Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 113: Phiên ngoại 4



Tỉnh lại sau giấc ngủ, Phù Ngọc Thu lại là anh hùng hảo hán nhảy nhót tưng bừng.

"Ngắm tuyết ngắm tuyết!" Phù Ngọc Thu khoác áo choàng đã chuẩn bị sẵn lên người, toàn thân như cục bông xù, vui vẻ chạy đi tìm Phượng Ương, "Phượng Hoàng, đến Côn Luân thôi!"

Mỗi ngày Phượng Ương đều tập đàn bài "Uyên Ương Nhã" nên giờ đã ra dáng, từ xa nghe tiếng reo hò của Phù Ngọc Thu thì dừng tay lại.

Suýt nữa quên mất, giờ ở hạ giới đã là đầu xuân, tuyết trên núi Côn Luân......

Chắc cũng tan gần hết rồi. Phượng Ương chưa kịp nghĩ ra nên giải thích thế nào thì Phù Ngọc Thu đã hùng hục chạy tới "chíp chíp" bổ nhào vào lưng hắn rồi ôm cổ hắn cười khúc khích.

"Ngọc Thu......" Phượng Ương không muốn để y đi một chuyến vô ích nên nói, "Hay là đổi chỗ khác nhé? Hình như Bách Hoa Uyển ủ xong linh thủy rồi đấy."

Phù Ngọc Thu nghiêng đầu tựa cằm lên vai Phượng Ương, nhiệt tình không hề giảm sút: "Không đi, linh thủy có Tuyết Sinh đưa tới rồi, giờ ta muốn ngắm tuyết cơ."

Mùa đông không ngắm tuyết mà đi ngắm hoa, có bệnh à?

Phượng Ương do dự.

Sau nhiều năm chung sống Phù Ngọc Thu đã sớm nhìn thấu mỗi biểu cảm của Phượng Ương, yếu ớt nói: "Chắc không phải ngươi...... lại cướp đi mùa đông ở hạ giới đấy chứ?"

Bị Phù Ngọc Thu nhìn thấu, Phượng Ương không giấu diếm nữa mà cười với y như ngầm thừa nhận.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu trừng hắn: "Trả lại chưa hả?"

"Sắp đầu xuân rồi." Phượng Ương chậm rãi vuốt đàn hạc, "Không cần trả lại đâu, mất công lắm."

Phù Ngọc Thu suýt bị hắn chọc cười.

Giờ trả lại thì mất công?

Sao lúc hắn cấm tuyết không thấy mất công chứ?

Phù Ngọc Thu cởi áo choàng ra ném vào người Phượng Ương rồi quắc mắt nói: "Ta muốn ra ngoài chơi."

Phượng Ương cầm áo choàng vuốt phẳng: "Ta và ngươi......"

"Tạm biệt." Phù Ngọc Thu tiện tay rút cây trâm trên đầu Phượng Ương quấn lại tóc dài của mình, để mặc tóc Phượng Ương xõa xuống rối tung, lầm bầm nói, "Ta sẽ đi một mình."

Phượng Ương nhíu mày nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Ừ."

Hắn không hỏi Phù Ngọc Thu đi đâu, cũng chẳng hỏi khi nào về, vẻ mặt bình thản như thể Phù Ngọc Thu chỉ tới điện Phượng Hoàng ngủ trưa mà thôi.

Phù Ngọc Thu ngờ vực nhìn hắn, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn biết lỗi nên sửa tính rồi sao?

Nếu là bình thường thì Phượng Ương đã luôn miệng hỏi "Ta đi với ngươi, đi đâu, khi nào về".

Một đám lửa Phượng Hoàng xuyên qua tóc Phượng Ương nhẹ nhàng buộc lên tóc đen rối tung của hắn, thấy Phù Ngọc Thu vẫn đứng đó với vẻ mặt kỳ quái, Phượng Ương thản nhiên nói: "Chưa đi à?"

