Vài ngày sau Lâm Thượng thư, Tả Thị lang cùng Từ Thiếu khanh ba người bị Hoàng đế điểm danh, đều treo vẻ mặt như có mối thù sâu nặng dẫn ba vạn tinh binh xuất phát rời kinh đô đi Vân Thành. Ba người này khi lâm triều đã tranh cãi ầm ĩ, kết quả bị Hoàng đế không nói hai lời liền ném ra chiến trường, khiến cho những người khác nhất thời không dám tùy ý mở miệng. Đậu Thuần cuối cùng được yên tĩnh mấy ngày.
Sau khi bọn người Lâm Thượng thư rời đi không bao lâu, phủ của Đỗ Tế Tửu nghênh đón một đoàn người Đỗ gia từ Vân Thành chạy nạn tới.
Đỗ lão phu nhân vừa đến Đỗ gia liền mở to cặp mắt không ngừng đánh giá Đỗ phủ ở kinh đô, trong lòng tính toán trước sau, lại âm thầm đánh giá Đỗ Tế Tửu cùng Đỗ Tư Nghiệp.
Đỗ Tư Nghiệp lớn lên phong độ nhẹ nhàng đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thực là một công tử khí chất phong thần tuấn lãng xuất chúng. Lão phu nhân trong lòng gật gật đầu, đối với đứa cháu trai càng thể hiện vừa lòng, bất quá tầm mắt bà thoáng nhìn Trác Y Liên đứng ở bên cạnh Đỗ Tư Nghiệp thì khinh thường bĩu môi.
Trác Y Liên tất nhiên là cảm giác được, nàng nghẹn khí cúi đầu đứng ở tại chỗ. Hiện giờ địa vị nàng ở Đỗ gia ngày càng tuột dốc không phanh, nếu không vì Trác phủ sợ là nàng đã sớm bị hưu, cho nên dù nàng tức giận cũng không thể lên tiếng.
Mà Đỗ gia sở dĩ còn nguyện ý cho Trác phủ mặt mũi, bất quá là bởi vì còn cố kỵ Trác Hoàng hậu trong cung.
Đoàn người Đỗ lão phu nhân đến, khiến cho Đỗ gia trở nên đông đúc náo nhiệt rất nhiều. Đỗ phu nhân tươi cười tiếp đãi, kỳ thật trong lòng không có tự nhiên. Dù sao gia đình người bác ở Vân Thành này cùng gia đình Đỗ Tế Tửu ngày thường cũng không có lui tới, lúc này do Vân Thành gặp nạn bọn họ nhớ về ân nghĩa cũ cũng không thể từ chối cưu mang.
Mà những người Đỗ phủ Vân Thành kia ăn ở đều dùng của họ khiến Đỗ phu nhân lòng đau như cắt. Đỗ lão phu nhân lại cũng không khách khí khiến cho Đỗ phu nhân trong lòng càng thêm bất mãn.
Không chỉ Đỗ phu nhân trong lòng không thoải mái, chính Trác Y Liên cũng chịu không nổi Đỗ lão phu nhân kia. Nguyên do là Đỗ lão phu nhân muốn đem cháu gái gả cho Đỗ Tư Nghiệp làm thiếp.
Cháu gái Đỗ lão phu nhân họ Thường, ngày thường tất cả mọi người gọi nàng Thường tiểu thư. Thường tiểu thư cho rằng dựa vào mỹ mạo của mình muốn bò lên giường Đỗ Tư Nghiệp không là việc khó. Mà Đỗ Tư Nghiệp cũng tự biết không thể ăn bậy, hắn thích mỹ nữ nhưng cũng phải xem đó là ai, hắn không ân cần thậm chí là lạnh mặt cự tuyệt.
Đỗ phu nhân cùng Trác Y Liên biết được, hai người lần đầu tiên chung một lòng, đều không vừa mắt Thường tiểu thư. Bởi vậy Đỗ phu nhân tìm Đỗ Tế Tửu giải bày. Đỗ Tế Tửu tất nhiên sẽ không để ai hủy hoại con mình, hắn trực tiếp tìm tới lão phu nhân, không chút khách khí tỏ vẻ Đỗ phủ kinh đô tuyệt đối sẽ không nạp Thường cô nương.
