Trùng Sinh Oan Gia Khó Thoát

Chương 25



Vy sốt sắng, ngẩng gương mặt lộ liễu ham muốn nhìn đau đáu vào khuôn miệng nhỏ của cô chờ đợi.

Đàm Tương Tư nhắm mắt, hai ngón trỏ xoa xoa ấn đường ra vẻ suy nghĩ tuyệt chiêu, rồi bất ngờ vung mạnh hai tay: "Có rồi!"

Bốp! Bốp!

Hạ Vy tá hỏa tam tinh. Đưa tay bụm mặt, nhìn sững vào Đàm Tương Tư.

"Úi, trúng mặt em rồi hả? Tại chị phấn khích quá! Em có sao không?"

Hạ Vy ứa nước mắt nhịn đau, lắc đầu.

Cô ngoắc tay: "Không đau thì xít vô, chị nói nhanh cho nghe!"

Đợi cô ta đưa mặt lại gần, Đàm Tương Tư nhảy mũi liền mấy cái. Bao nhiêu nước hắt xì đều văng hết vào gương mặt phấn son tỉ mỉ của ả. Cô trưng ra bộ mặt vô tội: "Ấy chết lại trúng em nữa rồi. Chị vô ý quá!" *

"Vô ý con khỉ! Họ Đàm kia mày cố ý chơi tao phải không?"

"Em mày nói mà mau quên ghê, không phải mày muốn học cách trèo lên người Bạc Cửu sao? Muốn biết thì lại gần đây chị nói cho nghe."

Hạ Vy bán tín bán nghi nhưng vẫn lựa chọn tin thêm một lần, cô ta lại nhích lại gần Đàm Tương Tư. (2"

Đàm Tương Tư ra vẻ am hiểu từ từ thả thính: "Bạc Cửu có máu... mùi rất ham mấy em phơi ra nõn nà. Thấy hắn chỗ nào mày cứ bung ra tuốt tuồn tuột...bảo đảm hắn sẽ kêu bebebebe..." Cô vả vào má ả động viên: "Cứ vậy mà làm ha! Cách đó rất hợp với bộ dạng xà tinh của mày!" Đàm Tương Tư ngoáy mông bỏ đi, ngày tháng còn dài, chị sẽ từ từ chơi với mấy đứa.

Cứ tưởng nói chơi, ai dè sáng sớm sau vừa vào sảnh công ty, Đàm Tương Tư đã nghe mọi người xầm xì bàn tán.

"Cái cô gái ăn vận hở hang lúc nãy, nghe nói là người tình của Tổng Giám đốc!"

"Thảo nào cô ta xông thẳng lên tầng bảy chẳng kiên dè một ai."



Đàm Tương Tư không biết đó ai? Cô không có thói quen hóng hớt chuyện thiên hạ nên đến thẳng phòng market-ing.

Nguyễn Thâm đang chuẩn bị dự cuộc họp tháng. Thấy cô, anh ấy xem lại đồng hồ, hỏi chưng hửng: "Tương Tư, còn hai phút nữa tới giờ họp sao em còn ở đây? Mau khẩn trương lên phòng Tổng giám đốc."

"Ua..."

"Ủa cái gì mà ủa, em bị hắn điều chuyển lên đó rồi! Còn không mau khẩn trương đi nhận nhiệm vụ!

"Nhưng em trúng tuyển vào bộ phận marketing mà? Nguyễn Thâm, em không đi đâu hết!"

"Vì sao không đi?" Giọng nói thanh lãnh pha lẫn mùi ghen làm không khí phòng Giám đốc marketing ngột ngạt khó thở: "Tôi không tin lí do cô chê lương làm thư kí Tổng giám đốc ít hơn lương nhân viên marketing?"

Đàm Tương Tư quay lại nhìn người đàn ông vest đen u ám đứng giữa cửa. Cô nhếch môi, giọng điệu đếch thèm:

"Nhiều hơn gấp mười tôi cũng không thèm!"

"Vậy gấp trăm lần thì sao?"

Đàm Tương Tư hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn. Cô ngớ ra chưa biết trả lời như thế nào?

"Gấp ngàn lần, cô Đàm đồng ý chứ?"

(15)

Đàm Tương Tư mở to đôi mắt nhìn hắn đến khó tin. Chắc hắn thấy đáy mắt cô sáng choang ba chữ 'quá nhiều tiền' nên hắn cười ha hả đắc ý búng tay: "Vậy chốt nghe! Từ giờ cô là thư kí riêng của tôi."

"Ai thèm làm thư kí riêng cho anh! Nhưng nếu anh đồng ý tăng gấp mười triệu lần thì bản cô nương còn xem lại."

Đàm Tương Tư chỉ là tìm cớ làm khó để hắn tự lui. Ai ngờ hắn thế mà đồng ý luôn. (2)

"Chỉ cần mức cô Đàm muốn, bao nhiêu Bạc Cửu tôi cũng chiều!" Hắn tiến lại gần cô. (3°



Khí thế hắn bức người, Đàm Tương Tư lùi lại, quay ngược nấp sau lưng Nguyễn Thâm: "Người tình của anh ta ghê gớm lắm. Em không muốn lên đó làm bia cho cô ta luyện võ đâu, anh giúp em đi ha!"

Nguyễn Thâm còn chưa biết giúp như thế nào? Bạc Cửu đã vươn cánh tay dài gạt bay anh ấy qua bên, rất nhanh khống chế Đàm Tương Tư bế đi.

"Bạc Cửu, anh làm gì vậy hả? Mau thả tôi xuống!"

"Không thả! Em tốt nhất là im lặng phối hợp chút, nếu nói một tiếng tôi hôn một cái!"

Dù lối hắn đi qua không có người nào nhưng cô biết đằng sau những cánh cửa chớp là hàng trăm đôi mắt đang hướng vào cô bàn tán.

Cô đang lo danh tiếng mình bị đồn thổi quá mức, hắn lại cười: "Em căng thẳng cái gì hả? Chồng bế vợ là việc nên làm. Vợ được chồng bế phải lấy làm hãnh diện chứ!" (1

Cô kìm cơn giận, hạ thấp giọng: "Hãnh diện cái đầu anh! Đây là công ty đó. Dây vào anh tôi sợ chạy còn không kịp."

Nụ cười trên môi hắn càng đậm, tiếng cười càng to: "Đã thừa biết chạy không kịp còn lòng vòng mất thời gian."

Giờ vào ca, hành lang càng đông nhân viên, ai cũng tò mò nhìn xem người trong lòng của Tổng giám đốc. Đàm Tương Tư đành giấu mặt vào ngực hắn. Hắn càng khoái chí vênh mặt bế cô vào thang máy lên thẳng tầng bảy.

Cửa phòng Tổng giám đốc vừa mở, một cơ thể nóng bỏng cứ thế phơi ra trước mắt Bạc Cửu.

Hắn đứng im như hóa đá, ánh mắt thất kinh nhìn sững về phía trước, Đàm Tương Tư không biết hắn thấy gì mà khiếp sợ tái mặt như vậy, cô dướn người ngoái cổ.

Ôi mẹ ơi!

Cô chỉ bừa kế sách tào lao thế mà ả làm thật.

Đàm Tương Tư tự nhiên mắc cười. Tiếng cười khoái chí của một người thấy dạy được một đồ đệ ngoan.

"Hạ Vy, cô thật biết nghe lời! Ha hahahaha..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv