- Có thai sao? - Lưu Nhạn hơi hoảng hốt nhìn sang Giản Trí Hâm, thấy vẻ mặt cậu cũng rất bàng hoàng
- Em...em không biết
- Đi, đi khám
Lưu Nhạn không nói một hai, trực tiếp kéo Giản Trí Hâm thẳng tiến đến bệnh viện. Cả hai vừa xuống xe đã chạy đến khoa sản, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng
- Không phải có thai đâu, là do lệch múi giờ và say máy bay nên bụng khó chịu thôi, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không sao nữa - Vị bác sĩ già vừa đẩy gọng kính vừa nhìn thẳng vào cậu trai trẻ ngoại quốc điềm đạm nói bằng tiếng Anh
- Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ
Lưu Nhạn và Giản Trí Hâm ra về, trong lòng cậu khẽ thở phào. Không phải cậu không muốn có bé con, chỉ là do hai người còn quá trẻ, còn nhiều điều muốn làm, Giản Trí Hâm muốn ổn định trước rồi mới nghĩ đến bé con, cậu muốn bé con sinh ra khi gia đình đã đủ đầy.
Nhưng....không biết cậu ấy có muốn bé con không nhỉ?
Giản Trí Hâm mơ màng nhìn ra ngoài. Bầu trời nhiều mây, chỉ có mấy ngôi sao nhỏ đang lấp lánh thưa thớt. Paris vốn tấp nập, trên đường người và xe không ngớt, trong lòng Giản Trí Hâm thì ngổn ngang những suy nghĩ linh tinh, nhưng chung quy lại đều là nhớ người kia.
Chiếc taxi về đến khách sạn, Giản Trí Hâm chào tạm biệt Lưu Nhạn rồi lên phòng. Chiếc bụng đói cứ réo ầm ầm khiến Giản Trí Hâm phải rẽ xuống nhà ăn của khách sạn để tìm gì đó lót dạ.
Mùi bơ kem thơm ngào ngạt, Giản Trí Hâm phát hiện tối nay ở khách sạn có buffe bánh ngọt hàng tuần. Cậu vui mừng vội lấy một chiếc khay nhỏ rồi nhập cuộc.
Vị ngọt của bánh, thơm mùi bơ, mùi sữa cùng vị ngậy của các loại hạt, Giản Trí Hâm ăn đến no say, chất một bụng toàn bánh là bánh. Giản Trí Hâm vỗ vỗ cái bụng tròn nhỏ của mình, thoả mãn đi lên phòng, cậu cũng quên luôn cơn mệt mỏi do chuyến bay dài.
Giản Trí Hâm thả mình nằm xuống chiếc giường êm ái. Lúc này cậu mới phát hiện ra phòng của cậu có ban công.
Ban công mở khiến căn phòng trở nên rộng rãi. Giản Trí Hâm ở trên tầng cao, đứng ở ban công có thể ngắm cảnh thành phố vào buổi tối, phía xa xa còn có tháp Effel.
Giản Trí Hâm muốn chụp lại cảnh thành phố Paris về đêm. Cậu lấy điện thoại ra, vừa mở lên thì 28 thông báo cuộc gọi nhỡ hiện lên, tất cả đều đến từ Trịnh Cảnh Dư.
Giản Trí Hâm vội vàng gọi lại cho người kia. Máy vừa được kết nối, bên kia đã nhanh chóng bắt máy
- Cảnh Dư
- Trí Hâm! Mày...mày có sao không?
- Tao không sao, mày đừng lo
Trịnh Cảnh Dư như ngồi trên đống lửa. Anh gọi mãi nhưng Giản Trí Hâm không nghe máy, sợ cậu xảy ra chuyện gì nên đã liên lạc cho bên ê-kíp nhưng họ lại bảo Giản Trí Hâm không có trong phòng.
- Mày đi đâu thế?
- Tao đi...đi ăn một chút thôi - Giản Trí Hâm có hơi chột dạ, chắc cậu nên giấu việc đi bệnh viện nhỉ?
