ túc sao?"
Vương phi bĩu môi, trào phúng mà nói.
"Mẫu thân, nếu mà phụ thân thật không suy nghĩ mà điều động người trong phủ thì chuyện này còn không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người, vì Hoài Vương phủ chúng ta phải nhanh chóng tính toán mới được."
Đậu Chỉ Dung trong mắt hiện lên vẻ sầu lo, bản thân cũng không tin tưởng phụ thân của mình, trong lòng của nàng đã không còn trông cậy gì vào phụ thân, dù vậy nàng cũng không thể để phụ thân tùy ý làm loạn, hủy hoại Hoài Vương phủ, hủy hoại mẹ con nàng.Vương phi tất nhiên là hiểu ý của nàng, trầm ngâm một chút, bình tĩnh nói:
"Hôm nay tìm con đến, là vì hai huynh muội con, ta muốn đem hai con đưa về Tây Bắc."
"Tây Bắc?"
Đậu Chỉ Dung sửng sốt, không nghĩ tới mẫu thân muốn đem huynh muội nàng đưa về nhà ngoài tổ, nhưng cẩn thận nghĩ lại đó mới là con đường sống duy nhất cho họ.
"Dạ, hiện giờ Điện hạ gặp chuyện, Hoàng thượng khẳng định rất tức giận, Hoài Vương phủ sẽ không chịu nổi cơn lửa giận của Hoàng thượng. Phụ thân con thiển cận chỉ nhìn thấy trước mắt mà không nghĩ đến hậu quả sẽ chọc giận Hoàng thượng."
Vương phi lại cười, bất quá may mắn Hoài Vương lần này thông minh còn biết suy nghĩ không hề dùng vệ binh bên trong phủ, nếu không sao Đại Lý Tự tra không ra.
"Mẫu thân, con không đi. Vương phủ không thể không người, nếu người đem huynh muội con đi hết, Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Con lưu lại, tốt xấu có thể làm cho Hoàng thượng có chút thương hại."
"Dung nhi..."
Vương phi xúc động mạnh, nhịp tim đập nhanh hơn, không nghĩ tới con gái của mình sẽ nói ra lời này, hốc mắt dần dần phiếm hồng, vươn tay nắm tay con giọng có chút nghẹn ngào. Trong lòng bà cũng mừng vì con hiểu chuyện, nhưng cũng xót xa không thôi, đồng thời cũng có chút áy náy. Kỳ thật bà đã nghĩ rất nhiều, chỉ tìm cách đem con đến nơi an toàn, nhưng bản thân con lại nói muốn lưu lại để bảo vệ cho mọi người trong phủ, điều này làm cho người mẹ như bà sao không khổ sở?
"Mẫu thân, con muốn cùng người chống chọi, người đừng đem con đi."
Đậu Chỉ Dung sở dĩ muốn lưu lại vì không cam lòng, nàng vốn nghĩ ở bên cạnh mẹ mình thêm một năm trước khi gả đi, vả lại hiện giờ Vương phủ gặp nạn, nàng càng không có khả năng rời đi.
Vương phi ôm con gái, nước mắt rơi lả tả, trong lòng vừa vui vì con gái hiểu chuyện, rồi lại đau lòng vì con phải chịu khổ, đồng thời trong lòng cũng nhịn không được sinh ra oán oán hận đối với Đậu Trạch. Đậu Trạch muốn tranh giành, muốn tạo phản, mà không suy xét phía sau hắn còn có Hoài Vương phủ? Có phải hắn không hề quan tâm gia đình này? Hắn không nghĩ qua, nếu hắn thất bại, Hoài Vương phủ sẽ phải đối mặt với chuyện gì?
Đậu Trạch thật sự chưa từng nghĩ qua điều này.
Đậu Trạch chỉ biết giấc mộng xuân thu của hắn, cho là mình không kém so với Hoàng huynh, chỉ là vận khí không tốt, không thể đầu thai vào bụng Hoàng hậu, cho nên không được làm Thái tử. Mẫu phi của Đậu Trạch ngày xưa cũng là sủng phi trong hậu cung, cũng ở điện Uyển quý phi đang ở hiện nay, cũng thiếu chút nữa đã đẩy ngã được Hoàng hậu. Chỉ vì hồng nhan bạc mệnh, khi Đậu Trạch còn chưa trưởng thành đã bị phong hàn, sau mấy tháng triền miên giường bệnh đã giả từ nhân gian.
