Giản Trí Hâm vốn đã tỉnh từ lâu, chỉ là cảm nhận được người trên giường không có chút nào muốn rời đi, còn ở lại trêu chọc cậu, Giản Trí Hâm liền giả vờ ngủ. Người nọ đặt lên môi Giản Trí Hâm một nụ hôn nhẹ, tâm can Giản Trí Hâm run rẩy kịch liệt, ẩn sâu trong trái tim Giản Trí Hâm là cảm giác mà cậu không thể chối bỏ, Giản Trí Hâm đã thích Trịnh Cảnh Dư mất rồi.
Vốn giả vờ rất hoàn hảo, nhưng nụ hôn của Trịnh Cảnh Dư đã thành công phá bỏ "hàng phòng ngự" của Giản Trí Hâm. Mí mắt Giản Trí Hâm khẽ động, hàng mi dài run rẩy, đôi lông mày khẽ chau lại. Trịnh Cảnh Dư thu toàn bộ động thái này vào mắt, liền hiểu người nọ nãy giờ chỉ là giả vờ ngủ.
Đã muốn giả vờ, thì anh sẽ trêu chọc cho đã!
Trịnh Cảnh Dư nín cười, bàn tay không an phận luồn qua eo Giản Trí Hâm, cảm nhận vòng eo tinh tế, mềm mại. Phía trên, đôi môi mỏng của Trịnh Cảnh Dư không ngừng hạ xuống gương mặt của Giản Trí Hâm, khi thì mí mắt, khi là đôi môi.
Giản Trí Hâm tiếp nhận toàn bộ động chạm, khẽ chửi thầm trong lòng.
Đệt, cái tên này....cũng lợi dụng quá rồi!!!
Bình thường Cảnh Dư nghiêm túc là thế, lúc nào cũng toát lên khí chất cấm dục, không ngờ lại làm thế với người đang ngủ. Cần chỉnh đốn lại!!
Trịnh Cảnh Dư nhìn mí mắt run run của Giản Trí Hâm, nghĩ rằng mèo con của hắn có lẽ đang rất muốn mở mắt, nhưng vẫn chưa dám. Trịnh Cảnh Dư bật cười thành tiếng, anh nói
- Được rồi Trí Hâm, mày định giả vờ đến bao giờ nữa đây?
Giản Trí Hâm bị nói đến tên, liền giật mình.
"Mình nguỵ trang hoàn hảo vậy mà vẫn bị phát hiện ra." - Giản Trí Hâm nghĩ
- Trí Hâm?
Giản Trí Hâm từ từ mở mắt, đôi mắt trong veo như nước từ từ hiện ra dưới hàng lông mi cong dài, tựa như châu báu được cất giấu, giờ mới có cơ hội chiêm ngưỡng. Giản Trí Hâm ngước mắt lên nhìn Trịnh Cảnh Dư, thành công đánh lên trong tim anh một hồi chuông đinh đinh đang đang.
- Sao mày biết?
- Mày giả vờ ngủ nhiều lần rồi vẫn dở tệ, tao nhìn qua là biết
- Không có dở tệ! Tao thấy rất hoàn mĩ
- Hoàn mĩ? Tao nhìn là tao nhận ra rồi đấy
- Hoàn mĩ là hoàn mĩ!
Giản Trí Hâm bị bắt bài, liền tức giận không nói lí. Trịnh Cảnh Dư phì cười nhìn con mèo nhỏ xù lông, liền lên tiếng trấn an
- Ừm ừm, Trí Hâm làm gì cũng hoàn mĩ, nãy là tao chó ngáp phải ruồi, may mắn đoán được
Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư kẻ xướng người hoạ, căn phòng tràn ngập tiếng cười chào ngày mới.
Bỗng nhiên, Giản Trí Hâm để ý đến một điểm
- Ủa...
- Sao thế?
- Mày biết tao thức mà mày vẫn.... ấy hả?
- Ấy? Ấy gì? Tao có biết gì đâu
Trịnh Cảnh Dư mặt tỉnh bơ chối bay chối biến, tựa như tên lưu manh ban nãy sờ mó Giản Trí Hâm không phải là anh vậy. Giản Trí Hâm nhìn Trịnh Cảnh Dư, bỗng thấy người nọ chính là thiếu đánh. Cậu đưa tay lên, chưa kịp hạ xuống lưng Trịnh Cảnh Dư đã bị bắt lại, còn đan tay với Trịnh Cảnh Dư
- Mày....mày ức hiếp tao!!
