Thái tử phi Trác Kinh Phàm hơi hơi nheo mắt bưng lấy chén trà, liếc mắt nhìn Đậu Thuần, giống như lơ đãng mở miệng nói:
"Đây trà là hôm trước mẫu hậu ban thưởng, cho nên ta sai người pha một chút dâng lên, nếu điện hạ không thích, về sau sẽ không uống nữa."
"A, là mẫu hậu ban thưởng, ta tất nhiên là muốn uống."
Đậu Thuần trong lòng hơi hơi động, trên mặt vẫn một bộ nghiêm túc lại mang biểu tình khó xử, dường như thật sự là vì hoàng hậu nương nương ân điển, cho nên mới miễn cưỡng uống trà.
Đợi cho Đậu Thuần cùng Thái tử phi uống xong trà, điểm tâm cũng được dùng xong, Thái tử phi liền lệnh người dọn bát đĩa xuống, Phục Linh cùng nội thị vội vàng cho người bưng lấy chậu rửa, khăn lau, hầu hạ hai người rửa tay.
"Được rồi, đều lui xuống đi."
Đợi cho người hầu hạ xong, Thái tử phi thản nhiên lệnh cho mọi người lui, bên trong thư phòng chỉ còn lại có hai người.
"Thuần nhi, vừa rồi biểu hiện rất tốt. Ngài nhớ kỹ, hôm nay ta có thể nhìn ra ngài yêu thích trà tử tranh, ngày khác người bên ngoài cũng có thể nhìn ra, ngài bây giờ đã không ngốc giống lúc trước, cũng hiểu được nhiều thứ, không cần ta nói, ngài cũng phải biết cân nhắc."
Trác Kinh Phàm đi đến ngồi một bên tràng kỷ, thản nhiên nói.
"Ta biết rồi, Phàm Phàm ý của ngươi là về sau dù ta thích cái gì hoặc chán ghét cái gì, đều không để cho người khác nhìn ra đúng không?"
Đậu Thuần tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng lại thầm giật mình, không thể ngờ Thái tử phi quả thực nhìn ra mình thích trà tử tranh, còn lợi dụng cơ hội hôm nay, giúp mình đem chuyện này che dấu.
Giống như Thái tử phi đã nói, nếu Thái tử phi nhìn ra được Đậu Thuần thích uống trà tử tranh, thì những người khác cũng nhìn ra. Hôm nay Thái tử phi cố ý bày ra việc này, để tỏ vẻ hắn cũng không phải thích trà tử tranh như vậy, chỉ là vì mẫu hậu ban thưởng, cho nên mới miễn cưỡng uống, để sau này những kẻ có ý đồ xấu sẽ không đánh chủ ý vào nước trà.
Việc này, khiến cho hắn không khỏi có chút phiền não, hắn cho rằng mình đã che dấu rất tốt, nhưng lại để sơ hở lớn như vậy, để lộ món yêu thích. Vừa rồi không chỉ nước trà, trên bàn còn có phần lớn món điểm tâm hắn yêu thích, hắn ngửi mùi trà tử tranh liền có chút không yên, còn chú ý điểm tâm trên bàn.
Hiện tại nhớ lại, một thân đầy mồ hôi lạnh, nếu là ở chỗ người muốn hại mình, với một bàn điểm tâm cùng nước trà như hôm nay sợ là mình chết như thế nào cũng không biết. Luôn luôn chỉ có thể thấy địch ngoài sáng, nơi thanh thiên bạch nhật có thể phòng trộm cướp. Nếu hắn ở nơi khác ngoài Đông cung, thầm nghĩ bảo vệ mạng sống còn khó khăn, nói gì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?
Cho nên hành động của Thái tử phi hôm nay, thực là hồi chuông cảnh báo cho hắn, một nhắc nhở cho hắn. Quá khứ hắn chỉ lo giả điên giả ngốc, che mắt mọi người, lại sơ sót rất nhiều chi tiết nhỏ, nếu để lộ sở thích chính mình bị kẻ địch biết được, không phải hắn khó có thể chống đỡ sao?Xem ra hắn phải lớn lên một chút, đứa trẻ tám chín tuổi thì còn chưa hiểu được cách đề phòng người, vậy một Thái tử mười một tuổi thì có thể chứ? Đậu Thuần âm thầm cân nhắc, xem ra phải tìm thời cơ, lại hôn mê một lần nữa.......
Thái tử phi Trác Kinh Phàm dựa lưng vào tràng kỷ, trên mặt thần sắc không đổi, thấy Đậu Thuần rơi vào trầm tư, tất nhiên là không biết Đậu Thuần tâm trí không phải tám chín tuổi, còn tưởng rằng đối phương hiện tại cố gắng cân nhắc từng nói lời của mình, bởi vậy liền để cho đối phương yên tĩnh, có thời gian suy nghĩ.
Thái tử biết, muốn đoạt thứ mà đứa trẻ yêu thích thật là tàn nhẫn, nhưng điều này, lại là điều tất yếu Đậu Thuần phải trải qua. Khi Thái tử sáu bảy tuổi cũng đã biết, phàm là những thứ mình thích đều không thể mang vào Đông cung, bằng không sẽ không có đủ khả năng bảo đảm những người hay vật đó an toàn.
Lần đầu tiên nhận thức điều này là khi con thỏ bị đánh chết. Khi đó Thái tử mới sáu tuổi, nhìn con thỏ trắng yêu thích của mình bởi vì chạy đến hoa viên va vào Kì Quý phi, liền bị Kì Quý phi sai người đánh chết, Thái tử vĩnh viễn cũng quên không được, con thỏ bộ dạng thê thảm một thân đầy máu.
Kì Quý phi chỉ là lấy cớ mà thôi, vì muốn Thái tử xấu hổ, cũng là vì thay Huệ Vương trút giận. Lúc ấy Huệ Vương rất thích con thỏ này, đã vài lần lên tiếng xin đều bị Thái tử từ chối, Kì Quý phi không thể làm được gì Thái tử, liền nghĩ kế khiến cho Thái Thái tử mất đi con thỏ.
Sau này còn có một số món đồ chơi hay người hầu Thái tử thích đều bị Kì Quý phi cùng Huệ Vương dùng kế trừ bỏ, hoặc là đoạt lấy. Sau vài lần Thái tử đã học được bài học là không để lộ ra trước mặt người bên cạnh chính mình yêu thích cái gì, cho nên mãi đến khi Huệ Vương được phong Vương, hắn cũng không có tìm được nhược điểm của Thái tử, cuối cùng chỉ có thể dùng ám sát để trừ bỏ Thái tử.
Thái tử ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nay chính mình đã đi đến trăm năm trước còn ở triều Đại Chu, Huệ Vương còn không biết là đang ở đâu đâu, nếu mình đem Uyển Quý phi trừ khử, cũng không lưu lại thai nhi trong bụng Uyển Quý phi, vậy cũng không còn tổ tông Đại Lương.
Về phần Đại Lương triều, Thái tử đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp khác, sẽ không để tổ tông phí tâm.......
Lúc này bên chỗ Uyển Quý phi, mấy ngày gần đây nàng phát hiện bụng luôn có cảm giác đau đớn, bởi vậy không chỉ một lần truyền Hồ Thái y, Hồ Thái y bắt mạch xong đều nói không có việc gì, cũng kê không ít thuốc dưỡng thai, nhưng tình trạng vẫn là không có cải thiện, cuối cùng cũng kinh động đến Hoàng thượng.
Một ngày sau khi bãi triều, Hoàng thượng loan giá đi đến điện Tử Thần, Uyển Quý phi lập tức mang theo cung nữ ra cửa đại điện cung nghênh thánh giá.
Hoàng thượng thấy vậy vội bước nhanh xuống xa giá, đi đến trước mặt Uyển Quý phi, đem nàng nâng đứng dậy,
"Ái phi thân mình không tốt, không cần đa lễ."
Hoàng thượng thái độ ngữ khí vô cùng thân mật, tựa hồ không muốn Uyển Quý phi chịu một chút ủy khuất nào.
"Tạ ơn Hoàng thượng ân điển."Uyển Quý phi nhẹ nhàng nói, sau đó cùng Hoàng thượng đi vào điện Tử Thần.
Vào bên trong điện thấy Uyển Quý phi sắc mặt tiều tụy, thân thể cũng gầy không ít, Hoàng thượng đau lòng nói:
"Sao gầy thành như vậy? Thái y nói như thế nào?"
Uyển Quý phi một tay đặt trên bụng, dịu dàng nói:
"Thưa Hoàng thượng, thái y nói không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt, Hoàng thượng không cần lo lắng, những vất vả này không có gì đáng kể, vì hài nhi trong bụng thiếp chịu chút khổ cũng là đáng giá."
"Ái phi có thể nghĩ như vậy, Trẫm an tâm."
Hoàng đế tất nhiên là vì Uyển Quý phi nói câu này mà xúc động không thôi, lúc trước trong lòng không vui cũng sớm không còn.
Uyển Quý phi cũng biết lúc trước tùy tiện cầu kiến là hành vi không hợp lễ, sợ là Hoàng thượng để trong lòng, bởi vậy đã sớm muốn tìm cơ hội lấy làm ân sủng của Hoàng đế. Thật không dễ dàng rốt cuộc Hoàng đế cũng đến đây thăm nàng, nàng tất nhiên là phải nhanh chóng nắm chắc cơ hội này lại lần nữa đem trái tim Ngài giữa bên mình.
Nàng biết ngày xưa được Hoàng thượng coi trọng, không chỉ vì nhan sắc mà còn vì chính mình là tiểu thư Trình gia. Trình gia theo thánh chỉ của Hoàng đế ở lại kinh đô, cha của Quý phi lại chỉ ham mê tửu sắc khẳng định khiến Hoàng đế yên tâm, cho nên Quý Phi mới có thể một lần nữa có Long thai. Hiện nay Hoàng thượng coi trọng chính là thai nhi trong bụng này, cho nên Uyển Quý phi tất nhiên là phải lợi dụng lợi thế này, ở trước mặt ngài yếu ớt, tiều tụy, khiến cho ngài thương tiếc.
Uyển Quý phi thấy Hoàng thượng quả thực bị chính mình lay động, trong lòng lại cười nhạo một tiếng. Lão tặc Đậu Uyên tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, đứa con hắn nâng niu này, kỳ thật không phải con hắn......
Hoàng thượng đã bỏ qua sự tức giận, liền khôi phục sủng ái đối với Quý phi như xưa, biết thân thể Quý phi không có tốt, ngài vẫn đều đặn mỗi ngày đến điện Tử Thần, cùng Uyển Quý phi dùng bữa hoặc là tản bộ, ân sủng như vậy thực là khiến các Phi tần bên trong hậu cung đố kỵ.
Bất quá mỗi ngày ngài đến điện Tử Thần mười lần thì có bốn năm lần triệu người khác thị tẩm, vì Uyển Quý phi thân thể không có tiện, tất nhiên là các Phi tần ở gần được lợi. Bởi vậy những Phi tần bên cạnh Uyển Quý phi cũng có cơ hội được hưởng thừa ân.
Ở tại Tử Thần điện Phi tần cũng không nhiều, bất quá cũng chỉ là hàng cửu phẩm nhỏ bé. Trong thời gian nay, có mấy Phi tần muốn được thừa ân, lọt vào mắt Hoàng thượng, được hưởng chút mưa móc.
Ngày xưa Uyển Quý phi chưa có thai, ỷ vào việc được sủng ái mà chèn ép những Phi tần còn lại. Không chỉ giữ Hoàng thượng cho riêng mình trong điện Tử Thần, mà nếu Hoàng thượng đến nơi khác, nàng cũng sai người đi mời Hoàng thượng lại đây. Khiến cho những Phi tần ở Thần điện bên cạnh đều từng chịu qua khuất nhục này, rõ ràng bảng tên được chọn thị tẩm nhưng cuối cùng đều bị Uyển Quý phi đoạt lấy.
Bởi vậy hiện tại Uyển Quý phi không thể thị tẩm, các Phi tần còn lại tự nhiên vui mừng ra mặt, đều khẩn trương, nghĩ biện pháp để được thị tẩm, tốt nhất là có thể hoài Long thai, như thế địa vị ở trong cung cũng có thể càng thêm vững chắc.
