Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn cùng nhau luyện tập quên thời gian, chẳng mấy chốc hai tuần đã trôi qua.
Hôm nay là ngày diễn ra vòng thi thứ ba, là một ngày tuyết rơi nhiều.
Giản Trí Hâm ra khỏi nhà từ sớm, lúc mà Trịnh Cảnh Dư vẫn còn đang ngủ trên giường. Cậu dẫm chân trên nền đất phủ đầy tuyết, vừa đi vừa nghịch ngợm đống tuyết dưới chân.
Giản Trí Hâm đưa mắt nhìn xung quanh. Ở lề đường, một đám trẻ con tầm 5, 6 tuổi nặn tuyết ném nhau, mặt đứa nào cũng ửng đỏ vì lạnh, trên môi luôn treo nụ cười vui vẻ. Giản Trí Hâm cảm thấy vui lây, cậu cũng nhớ hồi mình còn bé, cậu và Trịnh Cảnh Dư luôn nặn tuyết ném nhau với Giản Tuệ và Thẩm Thanh Hà. Bốn người, hai lớn hai nhỏ, chơi nặn tuyết cả ngày, đến khi mệt lả lại cùng nhau quây quần bên nồi lẩu sôi sùng sục. Lúc đó vui biết bao nhiêu, bây giờ cả hai đã lớn, cũng không còn chơi những trò như vậy nữa.
Kiếp trước, mỗi khi vào mùa đông, Giản Trí Hâm ngồi trong căn nhà cô quạnh vừa chờ Lục Kì Phong về vừa uống trà, có đôi lúc cậu cũng nhớ Trịnh Cảnh Dư, nhớ cha mẹ, nhưng cậu đã không thể quay lại với họ nữa rồi. Giản Trí Hâm khi đó luôn tiếc nuối quãng thời gian vui vẻ hồi bé, đến tận lúc nhắm mắt, cậu vẫn luôn tiếc nuối.
Một bông tuyết rơi từ trên trời xuống, đậu vào chóp mũi Giản Trí Hâm. Bông tuyết tan ra lạnh buốt, Giản Trí Hâm khẽ rùng mình.
- Giản Trí Hâm
Giản Trí Hâm quay người lại, Lưu Nhạn và Tống Ngạn Hiên đã đứng ở phía sau. Cậu vội vàng cúi người
- Em chào chị Lưu Nhạn, anh Tống Ngạn Hiên!
- Uống không?
Tống Ngạn Hiên đưa một binh giữ nhiệt màu đỏ đến trước mặt Giản Trí Hâm lắc lắc. Giản Trí Hâm hơi nghiêng đầu, cậu định hỏi thì Lưu Nhạn cướp bình nước trên tay Tống Ngạn Hiên rồi nói
- Đây là trà giữ nhiệt, cậu nghịch tuyết từ nãy chắc hẳn đã nhiễm lạnh không ít, cổ còn không quàng khăn. Cậu không sợ vị kia nhà cậu lo lắng sao?
Giản Trí Hâm ngại ngùng nhận lấy bình giữ nhiệt, miệng lí nhí phát ra câu cảm ơn, cả gương mặt cơ hồ đỏ lựng.
- Em...cái đó...
- Yêu đương tốt mà - Lưu Nhạn tiến lên trước một bước, vỗ vai Giản Trí Hâm - Vị kia nhà cậu tôi thấy rất săn sóc, rất chăm lo cho cậu, còn rất nhiệt tình nữa - Lưu Nhạn sờ sờ cổ
Giản Trí Hâm lập tức hiểu cô muốn nói gì. Cả gương mặt câu đỏ như quả gấc chín, bàn tay đưa lên kéo cao cổ áo, che đi vườn dâu tây tên nào đó đã trồng.
- Cậu uống đi, tôi làm cho cậu đó, đừng để bị nhiễm lạnh
- Em cảm ơn
- Em đúng là vô tâm, trà của tôi mà - Tống Ngạn Hiên ở bên cạnh bất bình lên tiếng
- Của Trí Hâm - Lưu Nhanh rũ mắt, biẻu cảm không chút xao động bước thẳng - Cậu cứ đến trước đi nhé, tôi phải giải quyết cái tên phiền phức này
Tống Ngạn Hiên nhanh chóng theo sau quấn lấy Lưu Nhạn, không ngừng trách móc mè nheo với cô.
Giản Trí Hâm nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi hiếu kì
Ấy ấy ấy, hai anh chị này thật mờ ám nha!
Giản Trí Hâm híp mắt nhìn theo, trên mặt là biểu cảm ăn dưa của mấy bà hàng xóm hóng hớt. Cậu uống một ngụm trà, vị trà hơi đắng nhẹ, rất thơm mùi gừng, uống vào khiến cả người ấm áp.
Giản Trí Hâm thoải mái ngâm nga vài âm thanh trong miệng, còn vừa đi vưa nhảy chân sáo.
Trịnh Cảnh Dư thức dậy, đồng hồ điểm 7 rưỡi sáng. Anh sờ soạng bên cạnh, sờ trúng một mảng lạnh tanh.
Trịnh Cảnh Dư giật mình tỉnh cả ngủ. Anh ngồi bật dậy, cả gương mặt đều là vẻ lo sợ, trái tim trong ngực cũng đang đập cuồng nhiệt.
Trí Hâm...đâu rồi?
Trịnh Cảnh Dư hoảng loạn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở mảnh giấy note trên bàn kê đầu giường.