Cho tới giờ Đỗ Tế Tửu đối với lão phu nhân thái độ đều rất tốt, khiến cho lão phu nhân cơ hồ có một loại ảo giác, bà ở tại Đỗ phủ kinh đô cũng có thể giống tại Đỗ phủ Vân Thành có thể hô phong hoán vũ. Nhưng bà đã sai, mặc dù Đỗ Tế Tửu vì muốn báo đáp ân nghĩ Đỗ phủ Vân Thành, nhưng cũng không nói muốn đem tiền đồ con trai bỏ đi. Đỗ Tế Tửu tự nhận thu giữ một nhà Đỗ phủ Vân Thành đã là tận tình tận nghĩa, nếu họ muốn hủy hoại Tư Nghiệp như vậy xin lỗi cũng đừng trách ông trở mặt.Lão phu nhân cùng Đỗ Tế Tửu tranh luận, động tĩnh thực nhanh liền tới tai Đỗ lão thái gia. Đỗ lão thái gia nghe chân tướng câu chuyện xong gương mặt có vẻ xấu hổ, ông nổi giận đùng đùng quát lão thê nhà mình.
Phu thê hai người gây cãi nhưng không biết Thường tiểu thư đứng bên ngoài nghe được toàn bộ. Cho nên nàng nghe được Đỗ lão thái gia nói một câu:
"... Thường tiểu thư chỉ là cháu gái phu nhân thì cao quý sao?..."
Thường tiểu thư ánh mắt tối tăm, trong lòng của nàng xác thực ủy khuất lại phẫn hận, nàng lau nước mắt, xoay người hướng về thư phòng Tư Nghiệp mà đi. Nàng muốn đi hỏi Đỗ Tư Nghiệp một chút, xem hắn có ý như vậy hay không.
Trong thư phòng Đỗ Tư Nghiệp đang ôm nha hoàn viết chữ, nghe người hầu vào báo lại Thường tiểu thư muốn gặp, hắn lạnh giọng nói:
"Thường tiểu thư? Nói nàng ta cút đi, ta không rảnh gặp nàng ta."
Nói xong hắn tiếp tục ôm người vào trong ngực viết chữ.
Sao khi nghe người hầu đi ra nói lại ý của Đỗ công tử, gương mặt Thường tiểu thư xanh mét, nàng vội vàng về phòng của mình ngồi ở trên giường, càng nghĩ càng giận, cảm thấy Đỗ gia trên dưới không có một người tốt. Một đám đều lấy thân thế của nàng ra miệt thị.
Thường tiểu thư hít một hơi, suốt đêm thu dọn hành trang, sáng sớm hôm sau từ cửa hông Đỗ phủ lặng lẽ rời đi.
Cũng trong lúc này ba người dẫn binh đi Vân Thành đã tiến vào phạm vi thế lực của Bắc Đình Tiết Độ Sứ. Bọn họ tất nhiên là đi theo người mà Bắc Đình Tiết Độ Sứ phái tới đón đến Thông Châu, dù sao Hoàng thượng phái bọn họ đến trợ giúp Bắc Đình Tiết Độ Sứ thu phục Vân Thành mà.
Đến Thông Châu xong, ba người đã được Bắc Đình Tiết Độ Sứ nhiệt tình khoản đãi ăn uống no đủ còn thu xếp nơi nghỉ ngơi tốt.
Đợi cho đêm khuya, một gian phòng đột nhiên mở cửa, có một người toàn thân hắc y còn che mặt lặng lẽ đi ra. Người kia thật cẩn thận đi dò xét trong phủ, dọc đường gặp không ít thị vệ tuần tra. Người kia đi về hướng chính viện của Tiết Độ Sứ, nhưng mà càng tới gần chính viện canh phòng lại càng nghiêm ngặt, người kia chỉ có thế đứng bên một gốc cây đại thụ cách đó không xa nhìn về phía chính viện. Hắn kiên nhẫn chờ, đem thị vệ tuần tra cùng lộ trình và canh giờ thay ca tất cả đều nhớ kỹ sau đó hắn lại giống khi đến im ắng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, ba người Lâm Thượng thư thức dậy, Tiết Độ Sứ đã sai người chuẩn bị bữa ăn thật sớm, cũng cho hạ nhân đi mời ba người đến cùng dùng bữa.
