Giản Trí Hâm về đến phòng của mình, phòng là do ban tổ chức cấp cho, bao ăn bao ở. Căn phòng rộng rãi đủ cho một người ở, các phòng còn có cách âm, tiện cho việc luyện tập trước kì thi.
Giản Trí Hâm ném vali vào một góc, sau đó thả mình xuống chiếc giường trắng êm ái.
Trời đã chuyển sang sắc tối, phía chân trời chỉ còn vài vệt cam cam hồng hồng của ngày tàn. Giản Trí Hâm cả ngày hôm nay di chuyển nhiều, hiện giờ đã thấm mệt nhưng cậu vẫn nhớ phải gọi điện báo cáo cho Trịnh Cảnh Dư.
Giản Trí Hâm nhấn vào kí hiệu camera, quyết định call video cho Trịnh Cảnh Dư. Chủ yếu là do cậu nhớ gương mặt của ai đó.
Trịnh Cảnh Dư đang làm bài tập, vừa thấy yêu cầu call video của người nọ liền ném sách vở sang một bên, nhanh chóng chấp nhận.
Gương mặt Giản Trí Hâm hiện lên, cậu nằm trên giường, điện thoại để nằm ngang áp sát với mặt, vậy nên gương mặt điển trai càng được phóng đại.
- Trí Hâm, mày có mệt không? Mau đi nghỉ đi
- Không mệt lắm đâu, nhìn thấy Cảnh Dư là hết mệt rồi
Trịnh Cảnh Dư nghe được lời này, nhất thời lúng túng không biết làm sao. Giản Trí Hâm nhìn được biểu cảm này của Trịnh Cảnh Dư, không khỏi bật cười thành tiếng.
- Mày đang học hả Cảnh Dư? Tao có làm phiền mày không?
- Không, không học, đang nhớ Tiểu Quả Quả mềm mềm
Đến lượt Giản Trí Hâm cứng miệng. Ai biết Tiểu Quả Quả trong miệng Trịnh Cảnh Dư là gì, gương mặt trắng nõn của Giản Trí Hâm trong nháy mắt đỏ ửng lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
- Mày...mày lưu manh
- Lưu manh mới làm chồng của Quả Quả.
- Cảnh Dư thối
Trịnh Cảnh Dư và Giản Trí Hâm trêu chọc nhau rồi cười vui vẻ, nhưng cơn buồn ngủ đã ập đến bên mí mắt của Giản Trí Hâm, khiến cậu không sao cưỡng lại được.
Âm thanh của Giản Trí Hâm nhỏ dần, sau đó cậu trực tiếp ngủ luôn, điện thoại vẫn được bàn tay của Giản Trí Hâm giữ nên Trịnh Cảnh Dư có thể nhìn thấy Giản Trí Hâm đang ngủ.
Chắc hẳn Giản Trí Hâm mệt lắm
Gương mặt cậu thiếu niên giãn ra, mang theo sự yên bình cho người đối diện. Trịnh Cảnh Dư nhìn Giản Trí Hâm, trong lòng không khỏi đau nhói. Tiểu bảo bối của anh chắc phải mệt lắm mới ngủ thiếp đi trong lúc trò chuyện.
- Dư Dư....
Cánh môi anh đào khép mở phát ra âm thanh mơ hồ, nhưng Trịnh Cảnh Dư vẫn nghe rõ Giản Trí Hâm đang gọi mình. Cõi lòng dâng lên một cỗ ấm áp, Trịnh Cảnh Dư nhẹ nhàng đáp lại
- Ơi
- Ưm...thích...
Giản Trí Hâm vừa ngủ vừa nói mớ, khoé miệng còn nhàn nhạt ý cười. Có lẽ cậu đang mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ có cậu và Trịnh Cảnh Dư.
- Ừm, thích, thích Trí Hâm lắm
Trịnh Cảnh Dư nhìn người kia qua điện thoại, ngón tay không nhịn được vuốt ve màn hình vài cái. Sau đó, Trịnh Cảnh Dư áp môi vào camera, tự tưởng tượng bản thân đang hôn lên cái má mềm mại của người nọ
- Trí Hâm, bỏ điện thoại xuống nào
Trịnh Cảnh Dư nhẹ giọng nói, Giản Trí Hâm lại ngoan ngoãn làm theo. Bàn tay buông điện thoại ra, điện thoại cũng vì thế hướng lên trần nhà.
