Giản Trí Hâm quay lưng về phía Trịnh Cảnh Dư, lặng lẽ lau đi hai giọt nước mắt to chực chờ lăn xuống gò má. Cậu đều đều kể tiếp, nhưng vẫn không giấu được chất giọng đã có phần run rẩy
- Sau đó, vào ngày kỉ niệm 16 năm ngày cưới, tao nhận được tin tao có thai, tao định lấy đó làm quà cho Lục Kì Phong, muốn cho anh ta bất ngờ lớn nhất. Nhưng cả ngày hôm đó...anh ta không về. Tao đã ngồi đợi, đợi đến trưa ngày hôm sau, tư thế thuỷ chung không đổi, nhưng anh ta vẫn không về. Tao không khóc nữa, tao chỉ lặng lẽ dọn dẹp rồi lại ra vườn bầu bạn với mấy cây hoa hồng. Một tuần sau, Lục Kì Phong gửi cho tao một bưu phẩm, trong đó có đơn ly hôn đã kí tên, một phong bì tiền, một phong thư và một cái bút. Tao kí vào đơn li hôn rồi đọc bức thư, lúc này tao mới biết ở bên đó, Nhuận Bạch cũng có thai rồi. Tao cầm phong bì tiền sống tiếp, lại không thể ngờ được tao và bé con của tao sẽ chết cháy. Tối hôm đó, tao vừa ăn tối vừa nghĩ tên cho bé con, đột nhiên có khói trắng lượn lờ trước mặt. Mấy giây sau, khói đen ập vào căn bếp, kèm theo lửa lớn bỏng rát. Lúc đó, tao rất sợ, tao....tao hối hận....tao nhớ cha, nhớ mẹ,...nhớ....nhớ Cảnh Dư...
Giọng Giản Trí Hâm nghẹn lại, tựa hồ cuống họng không biết tại sao lại thể phát ra âm thanh gì, chỉ biết vừa mở miệng ra thì như có một viên bị chặn ở họng, không thể nói tiếp
Hức
Một tiếng nức nở nhỏ thoát ra, Giản Trí Hâm bịt miệng lại, ngăn không cho Trịnh Cảnh Dư nghe thấy. Nhưng Trịnh Cảnh Dư đều biết, nãy giờ Giản Trí Hâm đều cố gồng mình vui vẻ kể lại, đến đây hẳn là không thể cố nổi đi?
Trịnh Cảnh Dư ôm lấy người vào lòng, anh đặt miệng kề cận vành tai của người nọ, ôn nhu lên tiếng.
- Trí Hâm, kiếp này, có tao bên mày, có tao thương mày.
Âm thanh trầm bổng từ tính phát ra lần lượt chui vào tai Giản Trí Hâm, khiến cậu không thể kìm nổi. Nhớ lại đứa con đáng thương còn chưa có hình hài hoàn chỉnh, mới chỉ là một bào thai nhỏ bé, ấy vậy mà lại chết yểu, Giản Trí Hâm cảm thấy đau đến tận tâm can, như bị ai đó cầm con dao cùn cứa đi cứa lại nơi trái tim không lành lặn. Hà cớ gì, đứa nhỏ của cậu, đáng yêu như thế, lại chỉ đành tuẫn táng theo cậu.
- Không kể nữa, ngoan, tao không nghe nữa
Trịnh Cảnh Dư quay người Giản Trí Hâm lại, hàng lông mày khẽ nheo khi nhìn thấy gương mặt người nọ khóc đến đau lòng. Hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống thấm ướt một mảng giường, bàn tay Giản Trí Hâm đưa lên muốn quệt đi nhưng càng lau lại càng nhiều. Trịnh Cảnh Dư cầm lấy tay cậu, sợ cậu sẽ làm tổn thương mắt. Anh ấp đầu cậu vào lồng ngực, để cậu nghe tiếng tim mình đập thình thịch, để Giản Trí Hâm biết rằng trên đời, vẫn còn một Trịnh Cảnh Dư yêu cậu tha thiết.
- Trí Hâm, mày biết không...