Nhưng Hoài Vương phi sau đó hồi tưởng, mẫu phi Đậu Trạch chết xác thực kỳ quái, nghe nói thể trạng bà ấy không tính cường tráng, nhưng cũng không thể chỉ vì nhiễm chút phong hàn liền có thể mất mạng. Vả lại lúc ấy bà cùng Hoàng hậu không ai kém ai, nếu không phải bà chết đi vị trí Thái tử khó nói là thuộc về ai.Hoặc có lẽ bởi vì được mẫu phi từ nhỏ đã giáo huấn cho nên Đậu Trạch vẫn cho rằng Đậu Uyên đoạt vị trí Thái tử của mình. Trước khi Đậu Uyên đăng cơ, Đậu Trạch cũng sử dụng không ít thủ đoạn, chỉ là mỗi lần đều chậm một bước, bị Đậu Uyên né tránh khỏi. Sau khi Đậu Uyên lên ngôi, Đậu Trạch cũng chưa từng từ bỏ ý định muốn đem đối phương kéo xuống, chính mình ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Cho nên mười mấy năm qua, Đậu Uyên cùng Đậu Trạch quan hệ luôn căng thẳng.
Hoài Vương phi cũng không giải thích được vì sao Đậu Uyên không xuống tay trừ bỏ Đậu Trạch?
Chỉ cần Hoàng thượng nhẫn tâm một chút, tìm cách đem Đậu Trạch phái ra ngoài kinh đô, sau đó trên đường an bài phục kích, có thể thần không biết quỷ không hay diệt trừ mối họa lớn, cũng sẽ không bị người dèm pha. Hay Hoàng thượng cũng có thể ném hắn đến nơi xa xôi cằn cỗi tùy hắn tự sinh tự diệt cũng được, khỏi phải để cái gai trước mắt suốt ngày luôn tìm cách hại chính mình.
Mà ở trong cung Hoàng thượng vì sao không muốn đem Đậu Trạch diệt trừ? Đậu Trạch đã nhiều lần xuống tay đối với con trai của mình đã làm Hoàng thượng căm giận không chịu được, nếu không phải vì di chiếu Tiên hoàng để lại, Đậu Trạch sớm đã bị phanh thây.
Nghĩ đến phần di chiếu này, Hoàng thượng trong lòng nhất thời giống nuốt phải ruồi bọ ghê tởm. Ngài không nghĩ tới nữ nhân kia có thể lừa gạt Tiên hoàng lập nhiều thánh chỉ như vậy, còn có thể giữ được Đậu Trạch sống an ổn. Nếu là Hoàng thượng muốn xuống tay với Đậu Trạch cũng phải suy nghĩ đến di chiếu kia.
Nữ nhân kia chỉ là Tài nhân nhỏ bé, vốn là muội muội mẫu phi Đậu Trạch, khi mẫu phi Đậu Trạch bởi vì bệnh qua đời xong, khi đến tế lễ đã lọt vào mắt Tiên hoàng, từ đó về sau liền được thánh sủng. Từ khi vào cung đã là Tài nhân được sủng ái nhất, vả lại bởi vì Đậu Trạch là cháu nàng cho nên nàng thường thủ thỉ bên tai Tiên hoàng đề xuất Đậu Trạch.
Mà nữ nhân kia thủ đoạn không chỉ như vậy, bởi vì nàng được Tiên hoàng sủng ái nên có thể từ chỗ Tiên hoàng biết được những tin tức có thể làm cho gia tộc của mình tránh được mầm tai vạ, thậm chí lấy được lòng Tiên hoàng. Vả lại nàng còn âm thầm giúp những tỷ muội trong gia tộc của mình được gả vào những đại thế gia ở kinh đô, tạo quan hệ với các gia tộc lớn nhằm tạo thế lực lớn mạnh, thậm chí là nhắm vào Trình gia ở Tây Bắc.
