Edit: Tô Hi
Beta: Hoa Tuyết
Tiểu nha hoàn không biết, lắc đầu: “Bẩm nhị tiểu thư, nô tỳ cũng chưa được gặp họ.”
Khương Quỳnh cười nói: “Đường tỷ gấp cái gì chứ, chúng ta đến đó thì sẽ biết thôi.”
Mấy người họ vốn tụ tập một chỗ, ăn mặc cũng tùy tiện, giờ muốn đi gặp khách đương nhiên phải trang điểm thật tốt. Khương Huệ nghe thấy Vệ gia đã tự động nghĩ đến Vệ Linh Lan, sao có thể không cảnh giác được. Vì vậy nàng sửa soạn một chút liền đến chính đường, cũng không đi cùng Bảo Nhi.
Lão phu nhân đang nói chuyện với Vệ nhị phu nhân, nhìn thấy nàng, vội vàng vẫy tay: “Đây là Vệ gia nhị phu nhân, nhị tiểu thư Vệ gia, tam tiểu thư Vệ gia.”
Khương Huệ đi tới vấn an, rồi ngẩng đầu nhìn Vệ nhị tiểu thư. Nàng linh cảm không sai, đây đúng là Vệ Linh Lan.
Vệ Linh Lan thấy nàng đang nhìn mình, mỉm cười, rất lễ phép nói: “Không biết Khương tiểu thư đứng thứ mấy trong nhà?”
Lão phu nhân cười nói: “Đây là nữ nhi của đại nhi tử ta, đứng thứ hai, cũng giống Vệ nhị tiểu thư.”
Vệ nhị phu nhân nhìn thấy Khương Huệ thì vô cùng kinh ngạc. Bà vốn cho rằng chất nữ Vệ Linh Lan đã rất xinh đẹp rồi, không ngờ vị tiểu thư này không hề kém nàng chút nào, nhưng khí chất lại khác nhau. Khương nhị tiểu thư có hơi quyến rũ, điểm này lại thua kém Vệ Linh Lan.
Phải biết rằng chất nữ của bà ở kinh thành có tiếng là đệ nhất mỹ nhân cho nên nội tâm có chút thanh cao, chỉ là chưa từng biểu hiện ra bên ngoài. Bà cố tình áp chế nó, không ngớt lời khen ngợi: “Lão phu nhân, cháu gái ngài thật là xinh đẹp, cứ như tiên nữ trên trời vậy, ta cũng chưa từng thấy ai ở kinh thành được như thế này đâu.”
Lão phu nhân đương nhiên vui vẻ, nhưng bà cũng thích một tiểu thư như Vệ Linh Lan, trong bụng có thi thư khí chất, đây mới thực sự là tiểu thư khuê các: “Thế nhưng cũng không bằng Khương nhị tiểu thư đây, suy cho cùng vẫn là khuê tú kinh thành.”
Vệ Linh Lan hơi gật đầu: “Lão phu nhân quá khen, ta vừa nhìn thấy Khương nhị tiểu thư đi ra thì đã biết là có nữ phu tử dạy dỗ rồi.”
Nàng khiêm tốn, lại xinh đẹp, ngôn hành cử chỉ tự nhiên trang nhã, khiến ai thấy cũng yêu thích. Từ đầu đến cuối Khương Huệ không nói gì cả. Kiếp trước, Vệ Linh Lan sai sử Quế Chi hạ độc nàng, nên nàng ta chính là kẻ thù của nàng, chỉ là khiếp này, nàng ta không biết nàng, cho dù nàng muốn trả thù cũng không có lý do gì.
Nhưng bảo nàng đối xử tốt với Vệ Linh Lan là không thể nào. Cho nên nàng chỉ yên lặng lắng nghe, ngược lại nhìn nàng có phần hiền lành.
Mấy người Khương Du bây giờ mới đến. Lão phu nhân lại lệnh các nàng bái kiến Vệ nhị phu nhân.
Hồ thị và Lương thị cũng mới đến, hai người, một người bận rộn xử lý cửa hàng, một người bận rộn xử lý việc nhà, đều là lão phu nhân cho người đi mời đến.
Vệ gia ở kinh thành là danh môn thế gia chân chính. Vệ lão gia là thái sư của thái tử. Đương kim thái tử từ nhỏ được ông dạy dỗ, bây giờ gặp lại đều rất tôn kính gọi ông là lão sư. Có điều Vệ lão gia đã từ quan nhưng con trai lớn vẫn là quan lớn trong kinh thành, nhậm chức Tả thị lang Bộ Lại, con trai thứ hai cũng là tướng công của Vệ nhị phu nhân, tuy không có năng lực bằng đại ca nhưng cũng nhậm chức Viên ngoại lang Bộ Công, là cấp dưới của Khương Tế Hiển.