Trịnh Cảnh Dư cất giọng, âm thanh so với vừa nãy còn mềm mại, dễ nghe hơn, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
- Tao...cũng là sống lại
Giản Trí Hâm như không tin vào tai mình, cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn Trịnh Cảnh Dư, nhất thời không biết nói gì ngoài mấp máy môi
- Tao biết, tao biết mày rất kinh ngạc. Khi tao tỉnh dậy trong căn phòng này, tao cũng rất sốc, nhưng tao sung sướng nhiều hơn. Khi tao nhìn thấy mày nằm thoi thóp giữa biển lửa, bàn tay vẫn ôm chặt lấy bụng như bảo bối, tao đã lao vào, nhưng không kịp nữa. Khi tao ôm mày trên tay, mày...mày đã không còn thở. Tao sợ lắm, sau đó, tao cũng gục xuống. Tao chầm chậm nhắm mắt, tao đã ước gì ông trời cho tao sống lại, để tao có cơ hội cứu mày. Và khi tao thật sự sống lại, tao đã cảm ơn ông trời rất nhiều lần. Cảm ơn vì đã để tao sống lại một kiếp, cũng cảm ơn vì cho tao có cơ hội ở bên mày. Tao đã tự hứa với lòng, kiếp này, tao sẽ không giao Trí Hâm của tao cho ai cả, tao sẽ bảo vệ mày cả đời
Trịnh Cảnh Dư nói xong, cánh môi mềm mại hạ xuống cái trán trắng sáng của Giản Trí Hâm, bàn tay cũng siết chặt thêm một lần. Giản Trí Hâm ngỡ ngàng, nói như vậy, tức là kiếp trước, Trịnh Cảnh Dư cũng....có tình ý với cậu?!
Lượng thông tin quá lớn, Giản Trí Hâm nhất thời chưa tiêu hoá được. Chỉ thấy cậu ngây ngốc nhìn mình, Trịnh Cảnh Dư khẽ bật cười. Anh vuốt sống mũi cao cao của Giản Trí Hâm, nhẹ giọng
- Tao biết mày nghĩ gì, chuyện kiếp trước hay sống lại gì đó gác lại ở đây thôi, tao sẽ cho mày thời gian
- Thời gian...
- À, tao chưa chính thức nói nhỉ?
Trịnh Cảnh Dư nghiêm mặt, nụ cười trên cánh môi nhanh chóng hạ xuống. Anh tựa như đang làm nghi thức trọng đại nhất trong đời người, Trịnh Cảnh Dư hít một hơi thật sâu, trái tim cứng rắn khẽ run rẩy một hồi
- Giản Trí Hâm, tôi yêu em, cả kiếp trước hay kiếp này, tôi vẫn luôn yêu em
Giản Trí Hâm ngước đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu nhìn Trịnh Cảnh Dư, ánh mắt lay động, tựa như trên mặt hồ vốn luôn yên tĩnh nay xuất hiện một trận sóng lớn. Cậu nhất thời không biết nói gì, cũng không biết bản thân cảm thấy ra sao, nhưng trái tim của Giản Trí Hâm nhanh nhạy hơn bộ óc của cậu nhiều. Trái tim dưới lớp áo đang đập điên cuồng, đập liên hồi như muốn nhắc nhở Giản Trí Hâm rằng cậu cũng thích, cũng thích Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư thấy người nọ hồi lâu không lên tiếng, liền buông ra một tiếng cười nhẹ ảo não, chỉ là tiếng cười này, tại sao lại nặng lòng đến thế
- Không sao, Trí Hâm, tôi cho em thời gian, em cứ từ từ suy nghĩ. Chỉ là....nếu như em thật sự không có tình cảm gì với tôi, hãy vẫn để tôi bảo vệ em, bù đắp sự chậm trễ kiếp trước...
Trịnh Cảnh Dư lại hôn lên trán Giản Trí Hâm một lần rồi nhanh chóng xuống giường. Bóng lưng anh tuấn nay lại đượm một vẻ thê lương
Đồng hồ điểm 10 giờ 11 phút
Giản Trí Hâm ngơ ngác nhìn khoảng trống bên cạnh đã lạnh lẽo từ lúc nào mới bừng tỉnh
Đệt, quá nhiều thông tin trong 1 buổi sáng
Phải làm sao đâyyy!!!
Nhưng Giản Trí Hâm biết, trái tim cậu lúc này đây, vẫn còn nhớ rõ nụ cười khi nãy của Trịnh Cảnh Dư và nhói đau từng đợt.