Phù Ngọc Thu không nghĩ nhiều mà "ờ" một tiếng, dù sao cũng đỡ mất công nài nỉ Phượng Ương nửa ngày mới được ra ngoài một mình, thế là lập tức hóa thành chim trắng vỗ cánh bay mất.

Phượng Ương ngẩng đầu nhìn Phù Ngọc Thu bay xa dần, hình lửa Phượng Hoàng trên cổ tay phút chốc lóe lên.

Sau khi rời khỏi Phượng Hoàng Khư, Phù Ngọc Thu phát hiện quả nhiên bên ngoài đã là xuân về hoa nở nên định về Văn U Cốc một chuyến.

Nhưng tới nơi mới biết Phù Ngọc Khuyết đã về Phù Quân Châu, Phù Bạch Hạc cũng cưỡi báo tuyết đi chơi, cả Văn U Cốc chẳng có ai ngoài Hỏa Nham gia gia đang thả pháo hoa lốp bốp.

Phù Ngọc Thu ngắm pháo hoa một lát rồi vỗ cánh định bay về Phượng Hoàng Khư.

Nhưng ngẫm lại khó khăn lắm y mới được ra ngoài một mình, về sớm như thế thật lãng phí cơ hội tốt. Y nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định bay tới Bách Hoa Uyển ở Phù Quân Châu.

Xuân về hoa nở, nhất định Bách Hoa Uyển đang rất náo nhiệt.

Quan trọng nhất là mỗi lần Phượng Tuyết Sinh tới Phượng Hoàng Khư đều đem theo linh thủy, Phù Ngọc Thu luôn thấy mình làm phiền người ta quá —— Nói thế nào Phượng Tuyết Sinh cũng là tiên tôn Cửu Trọng Thiên, sao có thể sai hắn làm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh này chứ.

Phù Ngọc Thu vừa nghĩ vừa bay, mơ hồ cảm thấy có ai đó theo sát mình nên quay đầu nhìn thoáng qua.

Giữa không trung trống trơn.

"Chắc là nhầm thôi." Phù Ngọc Thu luôn hồn nhiên vô tư, hơn nữa giờ không còn là U Thảo bị kẻ khác ngấp nghé nên bay tiếp về phía trước.

Chẳng mấy chốc Bách Hoa Uyển ở Phù Quân Châu đã gần ngay trước mắt.

Phù Ngọc Thu hớn hở đáp xuống đất hóa thành người, khi linh lực tiêu tan dường như còn mang theo khí tức lửa Phượng Hoàng.

Bách Hoa Uyển quanh năm đều là mùa xuân, nhiệt độ không khác gì thế giới bên ngoài, Phù Ngọc Thu vừa vào đã được dây leo hoa vui vẻ chào đón.

"Lâu lắm rồi ngài không tới nhỉ, năm nay cố ý ủ linh thủy, còn có rượu trái cây mới nữa, ngài nhất định phải nếm thử đấy nhé."

"Khi nào tôn thượng tới Bách Hoa Uyển ạ?"

"Mong tôn thượng luôn mạnh khỏe."

Bên tai Phù Ngọc Thu đầy tiếng líu lo của dây leo hoa, nghĩ thầm Phượng Hoàng cấm mùa đông cấm tuyết chắc chỉ có Bách Hoa Uyển vui mừng nhất thôi.

Y theo dây leo hoa đến nơi ủ linh thủy, chưa kịp vào đã thấy một thiếu niên áo trắng từ cổng đi ra, tay còn cầm theo mấy ống trúc chứa đầy linh thủy.

Phù Ngọc Thu sửng sốt gọi: "Tiểu Thảo!"

Thiếu niên mặc áo trắng có khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc như đỉnh núi tuyết lạnh cóng, hoa cỏ ở Bách Hoa Uyển không dám mon men tới gần nhưng vì hắn quá đẹp nên đành lén lút ở cạnh háo hức nhìn chằm chằm cho đỡ thèm.

Phù Ngọc Thu vừa gọi một câu "Tiểu Thảo" thì đám hoa cỏ rúc trong góc kinh ngạc thấy thiếu niên vô cảm bẩm sinh kia hệt như cây khô gặp xuân, ánh mắt lập tức sáng lên, toàn thân chợt toát ra thần thái.