Hồ thị đã nghe về Vệ gia từ lâu, mới đầu rất khiếp sợ, sau lại nhớ đến tướng công nhà mình giờ cũng là quan tam phẩm, Vệ nhị lão gia còn ở dưới quyền ông, trong lòng liên vô cùng hài lòng. Nhưng cho dù vậy, Khương gia bọn họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp nền móng của Vệ gia. Hồ thị che giấu sự đắc ý trên mặt, khi nói chuyện cũng rất tâng bốc Vệ nhị phu nhân.
Vệ nhị phu nhân nói: “Nhà mẹ đẻ ta ở đây, lần này bình an cũng là nhờ phúc của Khương nhị lão gia. Chỉ là nói cho cùng trong lòng ta vẫn lo lắng nên tới xem một chút. Vả lại nhà chúng ta và Hà gia cũng quen biết, các tiểu thư hai nhà cũng có quan hệ rất tốt, đi ngang qua Tống Châu, liền đến thăm Hà gia, biết mọi người sắp đến kinh thành, sớm muộn gì cũng gặp nhau, nên lúc này mới mạo muội đến chào hỏi.”
Đây là bà nói với Hồ thị, tuy vừa nãy bà đã nói với lão phu nhân.
Hồ thị cười nói: “Ta không biết mọi người đến, nếu không đã đón tiếp từ sớm.”
Lúc các trưởng bối đang nói chuyện, lão phu nhân dặn dò Khương Du chiêu đãi Vệ nhị tiểu thư và Vệ tam tiểu thư, có ý muốn các nàng thân thiết hơn một chút, nhưng có trưởng bối ở đó nên có chút mất tự nhiên, một lúc thì các nàng ra vườn hoa đi dạo.
Ban đầu các cô gái chưa quen thuộc, không có nhiều chuyện để nói, nên cứ hào phóng khen ngợi lẫn nhau.
Nhưng thái độ Vệ Linh Ngọc không bằng Vệ Linh Lan, thoạt nhìn không quá kiên nhẫn. Khương Du thấy thế liền vội vàng gọi người mang điểm tâm lên, như vậy dù không nói lời nào nhưng có đồ ăn cũng không đến mức xấu hổ. Vệ Linh Lan cười nói: “Đường muội ta từ trước đến giờ ít nói, các cô chớ suy nghĩ nhiều.”
Khương Du vội nói: “Nhị tiểu thư quá lời, ngược lại là A Quỳnh nghịch ngợm, mong mọi người lượng thứ.”
Khương Quỳnh là người hay hiếu kỳ, vừa rồi cứ nhìn chằm chằm Vệ Linh Lan, nói chuyện cũng thẳng thắn, lại không tuân theo quy củ.
Vệ Linh Lan nói: “Như vậy rất tốt, nếu không sẽ càng xa lạ hơn.”
Nàng ta thật thấu tình đạt lý. Khương Du thầm nghĩ, khó trách Hà phu nhân lại khen ngợi nàng ta như vậy, cô gái như vậy, thật khiến mọi người yêu quý.
Vệ Linh Lan lại nhìn về phía Bảo Nhi, đưa điểm tâm cho nàng: “Tiểu muội nhà các cô thật xinh đẹp. Ta cũng có một muội muội, có vẻ nghịch ngợm hơn một chút, cả ngày không ngồi yên một chỗ, không ngoan ngoãn như tiểu muội đây, Ta rất hâm mộ đấy.” Nàng nói xong liền muốn kéo Bảo Nhi vào lòng trêu đùa.
Khương Huệ không muốn nàng đến gần gũi Bảo Nhi như vậy, nên vội nói: “Nhìn thì như vậy, nhưng Bảo Nhi cũng có lúc rất bướng bỉnh, sợ sẽ làm bẩn y phục nhị tiểu thư.”
Vệ Linh Lan liền buông tay ra, dò xét: “Xem ra nhị tiểu thư rất thương muội muội.”
Vô nghĩa, muội muội ruột thịt có thể không thương sao? Khương Huệ cười cười, cũng không đáp lại.
Người bên ngoài không thấy gì nhưng Vệ Linh Lan suy nghĩ nhạy bén lại phát hiện nàng không thích mình, càng thêm nghi ngờ một chuyện. Xem ra có lẽ Khương Huệ cũng giống mình, được sống lại!
Nếu không làm sao Khương gia có thể tránh khỏi cảnh cửa nát nhà tan?
Trước đây nàng ở kinh thành nghe thấy chuyện Chu vương mưu phản, Hà gia và Khương gia lập công lớn, Khương nhị lão gia được bổ nhiệm làm Tả thị lang Bộ Công. Lúc đó nàng thấy rất kỳ lạ, bởi kết cục sớm đã định trước, nếu không có người biết trước để cảm biến đường đi nước bước thì căn bản sẽ không thay đổi gì.
Hôm nay tới Khương gia, thấy Khương Huệ đối xử xa cách với mình, nàng càng thấy lạ. Người như nàng, người khác nếu không vì thân phận cũng không có ai không yêu thích.