[ Sáng nay tao phải đến chỗ luyện tập tập lại vài lần, rồi sau đó đến thẳng trường quay chuẩn bị cho cuộc thi trưa nay. Mày dậy rồi thì nhớ ăn sáng nha, trưa nay tao không về đâu, không cần đợi cơm tao đâu.
Yêu mày
Trí Hâm đẹp trai lai láng ]
Trịnh Cảnh Dư lúc này mới đè lại sự lo lắng trong lồng ngực. Tuy đã ở bên nhau hơn 3 tháng, nhưng Trịnh Cảnh Dư vẫn luôn vô thức bất an. Nếu Giản Trí Hâm không ở trong tầm mắt của anh, anh sẽ lo sợ. Lo rằng chỉ cần mình rời đi một chút thôi, cậu sẽ xảy ra chuyện.
Trịnh Cảnh Dư miết nhẹ tờ giấy note, anh nhìn đi nhìn lại dòng chữ "Yêu mày" được viết ngay ngắn ở riêng một dòng, trái tim được an ủi không ít.
- Trưa mày không về, thì tao đến là được đúng không?
Trịnh Cảnh Dư nghĩ đến cảnh cùng nhau ăn cớm với Giản Trí Hâm ở trường quay, rồi tiện thể khẳng định chủ quyền luôn.
Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!
Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn ở trong phòng kín luyện tập, thỉnh thoảng sẽ chụm đầu trao đổi.
Bên ngoài phòng tập còn có bóng người thấp thoáng.
Tống Ngạn Hiên đứng bên ngoài ngó vào, nhìn thấy Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn thỉnh thoảng lại cúi đầu nói gì đó thì máu nóng nổi lên, 7749 câu mắng người được chiếc miệng ngọc nga tuôn ra không chút thương tiếc.
Lưu Nhạn ở trong này nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết cái tên Tống Ngạn Hiên kia đang làm gì. Đúng là đồ trẻ con!
- Chị Nhạn, có phải chị và anh Tống Ngạn Hiên có tình cảm với nhau không?
Giản Trí Hâm nhân lúc giải lao liền hỏi Lưu Nhạn thắc mắc của mình.
Một Lưu Nhạn vốn luôn nhã nhặn, điềm tĩnh lúc này lại có chút lúng túng. Gương mặt cô đỏ lên, hai má ửng hồng, đôi mắt lộ rõ sự hoảng hốt
- Cậu... nhìn thấy như vậy sao?
- Em cảm thấy anh Tống rất thích chị, nãy giờ anh ấy lườm em suốt thôi
Giản Trí Hâm cười bất lực. Cậu cũng không có cách nào khác mà, chính anh Tống cứ lải nhải nên chị Lưu Nhạn thấy phiền mới đuổi anh ra đấy chứ, không phải tại cậu mà.
Lưu Nhạn nghe thấy câu nói ấy, lần đầu Giản Trí Hâm thấy nét vui vẻ, mềm mại trên gương mặt kia. Gương mặt lúc này của cô mới đúng là của một nữ sinh 19 tuổi, sống động và rất có cảm giác thanh xuân.
- Chị Nhạn, chị cũng thích anh ấy đúng không?
- Chị...chị không bao giờ thích cái tên đào hoa đó đâu
Lưu Nhạn né tránh ánh mắt thẳng thắn của Giản Trí Hâm. Ở một góc không ai thấy, đôi mắt của Lưu Nhạn lộ rõ sự bi thương
Ai mà thèm thích cái tên đào hoa đó.
Vào một ngày tuyết cũng bay rợp trời. Lưu Nhạn đã nhìn thấy Tống Ngạn Hiên cùng người khác hôn môi. Lưu Nhạn biết Tống Ngạn Hiên luôn rất thu hút, hắn từ trước đến nay tuy không ong bướm gì hết, từ bé đến lớn vẫn luôn quấn lấy Lưu Nhạn, nhưng Lưu Nhạn vẫn rất sợ.
Một cô gái 19 tuổi thì sợ cái gì đây?
Lưu Nhạn tiếp xúc với sân khấu sớm, từ lâu đã tiếp xúc với đủ kiểu người nên cô rất trưởng thành. Lưu Nhạn đã đủ mệt mỏi với những thứ xoay quanh ánh chớp hào nhoáng ấy, thứ cô muốn chỉ là piano và......
..... một cuộc sống đơn giản với Tống Ngạn Hiên.
Lưu Nhạn không sợ Tống Ngạn Hiên trăng hoa bay bướm, nhưng cô chỉ muốn có một cuộc hôn nhân đơn giản, không muốn suốt ngày phải ghen tuông. Một cuộc sống chỉ có hai người và piano, cùng nhau đi khắp nơi trên thế giới, bỏ xa showbiz đầy cám dỗ.
Nhưng Tống Ngạn Hiên phải thực hiện lời hứa với một người. Anh phải thay người đó đứng trên sân khấu, viết tiếp ước mơ mà người đó dang dở.
Người đó là tác giả của bản "Mặt Trăng treo đầu ngọn gió" *, tên Mân Đình.
*: Đây là bản nhạc Giản Trí Hâm đã trình diễn trong vòng thi đầu tiên, ác bạn có thể tìm đọc lại chương 27.
- Ánh mắt anh Tống nhìn chị rất chân thành, là kiểu trong mắt chỉ có chị Lưu Nhạn thôi ấy
- Vậy sao, tôi không biết nữa, tôi cũng không thích anh ta.
Lưu Nhạn liếc ra ngoài cửa. Tống Ngạn Hiên vẫn đứng đó, đôi mắt vẫn luôn dõi theo cô.