"Ca ca!" Mộc Kính đi như bay tới cạnh Phù Ngọc Thu, hoàn toàn không giấu được nỗi mừng rỡ, sự trìu mến trong mắt như sắp tràn ra ngoài, "Sao huynh lại tới đây?"

Phù Ngọc Thu cười tủm tỉm: "Ta tới chơi thôi."

Mộc Kính do dự nhìn ra sau như đang tìm ai đó, nhìn quanh một vòng mà không thấy nam nhân lúc nào cũng kè kè bên cạnh Phù Ngọc Thu như cọc gỗ thì càng vui vẻ hơn.

Hoa cỏ chung quanh nhìn nhau, đột nhiên hoài nghi thiếu niên mặt đơ lúc nãy đã bị đoạt xá chiếm thân.

Sao giờ lại cười tươi như hoa thế kia?

Mộc Kính vốn định lấy linh thủy rồi về ngay, nhưng giờ không nỡ đi mà hệt như cái đuôi nhỏ lon ton chạy theo Phù Ngọc Thu, ngoan ngoãn chẳng khác nào lúc còn bé.

Năm đó Mộc Kính theo Phượng Tuyết Sinh lên Cửu Trọng Thiên ở hai tháng rồi về Phượng Hoàng Khư, nhưng Phượng Ương và Phù Ngọc Thu thường xuyên ra ngoài chơi, một năm đã có hơn nửa năm vắng nhà, Mộc Kính không tiện đi theo nên đành phải tự mày mò học hỏi.

Thỉnh thoảng hắn còn tới hạ giới lịch luyện một mình, tuy còn nhỏ nhưng kinh nghiệm phong phú hơn Phù Ngọc Thu nhiều.

Nhiều năm qua đi, Mộc Kính đã từ một đứa bé choai choai biến thành thiếu niên nhanh nhẹn.

Phù Ngọc Thu ngồi trên xích đu bằng dây leo hoa hỏi: "Chẳng phải ngươi nói mùa xuân sang năm mới về sao?"

Mộc Kính ngoan ngoãn ngồi cạnh y: "Đệ định ngắm tuyết ở Bắc Cương nhưng mấy ngày trước tuyết tan nên về sớm ạ."

Phù Ngọc Thu chột dạ ho khan mấy tiếng, y vỗ vai Mộc Kính nói: "Cũng được, lát nữa chúng ta cùng về Phượng Hoàng Khư đi, chắc Phượng Hoàng sẽ vui lắm đó."

Mộc Kính im lặng.

Phượng Hoàng sẽ bực lắm mới đúng.

Xưa nay Phượng Ương không bao giờ để Phù Ngọc Thu biết mình ghét ai, bao năm qua Phù Ngọc Thu vẫn cứ đinh ninh Phượng Hoàng rất thích Mộc Kính.

Đúng lúc này, dây leo hoa đem linh thủy tới cho Phù Ngọc Thu, còn lấy thêm mấy hũ rượu nói là ngọt lịm uống rất ngon.

Phù Ngọc Thu chưa uống rượu lần nào nên tò mò hỏi tới hỏi lui.

Dây leo hoa lập tức rót cho y một chén nhỏ.

Mộc Kính nhìn linh thủy và linh tửu Phù Ngọc Thu xách trong tay, thấy vậy khẽ nhíu mày.

Nhìn bộ dạng Phù Ngọc Thu cũng đủ hiểu y không biết uống rượu, nếu bị chén rượu nhỏ này hạ gục......

Vừa tưởng tượng ra phản ứng của Phượng Hoàng, Mộc Kính lập tức run rẩy, cảm thấy nam nhân đáng sợ kia sẽ ăn sống nuốt tươi mình.

Phù Ngọc Thu mặc kệ, cả tam giới chẳng ai quản được y, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Mộc Kính lập tức căng thẳng.