Lúc ấy nếu không phải Thái hậu ra tay ngăn cản kịp, Trình Nhu sợ là đã sớm gả cho Đậu Trạch. Đậu Trạch nếu được Trình gia trợ lực khẳng định đã như hổ thêm cánh, Đậu Uyên căn bản không phải đối thủ. Sau lại Đậu Uyên gian nan ngồi trên ngôi vị hoàng đế, lập tức đem Trình Nhu vào hậu cung, chấm dứt hậu hoạn.
Hoàng thượng đăng cơ xong, lập tức hạ chỉ phi tần tuẫn táng theo Tiên hoàng. Nhưng thánh chỉ còn chưa tới Tài nhân đã tự vẫn trong cung, trước khi chết cũng để lại một huyết thư cho Đậu Uyên, đồng thời cho người phi ngựa mang di chiếu tới tay Đậu Trạch. Di chiếu Tiên hoàng nói nếu Hoàng thượng xuống tay với Đậu Trạch, di chiếu sẽ được công khai, sẽ có người phán xét Hoàng thượng. Lúc đầu tất nhiên là ngài không tin, nhưng mỗi khi muốn xử trí Đậu Trạch luôn có trọng thần đứng ra bảo vệ Đậu Trạch. Một lần lại một lần, Hoàng thượng đã đoán ra, đây là Tiên hoàng đã bố trí nói đúng hơn là Tài nhân kia bố trí.
Từ đó về sau Hoàng thượng quyết tâm quét sạch bè lũ của Đậu Thuần trong triều, đem những tay chân của Tiên hoàng cùng Tài nhân kia diệt trừ sạch. Xác thực phí không ít thời gian và công sức, bởi vậy qua nhiều năm, Hoàng thượng không có thời gian đi đối phó Đậu Trạch. Đợi cho ngài vất vả đem triều đình thanh lọc, Đậu Trạch đã trưởng thành không ít. Nhưng một ngày chưa tìm được di chiếu kia, Hoàng thượng vẫn còn bất an, trong lòng giống như có một cái gai, lâu lâu sẽ đâm một cái, nhắc nhở ngài còn có một tai họa ngầm đang tồn tại ở bên ngoài.
May mà Hạ gia Tây Bắc đưa một tiểu thư vào Hoài Vương phủ, khống chế Đậu Trạch. Vả lại Hoài Vương phi làm việc rất tốt, không chỉ đem Vương phủ nắm trong tay, mà ngay cả nhất cử nhất động của Đậu Trạch đều được thu thập và báo cho ngài. Cũng cho thấy Hạ gia trung thành, cho nên khi chặt đứt tiền đồ Trình gia Hoàng thượng cũng không có xuống tay đối với Hạ gia.
Tuy mấy năm nay luôn được nhân nhượng, đổi lại Đậu Trạch được một tấc lại muốn tiến một thước. Trước đây hạ độc Đậu Thuần không đủ, hiện giờ còn muốn ám sát Đậu Thuần. Đậu Trạch ỷ vào có di chiếu, làm việc không chỗ nào cố kỵ, Đậu Uyên nhẫn nhịn hắn lâu như vậy, thực là nhịn không nổi nữa. Hiện tại trên triều đình Đậu Trạch thế lực suy yếu không ít, Hoàng thượng không biết được Tiên hoàng lén lút cho Đậu Trạch bao nhiều thế lực bên ngoài, nếu muốn xử trí Đậu Trạch lực cản đã nhỏ đi nhiều.
Bởi vậy ngài tính toán đem toàn bộ chuyện lần này Thái tử điện hạ gặp chuyện đổ lên đầu Đậu Trạch, còn tính bắt những người khác có liên quan, nhưng cũng cố không bắt hết toàn bộ người. Điều trước tiên là đem Đậu Trạch trừ bỏ mới là quan trọng, tóm lại tội ám sát cũng không tính là oan uổng cho đối phương. Đậu Trạch dám can đảm ám sát thái tử, đến di chiếu cũng cứu không được hắn!