Lục Kì Phong nhìn Giản Trí Hâm cười tươi như hoa chúc mừng, trong lòng không khỏi mỉa mai.
Ước gì có thể thấy chút đau buồn trong đôi mắt của em nhỉ?
Lục Kì Phong nghĩ thầm, nhưng hắn nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ kì quặc ấy đi. Lục Kì Phong nghiêng đầu nhìn Lam Nhu vừa ăn cháo vừa cười nói, trên má khi cười có một lúm đồng tiền đáng yêu. Lục Kì Phong thấy trái tim như được an ủi.
Thôi quên đi, quá khứ đã qua rồi.
4 người cùng ăn cháo dưới cái lạnh của mùa đông Hải Châu. Hai má Giản Trí Hâm đỏ hây hây, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đôi môi anh đào vì ăn cay cũng ửng đỏ, loang loáng nước.
Trịnh Cảnh Dư nhìn cậu vừa ăn cháo vừa cười nói với hai người kia, nhìn đôi môi anh đào khép mở, chỉ im lặng cầm khăn giấy thấm mồ hôi cho Giản Trí Hâm.
Phản ứng của Giản Trí Hâm tối nay đã quá rõ ràng. Trong tim cậu không còn Lục Kì Phong, một chút cũng không còn. Nghĩ vậy, Trịnh Cảnh Dư vừa ăn cháo vừa cười tủm tỉm, lại bị Giản Trí Hâm nhìn thấy.
Giản Trí Hâm nghiêng đầu cọ cọ mái tóc đen mềm vào cầu vai Trịnh Cảnh Dư, đôi mắt cong cong tinh nghịch như chiếc lưỡi câu, nói:
- Sao vậy, cười gì thế?
- Không có gì đâu - Trịnh Cảnh Dư nhẹ giọng, đôi mắt dịu dàng nhìn sâu vào con ngươi của Giản Trí Hâm
Giản Trí Hâm nhìn đôi mắt đen như mực của Trịnh Cảnh Dư, cả cơ thể như chìm trong ngọt ngào. Ánh mắt của anh lúc nào cũng thế, luôn là ánh mắt âu yếm nhất.
Giản Trí Hâm cười hì hì, cậu ngồi dịch vào Trịnh Cảnh Dư cọ lên cọ xuống, còn tinh nghịch thơm má anh một cái.
Hai người còn lại nhìn cặp đôi kia rải cẩu lương, mí mắt hơi giật giật.
Lam Nhu đưa đôi mắt to tròn nhìn Lục Kì Phong, hai má khẽ đỏ ửng.
Cậu...cậu cũng muốn..
Lam Nhu biết hai người chưa thể ngọt ngào như cặp đôi bàn bên, nhưng chí ít cậu cũng muốn có một xíu xiu thân mật, không muốn chỉ nắm tay.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, một bàn tay lành lạnh áp lên má Lam Nhu, xoa xoa hai cái. Lam Nhu quay đầu lại nhìn đôi mắt đào hoa của Lục Kì Phong, trong lòng hơi sửng sốt
- Sao vậy? Có phải em cũng muốn?
Lam Nhu do dự gật đầu, rồi chìm cả nửa mặt vào khăn quàng cổ, giấu đi gương mặt nhỏ ngại ngùng. Lục Kì Phong bật cười, tiếng cười khe khẽ đủ hai người nghe thấy cào nhẹ vào tim Lam Nhu, khiến cậu càng thêm ngại ngùng.
Lục Kì Phong vuốt nhẹ má cậu rồi đưa tay lên xoa xoa vành tai hồng hồng. Anh cúi đầu thơm nhẹ lên trán Lam Nhu, rồi thì thầm vào tai cậu
- Nhưng chúng ta không thể mặt dày phát cẩu lương khắp nơi như thế kia được, anh ngại, Tiểu Nhu Nhu cũng ngại mà
Lam Nhu nghe thấy có lý, máy móc gật đầu thêm cái nữa. Rất lâu sau, Lam Nhu mới lí nhí nói thêm một cậu
- Vậy lúc riêng tư....là được
Lục Kì Phong nhìn gương mặt ngại ngùng đáng yêu nói ra những lời kia, không khỏi phì cười. Hoá ra Lam Nhu cũng rất đáng yêu, rất biết làm người khác vui lòng.
Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư rời khỏi quán cháo nhỏ, hai người đi một khúc xa rồi quay người nhìn lại quán cháo dưới tuyết rơi chỉ còn là một đốm sáng mù mờ. Giản Trí Hâm đút tay vào túi áo Trịnh Cảnh Dư, miết lấy bàn tay hơi lạnh của anh, cậu rũ mắt nói
- Cảnh Dư, có phải vừa nãy mày không vui không?