- À, mày xuống sân bay lâu chưa, có mệt không?
- Có hơi mệt, nhưng ăn vào thì đã khoẻ rồi
- Đừng cố quá, mệt thì nghỉ đi, đừng để bản thân lao lực
- Ừ, tao biết giữ sức khoẻ mà
- Đồ ngốc
- Mày lại nói tao ngốc
Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư nói chuyện đến nửa đêm, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nhưng chung quy lại vẫn là muốn nghe giọng của đối phương lâu hơn một chút, muốn nhìn người kia dài thêm vài phút mà thôi.
Sáng hôm sau, Giản Trí Hâm thức dậy từ sớm, tinh thần rấ tốt. Ánh nắng ngày sớm không quá gay gắt, vừa đủ dễ chịu khiến tâm tình cậu vô cùng thoải mái.
Tối hôm nay sẽ bắt đầu đêm diễn đầu tiên, Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn có nhiều việc phải chuẩn bị. Cả hai có mặt sân khấu từ lúc mặt trời vẫn chưa đến đỉnh đầu. Cả hai chỉ ăn qua loa bánh mì pate và một cốc sữa, sau đó làm việc xuyên trưa.
- Trí Hâm, cậu có lo lắng không?
- Có chứ, nhưng em càng hào hứng hơn
- Tốt lắm
Giản Trí Hâm như một bậc quân vương với trang phục đính kết cầu kì, sau lưng còn có áo choàng. Lưu Nhạn xinh đẹp trong bộ váy lấp lánh ánh nhũ xanh thẳm, mái tóc vấn cao để lộ chiếc cổ như một con thiên nga kiêu hãnh.
Cả hai có những giây phút thăng hoa đầy mãn nhãn trong suốt hơn một tiếng đồng hồ, khán giả cũng ngây ngẩn trước những tài năng đến từ phương Đông.
Đêm diễn đầu tiên kết thúc thành công, số tiền thu về nhanh chóng được chuyển cho "All for children".
Trịnh Cảnh Dư cũng xem đêm diễn của cậu. Anh là một trong số ít người có vé xem phát sóng trực tiếp. Người yêu của anh rất đẹp, âm nhạc của cậu cũng rất hay, mỗi lần Giản Trí Hâm xuất hiện trên sân khấu, trái tim của anh đều rung động mãnh liệt.
Trong suốt bốn năm du học, Trịnh Cảnh Dư xem không sót buổi biểu diễn nào của Giản Trí Hâm. Cậu ở trên sân khấu toả sáng như thể cả thế giới đang xoay quanh cậu, mạnh mẽ và xinh đẹp.
Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn tẩy trang phía sau cánh gà, trái tim hai người hãy còn đập rất mạnh.
Lúc nãy....lúc nãy thật sự quá tuyệt đi!
- Tiểu Nhạn
Tống Ngạn Hiên xuất hiện sau lưng Lưu Nhạn, khiến cô hơi giật mình.
- Anh Ngạn Hiên
- Về nhà chứ?
- Ừm, em về nhà với anh
Tống Ngạn Hiên mỉm cười vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ mềm mượt của cô nàng. Cả hai đã chính thức xác định quan hệ vào hai măm trước, hiện đang cùng sinh sống tại Paris.
Lưu Nhạn chào tạm biệt Giản Trí Hâm, rồi khoác tay Tống Ngạn Hiên cùng ra về, vẻ mặt so với ban nãy còn vui vẻ hơn gấp bội.
Cậu nhìn bóng hai người rời đi, đột nhiên Giản Trí Hâm nhớ Trịnh Cảnh Dư khủng khiếp. Nhưng giờ này thì có lẽ Trịnh Cảnh Dư còn đang ngủ, Giản Trí Hâm phái gác lại ý muốn gọi điện cho anh.
Thôi vậy, sáng mai sẽ làm phiền cậu ấy sau..