Khi bọn họ đi vào đại sảnh ngồi xuống, chợt nghe Tiết Độ Sứ đột nhiên mở miệng hỏi
"Tả Thị lang đêm qua không có nghỉ ngơi tốt sao?"
Tả Thị lang sửng sốt, bình thản nói:
"Đa tạ Phùng công quan tâm, hạ quan nghỉ ngơi rất tốt."
"Tốt sao, ta chỉ là thấy sắc mặt Tả Thị lang tiều tụy, còn tưởng rằng Thị lang ban đêm ngủ không ngon chứ."
"Phùng công ánh mắt quả nhiên tốt, hạ quan có hơi mất ngủ, sau nửa đêm mới ngủ."
"Một khi đã như vậy, chỗ này của ta có một loại trà an thần, ngươi lấy về đi."
Nói xong liền có nha hoàn bưng một cái khay tiến vào. Tả Thị lang thấy nha hoàn đem khay đưa tới trước mặt mình, tươi cười nhận lấy lá trà kia. Hắn không hiểu rốt cuộc Tiết Độ Sứ thưởng cho mình trà an thần là có dụng ý gì?
Đợi cho Tả Thị lang nhận trà an thần xong, Tiết Độ Sứ lúc này mới lên tiếng:
"Các ngươi mới đến, nếu có chỗ nào không có quen đừng khách khí cứ việc nói ra, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, vào ban đêm đừng đi loạn ở trong phủ. Nếu không bị thị vệ tuần tra bắt ta sẽ không lưu tình."
Ba người cảm thấy rùng mình, tất nhiên là vội vàng gật đầu, mà Tả Thị lang sắc mặt dĩ nhiên trắng bệch. Tiết Độ Dứ âm thầm liếc mắt một cái, ở trong lòng khinh thường cười lạnh. Đêm qua dám ở trong phủ của hắn đi loạn, còn muốn đến chính viện, để xem tối nay còn vào chính viện hay không?
Tiết Độ Sứ tự cho là đã làm Tả Thị lang cấp kinh sợ. Ăn sáng xong ba người đi đến quân doanh. Khi ba người mang đến ba vạn tinh binh đã nhập vào đại quân của Tiết Độ Sứ. Tiết Độ Sứ trong lòng không khỏi nói thầm, Đậu Thuần muốn thu phục Vân Thành lại chỉ phái ra ba vạn tinh binh, đây còn không đủ để người Hồ nhét kẽ răng. Đậu Thuần không phải cho rằng dựa vào ba vạn tinh binh có thể đánh đuổi mười vạn đại quân sao?
Tiết Độ Sứ cũng quên, Đậu Thuần bản thân trong tay cũng có đại quân, hắn tất nhiên không phải lấy ba vạn tinh binh đối kháng mười vạn đại quân, hắn là muốn bức Tiết Độ Sứ xuất binh. Đậu Thuần hành động như vậy là muốn biết Tiết Độ Sứ trên tay có bao nhiêu binh lực. Tuy rằng hắn an bài không ít thám tử nhưng Tiết Độ Sứ cực kỳ cẩn thận muốn trộm được tin tức cũng không dễ dàng.
Trong ba người được phái đi lần này có một người là mật thám hắn an bài. Vị mật thám này có nhiệm tìm được chứng cứ Tiết Độ Sứ cùng Hồ Vương cấu kết, khi tất yếu có thể tiên trảm hậu tấu, chỉ cần Tiết Độ Sứ có bất luận hành động gì nguy hiểm cho Đại Chu.
Nhưng mà không đến vạn bất đắc dĩ, Tiết Độ Sứ không thể chết được, dù sao cùng với Hồ Vương cấu kết, chỉ một mình Tiết Độ Sứ nhất định là làm không được, trong đó tất còn có quan viên khác. Nếu là Tiết Độ Sứ chết manh mối liền bị chặt đứt, đến lúc đó muốn tìm ra toàn bộ những thần tử thông đồng với địch phản quốc sợ là không có dễ dàng như vậy.
Cho nên nhiệm vụ mật thám mày rất gian khổ, bởi vậy Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm phí một phen công phu, ngàn chọn vạn tuyển cuối cùng rốt cục tuyển chọn được một người tốt nhất để chấp hành nhiệm vụ này.