- Ừm, tao sai, lần sau tao sẽ làm lúc mày thức. Được không? Quả Quả
Trịnh Cảnh Dư ghé sát miệng vào vành tai mẫn cảm của Giản Trí Hâm, nói ra hai chữ Quả Quả vừa trầm vừa khàn đầy quyến rũ. Giản Trí Hâm nghe đến thần hồn điên đảo, cũng quên luôn cả tức giận
Tự nhiên thấy cái tên Quả Quả cũng được.
Giản Trí Hâm mặt đỏ như con tôm, dũng khí ban nãy biến đâu mất hết, chỉ biết đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Trịnh Cảnh Dư đang trưng ra gương mặt câu dẫn.
Chết rồi, hình như bị Trịnh Cảnh Dư thao túng rồi!!!
Sao Cảnh Dư hôm nay lại "đàn ông" quá vậy?!!!
Giản Trí Hâm lắc lắc đầu nhỏ, giũ bay mấy suy nghĩ kì quặc kia.
Trịnh Cảnh Dư nhìn Giản Trí Hâm, anh biết cậu đang rất rối. Chắc hẳn cậu vẫn còn đang phân vân rất nhiều, có lẽ anh nên hỏi thẳng. Nhưng Trịnh Cảnh Dư rất sợ, sợ bản thân bị Giản Trí Hâm từ chối....
- Trí Hâm - Trịnh Cảnh Dư hít một hơi thật sâu, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất gọi tên Giản Trí Hâm
- Ha...hả?
Giản Trí Hâm bị gọi tỉnh từ dòng suy nghĩ miên man khẽ giật mình, cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Cảnh Dư, bỗng thấy có gì đó không ổn.
- Tao ... muốn biết câu trả lời.
- Câu trả lời...gì?
- Mày biết mà, Trí Hâm
Quả thực Giản Trí Hâm biết rõ Trịnh Cảnh Dư đang nói gì, cậu cũng biết sẽ có lúc cậu phải cho Trịnh Cảnh Dư một câu trả lời thoả đáng, nhưng cậu không ngờ lại phải sớm như vậy. Trịnh Cảnh Dư đang vội vàng điều gì?
Trịnh Cảnh Dư không vội vàng, chỉ là anh đã đợi một kiếp, là hai mươi mấy ba mươi năm kể từ khi hai người mới lên lớp 1. Kiếp này kề cận với Giản Trí Hâm, thân mật với Giản Trí Hâm đều có đủ, Trịnh Cảnh Dư không thể kìm nén được nữa.
Không gian trong phòng rơi vào tĩnh lặng. Trịnh Cảnh Dư cười một tiếng, là bi thương đến cùng cực. Anh từ từ ngồi dậy, quay lưng với Giản Trí Hâm, từ miệng phát ra một câu
- Thôi vậy, tao hiểu rồi... Thực xin lỗi, Trí Hâm...
Trịnh Cảnh Dư đã tưởng, tưởng rằng Giản Trí Hâm có tình cảm với anh. Nhưng sự thật thật sự phũ phàng, Trịnh Cảnh Dư đã có chuẩn bị, nhưng vẫn đau lòng đến quặn thắt tim gan.
Trịnh Cảnh Dư từ từ đứng dậy, từ sau lưng truyền đến một cỗ nhiệt ấm áp cùng sức kéo không nhỏ.
Giản Trí Hâm ôm lấy Trịnh Cảnh Dư, nói
- Cảnh Dư...tao....tao không biết nữa, trái tim tao lạ lắm....có lẽ tao đã yêu Lục Kì Phong quá lâu, nên tình cảm dành cho mày không được rõ ràng... Nh...nhưng ngay giây phút này, tim tao đang đập rất mạnh, nó muốn tao ôm lấy mày, nói rằng.... nói rằng hãy cho tao và mày một cơ hội, hãy bỏ qua quá khứ và chạy đến bên mày. Trịnh Cảnh Dư, tao thích mày...