Dây leo hoa bên cạnh cười khúc khích: "Đừng lo, rượu trái cây này không dễ say đâu ạ, huống chi chỉ uống một chén nhỏ thôi mà."

Mộc Kính chưa kịp thở phào thì thấy Phù Ngọc Thu đưa cái chén không tới hớn hở nói: "Rót thêm nữa đi!"

Mộc Kính: "......"

Phù Ngọc Thu uống liền tù tì năm chén mà sắc mặt vẫn như thường.

Mộc Kính dè dặt nhìn y, thấy y thật sự không say mới thở phào một hơi rồi cùng y rời khỏi Bách Hoa Uyển.

Ai ngờ vừa lướt gió bay đến giữa không trung thì thân hình Phù Ngọc Thu hơi lảo đảo.

...... Sau đó cắm đầu rơi thẳng xuống dưới.

Mộc Kính giật mình, lập tức lao xuống đỡ y.

Nhưng chưa kịp đụng vào Phù Ngọc Thu thì đã cảm nhận được một ngọn lửa nóng rực dấy lên trong không khí rồi dần ngưng tụ thành một bóng người hư ảo.

Phượng Ương đứng giữa không trung bế Phù Ngọc Thu trong lòng, thản nhiên nhìn sang Mộc Kính.

Mộc Kính vội vàng hành lễ: "Chào tôn thượng ạ."

Phượng Ương vừa rũ mắt nhìn Phù Ngọc Thu vừa hời hợt nói: "Đã dặn bao lần rồi, đừng gọi ta là tôn thượng."

Mộc Kính lúng túng vâng dạ nhưng lại không biết phải gọi hắn thế nào.

Phù Ngọc Thu vẫn chẳng hay biết gì, cảm nhận được mùi hương quen thuộc bao trùm lấy mình thì mơ màng dụi đầu cọ cọ.

Sắc mặt y không có gì khác thường, màu da vẫn trắng như tuyết, chỉ có vành tai là đỏ bừng, y bịt tai lẩm bẩm: "Ai đang nướng tai mình thế?"

Phượng Ương bế y về Phượng Hoàng Khư, Mộc Kính vội vàng đuổi theo.

Mỗi lần Mộc Kính về Phượng Hoàng Khư, Phượng Ương đều làm ra vẻ "phụ thân tốt" trước mặt Phù Ngọc Thu, ôn hòa hỏi hắn về chuyện lịch luyện bên ngoài rồi diễn đủ trò.

Lần này Phù Ngọc Thu say bất tỉnh nhân sự, Mộc Kính cứ tưởng mình sẽ không bị nụ cười giả tạo của Phượng Ương "công kích tinh thần" nữa, sau khi trở lại Phượng Hoàng Khư hắn định về phòng mình nhưng bị Phượng Ương gọi lại.

Mộc Kính ngơ ngác quay đầu rồi cung kính lắng nghe hắn dặn dò.

Sau đó nghe thấy Phượng Ương hỏi mình những chuyện lông gà vỏ tỏi như thường lệ.

"Lần này lịch luyện ở đâu?"

"Đã gặp những ai?"

"Có kẻ nào bắt nạt ngươi không?"

Mộc Kính: "......"

Mộc Kính do dự nhìn Phù Ngọc Thu đang ngủ chổng vó trên giường, nghĩ thầm: "Ngủ say còn diễn gì nữa chứ? Được rồi mà."

Nhưng hắn hoàn toàn không dám nói ra suy nghĩ trong lòng nên ngoan ngoãn kể lại chuyến lịch luyện lần này.

Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ Phượng Ương nhíu mày nói: "Bắc Cương hoang vu vắng vẻ không phải chỗ tốt để lịch luyện đâu, ngươi vẫn còn nhỏ, tốt nhất nên đợi tu vi cao hơn rồi hãy đi."

Mộc Kính sững sờ kinh ngạc nhìn hắn.

Phượng Ương nhíu mày: "Sao thế?"

Mộc Kính vội nói: "Không, không có gì ạ."