Trịnh Cảnh Dư cười cười, không ngờ Giản Trí Hâm nghe lời mình ngay cả trong mơ.
- Ngủ ngon, Trí Hâm
Giản Trí Hâm ậm ờ vài tiếng, sau đó chỉ còn tiếng thở đều đều. Trịnh Cảnh Dư tắt điện thoại, sau đó tiếp tục vùi mình vào đống bài tập nhàm chán.
Đêm nay chắc sẽ khó ngủ đây...
Sáng hôm sau, Giản Trí Hâm khẽ nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt. Trên người vẫn là bộ quần áo tối qua, bên cạnh còn có điện thoại. Giản Trí Hâm mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua, sau đó cười cười.
Nói chuyện với Dư Dư lúc nào cũng vui nhất!
Giản Trí Hâm lết thân xuống giường, tiến lại gần vali lấy quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, sau đó đi vào phòng tắm.
Giản Trí Hâm xả nước, dòng nước ấm áp khiến tâm tình Giản Trí Hâm thoải mái, cả cơ thể được thả lỏng. Giản Trí Hâm mở một bản nhạc sôi động cho ngày mới, vừa tắm vừa ngâm nga hát theo. Đúng lúc này điện thoại Giản Trí Hâm đổ chuông.
Giản Trí Hâm không nghĩ nhiều mà tự động kết nối. Gương mặt người bên kia hiện lên, Trịnh Cảnh Dư nhìn thân trên Giản Trí Hâm để lộ, nhất thời không biết nói gì.
Đệt, không ngờ là call video?!!!
Giản Trí Hâm vội vàng rửa sạch tay rồi cầm điện thoại lên ngang mặt, thỉnh thoảng chỉ lộ một xíu bả vai và xương quai xanh tinh tế.
- Ồ, mới sáng sớm à nha, mày định gọi Tiểu Cảnh Dư thức dậy sao?
Trịnh Cảnh Dư híp mắt, đôi môi mỏng buông lời trêu chọc, khiến Giản Trí Hâm ngại ngùng, cả cơ thể đỏ như con tôm luộc.
- Tao...hôm qua chưa tắm
- Ừm ừm, tao hiểu mà, bỏ điện thoại thấp một chút cho đỡ mỏi tay
- Mày mơ!
Giản Trí Hâm quát một tiếng, sau đó trực tiếp cúp máy. Cậu đặt điện thoại lên chỗ khô ráo, sao đó dùng hai tay ôm lấy mặt
- Điên mất thôi!!!
Trịnh Cảnh Dư nhìn màn hình bên kia đã kết thúc cuộc gọi, không nhịn được mà cười lớn. Thật là, Trí Hâm của anh vẫn đáng yêu như vậy.
Giản Trí Hâm kết thúc bữa ăn sáng, đồng hồ đã chỉ 10 giờ rưỡi. Cậu cũng không gọi lại cho Trịnh Cảnh Dư, Giản Trí Hâm biết Trịnh Cảnh Dư tầm này đang bận rộn chuẩn bị cho lễ hội mùa đông của trường.
Lễ hội mùa đông của trường diễn ra sau khi bắt đầu kì nghỉ đông vài ngày, chủ yếu là để các học sinh và thầy cô có một dịp tụ tập với nhau ăn uống, trò chuyện sau một học kì căng thẳng.
Trịnh Cảnh Dư là thành viên cấp cao của hội học sinh, vậy nên trọng trách vô cùng lớn.
Giản Trí Hâm nhìn nhìn lịch, thầm tính ngày mình trở về, mong sẽ kịp lễ hội trường.
Giản Trí Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, vài bông tuyết rơi xuống phủ lên cành cây trắng xoá. Có một đôi chim quấn quít nhau đậu lên cành cây, làm rụng một mảng tuyết trắng. Một con chim nhân lúc không ai để ý, âm thầm rúc đầu vào vai con kia.
Khung cảnh hạnh phúc biết bao.