- Hửm? - Trịnh Cảnh Dư bắt lấy mấy ngón tay nghịch ngợm của Giản Trí Hâm, ủ trong lòng bàn tay - À không, không phải đâu
- Sao mày không nói gì?
Giản Trí Hâm nâng hàng mi vừa cong vừa dài lên, đúng lúc một bông tuyết rơi xuống đậu lên mi mắt cậu. Trịnh Cảnh Dư vươn tay vuốt nhẹ bông tuyết, bông tuyết tan ra thành nước, Trịnh Cảnh Dư đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của Giản Trí Hâm, cười cười nói
- Tại vì tao đang nghĩ
- Nghĩ gì? - Bàn tay Giản Trí Hâm trong áo siết chặt, cậu muốn biết Trịnh Cảnh Dư nghĩ gì
- Tao nghĩ xem nên yêu thương Quả Quả như thế nào đấy
Trịnh Cảnh Dư ôm lấy mặt Giản Trí Hâm đặt lên đôi môi ửng đỏ một nụ hôn. Nụ hôn dưới tuyết rơi càng trở nên nóng bỏng, hơi thở ấm áp của đối phương khiến đầu óc Giản Trí Hâm trống rỗng. Cậu vươn tay ôm lấy cổ Trịnh Cảnh Dư, cuối cùng bị đối phương bế cả lên.
Trịnh Cảnh Dư nếm được mật ngọt, bản tính lưu manh hiện rõ. Anh dời cánh môi tìm đến chiếc cổ trắng ngần của Giản Trí Hâm, cắn lên đó một ngụm. Vết đo đỏ giống như dâu tây hiện lên chói mắt, khiến Trịnh Cảnh Dư hài lòng.
- Này...mày... - Giản Trí Hâm thở hổn hển ôm lấy cổ Trịnh Cảnh Dư - Đánh trống lảng, nói mau
- Cũng không có gì, chỉ là tao thấy vui thôi - Trịnh Cảnh Dư chưa buông tha cho Giản Trí Hâm, vừa hôn lên chóp mũi vừa nói - Thấy vui vì mày đã thực sự buông bỏ được tên kia, vui vì trong mắt mày bây giờ chỉ có tao mà thôi. Lúc biết 2 người kia bên nhau, quả thực tao đã sợ hãi. - Trịnh Cảnh Dư thả Giản Trí Hâm xuống đất, bàn tay lớn đưa lên phủi phủi đám tuyết trên đầu cậu - Tao đã sợ mày vẫn còn cảm giác đối với những chuyện của Lục Kì Phong, tao không an tâm
Giản Trí Hâm cầm lấy bàn tay của Trịnh Cảnh Dư xoa nhẹ hai cái. Cậu biết người này luôn suy nghĩ rất nhiều chuyện, luôn sợ hãi nhiều chuyện bởi anh đã trải qua một kiếp đơn phương dài đằng đẵng. Có trách thì phải trách Giản Trí Hâm cậu chưa yêu thương Trịnh Cảnh Dư đủ, chưa cho anh cảm giác an toàn mà anh muốn.
Giản Trí Hâm vòng hai tay qua ôm lấy Trịnh Cảnh Dư, ấp cả gương mặt vào lồng ngực phập phồng của Trịnh Cảnh Dư. Cậu nhẹ giọng nói
- Tao xin lỗi
- Xin lỗi? - Trịnh Cảnh Dư nhíu mày
- Ừm, là tao có lỗi với mày, là do tao chưa đủ yêu thuơng mày rồi, nên mới khiến mày suy nghĩ những thứ đáng sợ như vậy
Giản Trí Hâm cọ cọ vào ngực Trịnh Cảnh Dư, giống mèo con lấy lòng chủ nhân. Trịnh Cảnh Dư nâng gương mặt Giản Trí Hâm lên, hôn nhẹ lên trán cậu
- Không phải lỗi của mày đâu, mày đã đủ ngọt ngào rồi, tao yêu mày
Giản Trí Hâm cười, nụ cười giống như ánh trăng, vừa sáng trong vừa dịu dàng.
- Tao yêu mày hơn. - Giản Trí Hâm hơn thua nói
- Ừm, Trí Hâm là tốt nhất
- Nhưng mày phải hứa từ giờ về sau không được nghĩ như vậy nữa, nhé?
Cái đầu nhỏ của Giản Trí Hâm ngẩng lên, đôi mắt trong veo như hồ nước nhìn sâu vào Trịnh Cảnh Dư, giống như nhìn thấu anh, khiến trái tim anh ngứa ngáy.
- Ừm, chúng ta sẽ vứt cái tên kia ra sau đầu, không quan tâm đến hắn nữa
- Hứa cơ
- Tao hứa