Trong số những vị nóng lòng nhất ngoài Diệp Chiêu viện, phải kể đến Đức phi, là một trong bốn vị Phi nhất phẩm. Tuy cùng là nhất phẩm nhưng Uyển Quý phi lại đứng đầu bốn vị Phi nhất phẩm vì được chính Hoàng thượng ban tặng phong hào, nên có địa vị cao hơn, bởi vậy Đức phi thấy nàng cũng phải hành lễ vấn an.
Ngày xưa bởi vì Uyển Quý phi được sủng ái nhất, ba vị Phi còn lại chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, tuy ngoài mặt không dám tranh, chỉ sau ở lưng sử không thiếu thủ đoạn nào, vẫn không thể lay động địa vị của Uyển Quý phi. Kỳ thật đừng nói là ba vị Phi này tranh không lại Uyển Quý phi, ngay cả Hoàng hậu ở trước mặt Uyển Quý phi thường cũng chiếm không được thế thượng phong.
Hiện nay không ai có thể đụng vào Uyển Quý phi, nhân cơ hội nàng không thể thị tẩm, họ tất nhiên là phải nhanh chóng nắm chắc, bởi vậy mọi người không có chiêu thức gì là không sử dụng ra cả, nhằm tạo ấn tượng tốt trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng yêu thích, tốt nhất là có thể truyền đến thị tẩm.......
Phần đông Phi tần trong hậu cung đều hành động, Hoàng hậu trong điện Lập Chính lại trước sau vẫn im lặng.
Hoàng hậu ngả lưng trên tràng kỷ, trầm mặc không nói.
Vương cô cô thấy thế trong lòng có chút lo lắng, tất nhiên bà biết chủ tử khẳng định trong lòng khó chịu, trong thời gian này trong cung đang không yên ổn, vài tiện tì kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên mặt hớn hở như sợ người bên ngoài nhìn không ra mình được sủng hạnh.
Khuôn mặt phơi phới, giọng điệu khoe khoang, đều giống dao đâm vào ngực Hoàng hậu, chỉ vì Hoàng hậu là một quốc mẫu, sao có thể cùng các Phi tần tranh giành ân sủng? Không chỉ không thể so đo, còn phải làm ra một bộ dạng rộng lượng hiền lành, cho nên dù bà hận đến mức muốn giết người, cũng phải đem khổ sở này nuốt vào lòng.
Phó Hoàng hậu an ủi chính mình, sẽ để cho vài tiện nhân càn rỡ một thời gian, đợi cho Thuần nhi hoàn toàn bình phục, chân chính ngồi ổn vị trí Thái tử, ngày sau ai khóc ai cười còn chưa biết đâu! Tiện tỳ Trình Nhu muốn sinh hạ hoàng tử tranh giành vị trí Thái tử với Thuần nhi quả thực là nằm mơ!
Phó Hoàng hậu giận dữ nghĩ, bản cung tuyệt sẽ không để ngươi thuận lợi sinh con đâu!
@@@@@@@@
*** Tìm hiểu thêm
Cấp bậc của phi tần trong hậu cung ( chính thất của vua)
Cao nhất là Hoàng hậu
Nhất phẩm Phu nhân: Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi
Nhị phẩm Cửu Tần: Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viên, Tu nghi, Tu dung, Tu viên, Sung nghi, Sung dung, Sung viên
Tam phẩm: Tiệp dư (chín người ).
Tứ phẩm: Mỹ nhân ( chín người ).
Ngũ phẩm: Tài nhân ( chín người ).
Lục phẩm: Bảo lâm (hai mươi bảy người ).
Thất phẩm: Ngự nữ ( hai mươi bảy người ).
Bát phẩm: Thái nữ (hai mươi bảy người ).
Cấp bậc thị thiếp của Thái tử trong Đông cung ( có thể có cũng có thể không)
Nhịphẩm : Tháitử phi
Tam phẩm: Lương đệ (hai người ).
Tứ phẩm: Lương viện ( sáu người ).
Ngũ phẩm: Thừa huy ( mười người ).
Thất phẩm: Chiêu huấn ( mười sáu người ).
Cửu phẩm: Phụng nghi (hai mươi bốn người )