Mà với thân phận của Khương Huệ hiện nay, phụ thân lại không có công danh, chẳng qua là dựa vào nhị thúc mới có cuộc sống sung sướng, nàng ta dựa vào cái gì mà đối với mình như vậy? Sớm nên nịnh bợ nàng mới phải, giống như thái độ của Hồ Như Lan, đó mới là bình thường.
Có thể thấy trong lòng nàng ta không thích mình, có lẽ là do đố kỵ, hoặc là vì chuyện kiếp trước. Vệ Linh Lan rũ mắt xuống che giấu tâm sự, cầm chén trà lên uống.
Lúc này Khương Huệ hỏi: “Sao tiểu muội nhị tiểu thư lại không đến đây? Hay là chỉ có một mình nhị tiểu thư theo nhị phu nhân đến Tống Châu?”
Nàng rất tò mò việc này. Vì Vệ phu nhân không phải là mẫu thân Vệ Linh Lan, chỉ là nhị thẩm nàng ta, bà về nhà thăm người thân, sao Vệ Linh Lan cũng đi theo?
Vệ Linh Lan uống mấy ngụm trà, cười nói: “Ta vốn thích du ngoạn nhưng không có cơ hội. Lần này nhị thẩm rời đi, ta phải cầu xin mẫu thân rất lâu mới được đi. Nhưng cũng chỉ được lần này thôi, lần tới nếu còn muốn nữa, chắc sẽ rất khó.”
“Đúng vậy, tỷ phải chờ đến lúc xuất giá.” Vệ Linh Ngọc trêu ghẹo, “Có điều bá mẫu rất thương tỷ, nếu lúc đó trong thư ngoại tổ mẫu không nhắc đến muội thì sợ rằng mẫu thân cũng không mang muội theo.”
Mọi người đều mỉm cười.
Khương Huệ có hơi nghi ngờ. Nhưng đời trước nhị thúc không lập công, cũng không thăng quan, đương nhiên không có chuyện nhị phu nhân đến thăm. Có thể thấy được nàng thay đổi một việc, nên tất cả mọi chuyện về sau cũng sẽ thay đổi theo.
Vệ phu nhân còn muốn lên đường hồi kinh, cho nên ngồi một lát liền muốn cáo từ.
Thấy nha hoàn đến báo lại, Vệ Linh Lan đứng lên cười nói: “Hôm nay được các cô khoản đãi, lần tới các cô tới kinh thành, ta nhất định sẽ mời các cô tới nhà làm khách. Hôm nay thời gian quá ngắn, chúng ta không nói được mấy câu.”
Đương nhiên mọi người đều rất sẵn lòng, ngoại trừ Khương Huệ. Nhưng nàng không tiện biểu hiện quá mức ra ngoài, gật đầu lấy lệ như mọi người.
Đợi hai tỷ muội họ đi rồi, Khương Du liền khen ngợi Vệ Linh Lan rồi lại tiếc: “Thời gian không nhiều, nếu không nhất định phải nghe Vệ nhị tiểu thư đánh đàn một chút!”
Khương Quỳnh không quá hứng thú, chỉ nói: “Vệ nhị tiểu thư nhìn có vẻ là người tốt, nhưng cuối cùng thế nào, ai biết được chứ. Trước đây Kim Hà cũng rất tốt, về sau mới phát hiện ra là một người độc ác, không chỉ hại tỷ tỷ, còn muốn hại đường tỷ đấy!”
Lời này động đến vết thương của Khương Du, sắc mặt nàng hơi buồn bã. Khương Huệ lại rất vui vẻ, hận không thể thân thiết ôm Khương Quỳnh một cái. Nhưng thấy Khương Du như vậy, cũng không tiện đổ thêm dầu vào lửa.
Hồ Như Lan nói: “Muội thấy cách ăn mặc của hai tiểu thư đó, trong lòng rất hâm mộ. Mọi người có thấy không, trên cổ nhị tiểu thư đeo chiếc vòng thật đẹp, trên đó có viên hồng ngọc lớn như vậy, chúng ta chưa từng thấy ở tiệm trang sức đâu?”
Vệ Linh Lan vẫn luôn đeo chiếc vòng đó, chắc hẳn đã đeo nhiều năm rồi. Khương Huệ thầm nghĩ, hình như nghe nói là do bà dì của nàng ta tặng, mà thân phận bà dì đó rất dọa người, chính là đương kim hoàng thái hậu.
Bởi vậy mới nói, đời trước nàng là một nô tỳ, cho dù thế nào cũng không có khả năng thắng Vệ Linh Lan. Nàng ta hại chết mình dễ như trở bàn tay, mà nàng có chết, e là Mục Nhung cũng không thể làm gì nàng ta, chỉ coi như một con chó đã chết thôi. Nàng có thể không trốn sao?
Tiếc rằng kết cục cuối cùng vẫn vậy.
Trong lòng Khương Huệ có nhiều phiền muộn. Kiếp này nàng gặp lại Vệ Linh Lan, tuy là cùng một người nhưng lại không cùng một người, cảm giác này thật đúng là rất phức tạp.
Sau này đến kinh thành, thật sự không mong gặp lại nàng ta nữa.