"Ừ, không có gì thì về trước đi." Phượng Ương nói, "Tu vi tiến bộ khá nhiều, xem ra cũng không lười biếng. Ngọc Thu có chuẩn bị cho ngươi ít linh dược để trên bàn của ngươi đấy."

Mộc Kính lúng túng đáp: "Dạ."

Hắn cung kính quay người rời đi, trên đường về đột nhiên sợ hãi hít sâu một hơi.

Phượng Ương......

Chắc không phải quan tâm mình thật đấy chứ?

Phượng Ương là người yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu nguyên nhân là vì Phù Ngọc Thu quan tâm đến mình thì sự "công kích tinh thần" mà Mộc Kính nghĩ những năm qua chính là một trong số rất ít những mối quan tâm của Phượng Ương sao?!

Mộc Kính: "......"

Toàn thân Mộc Kính tê rần.

Thảo nào mấy năm nay Phượng Ương chưa bao giờ đuổi mình ra khỏi Phượng Hoàng Khư, cũng không còn trừng hắn bằng ánh mắt chết chóc như xưa nữa.

Lại nhớ tới "linh dược" lúc nãy Phượng Ương nói ......

Với tính tình không tim không phổi của Phù Ngọc Thu, nếu thật sự chuẩn bị linh dược cho hắn thì thể nào lúc mới gặp cũng khoe ầm lên rồi.

Mặt Mộc Kính đỏ bừng.

Cảm thấy hình như những năm qua mình đã hiểu lầm và bỏ lỡ quá nhiều.

***

Phượng Ương bị hiểu lầm nhiều năm cũng không biết sự quan tâm hiếm hoi của mình bị Mộc Kính xem như "công kích tinh thần" đáng sợ, hắn luôn cố gắng lưu ý những gì Phù Ngọc Thu thích, muốn học cách trở nên bình thường để mình không còn điên nữa.

Quan trọng nhất là hắn không muốn người đời nghĩ rằng Phù Ngọc Thu kết đạo lữ với một tên điên mà ai cũng biết.

Phượng Ương không quan tâm người khác nói mình thế nào nhưng tuyệt nhiên không chịu được kẻ khác phỏng đoán ác ý về Phù Ngọc Thu dù chỉ là nhỏ nhất.

Phù Ngọc Thu trở mình, mơ màng "ưm" một tiếng, chắc vì nhận ra khí tức quen thuộc nên mắt cũng không thèm mở mà quơ tay một cái, đúng lúc bắt được bàn tay buông thõng của Phượng Ương.

"Phượng Hoàng......" Y mơ màng nắm bàn tay kia áp lên mặt mình.

Phượng Ương gạt ra tóc rối dính trên mặt Phù Ngọc Thu rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán y.

Cơn say nhẹ đã dần biến mất theo linh lực vận chuyển, Phù Ngọc Thu mở mắt ra, mặc dù tầm nhìn vẫn chưa rõ lắm nhưng y cảm thấy Phượng Hoàng trong ánh sáng mông lung mờ ảo này càng thêm dịu dàng đẹp mắt.

"Phượng Hoàng......" Say rượu to gan, Phù Ngọc Thu ôm cổ Phượng Ương níu xuống rồi nhổm dậy hôn khóe môi hắn, "Ta nhớ ngươi lắm." Phượng Ương để mặc y ôm, nhẹ giọng nói: "Ngươi mới đi nửa ngày thôi mà."

Phù Ngọc Thu thì thầm: "Nhưng ta vẫn nhớ ngươi."

Rõ ràng y luôn ao ước được ra ngoài chơi một mình nhưng khi đi thật rồi lại chỉ muốn bay về với Phượng Hoàng ngay lập tức.

Phù Ngọc Thu cảm thấy như mình bị Phượng Ương thuần hóa mất rồi.

"Thuần Thu sư" Phượng Ương mỉm cười ôm y vào lòng.

Hắn cúi đầu hôn phớt qua khóe môi Phù Ngọc Thu, trên môi thoang thoảng hương thơm linh tửu vừa êm dịu vừa nóng bỏng.

"Ta cũng vậy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv