Cung Nam Mạc là kiểu người nếu đã kiên định và xác định làm việc gì thì sẽ không bao giờ từ bỏ, giống như bây giờ, anh đã nhìn trúng Hà Thanh, thì dĩ nhiên sẽ không để người đó vuột mất.
"Anh thích em, em không thể đi." Cung Nam Mạc súc tích, đi thẳng vào vấn đề.
Hà Thanh rất tức giận: "Thực xin lỗi, tôi không thích đàn ông."
Hơn nữa, cho dù thích đàn ông, anh cũng sẽ không thích người lần đầu tiên đè mình.
"Em biết anh là người thế nào không, em không thể rời đi. " Cung Nam Mạc ảm đạm nhìn Hà Thanh, trong lòng đau xót, bất lực nhưng vẫn kiên quyết nói:" Cho anh một tháng, nếu trong vòng một tháng, em vẫn không thích anh, anh sẽ để em rời đi. "
" Anh hứa chứ? "Hà Thanh cau mày, cũng biết bản thân chạy không được, với năng lực của Cung Nam Mạc, cho dù rời đi, hắn cũng sẽ tìm được.
"Anh hứa, chỉ cần một tháng sau, nếu em vẫn nói không thích anh, anh sẽ để em đi ngay lập tức. Cho dù em muốn tiếp tục làm việc ở Hắc Thị, anh cũng sẽ giả vờ không quen biết em." Cung Nam Mạc đưa ra hứa và Hà Thanh thực sự không thể từ chối được.
"Được rồi, là anh nói đó, tới khi đó đừng có mà nuốt lời." Hà Thanh biết chỉ cần kiên trì một tháng, sau một tháng, hắn sẽ hoàn toàn được tự do.
"Vậy bây giờ có thể quay về rồi chứ?" Cung Nam Mạc vừa nói vừa bước tới giật lấy hành lý trong tay Hà Thanh: "Anh đưa em về."
"Anh?" Hà Thanh tức giận, nhưng đành phải đi theo Cung Nam Mạc trở về phòng.
Hắc Phong thở dài khi biết giao ước của Cung Nam Mạc với Hà Thanh: "Hà Thanh thật tội nghiệp, thật đáng thương khi bị một người như cậu nhìn trúng."
"Chán quá." Cung Nam Mạc liếc Hắc Phong một cái, nhìn đồng hồ trên tay: "Ồ, đã đến giờ tan sở rồi. Tôi đi trước đây. Tôi phải đi chợ mua tôm cá. Hà Thanh nhà tôi rất thích nhất là hải sản."
Hắc Phong cau mày, " Cậu học nấu ăn khi nào vậy?
Cung Nam Mạc dừng lại: "Tôi sẽ sớm học thôi." Nói xong, anh vội vàng bước đi.
Sau khi thỏa thuận xong, Cung Nam Mạc khiên trì mỗi ngày đều cùng Hà Thanh ăn sáng, đặt bữa ăn mang đến vào buổi trưa, nếu không sẽ ép đối phương ra ngoài dùng bữa với mình. Buổi tối Cung Nam Mạc sẽ đến nhà Hà Thanh nấu bữa tối.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này, Cung Nam Mạc kiên trì theo đuổi để cho Hà Thanh biết rằng anh rất nghiêm túc và thực sự muốn chung sống cùng Hà Thanh suốt đời.
Hà Thanh không phải là người lạnh lùng và khi người kia dần dần tiến vào cuộc sống của mình, anh cũng dần quan tâm đến người kia.
Thấy sắp đến một tháng, Hà Thanh cảm thấy rất bồn chồn.
Ngay khi Hà Thanh quyết định nói với Cung Nam Mạc rằng anh không thích đối phương, thì lại nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện nói Cung Nam Mạc phải nhập viện.
Khi đó, Hà Thanh biết rằng người đàn ông này rất quan trọng đối với mình và trở thành một điều hết sức trọng yếu không thể nào thay thế.
Đến bệnh viện, Hà Thanh biết được Cung Nam Mạc nhập viện vì bệnh viêm loét dạ dày, sau khi tìm ra nguyên nhân phát bệnh, Hà Thanh mới dở khóc dở cười: " Anh không ăn cay được, sao mỗi ngày đều cùng ăn với tôi"
Cung Nam Mạc đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng khóe miệng cong lên nói: " Anh muốn làm quen với sở thích của em."
Hà Thanh thở dài, chỉ vì nói giữa họ không có bất kì điểm chung nào mà người kia lại muốn cùng chung sở thích ăn cay với mình, dù bản thân không thể ăn cay được.
"Ngày mai là đúng thời hạn một tháng, Hà Thanh, cho dù em không thích anh, có thể ở với anh một đêm này, được không?" Nhìn bộ dạng đáng thương của Cung Nam Mạc, Hà Thanh ma xui quỷ khiến gật đầu.
Hà Thanh chăm sóc Cung Nam Mạc cả đêm trong bệnh viện. Sáng sớm hôm sau, Cung Nam Mạc mở mắt ra, không nhìn thấy người kia đâu, cảm thấy rất buồn, cuối cùng người cũng đi rồi!
Cung Nam Mạc thở dài bi thương, buồn rầu thì nhìn thấy người mình yêu với bưng một bát cháo vào.
"Bác sĩ nói bây giờ anh chỉ có thể uống ít cháo loãng, khi nào đỡ hơn tôi sẽ làm đồ ăn khác cho anh."
Nghe Hà Thanh nói, Cung Nam Mạc cảm thấy vô cùng hạnh phúc: "HàThanh, có phải em cũng thích anh không? "
Hà Thanh không nói gì, chỉ đặt bát lên bàn: "Anh thích ăn hay không thì tùy anh, tôi về trước đây." Hà Thanh vội vàng đi ra ngoài, Cung Nam Mạc khóe miệng nhếch lên cười: "Sớm biết khổ nhục kế có tác dụng, thì sớm đã nhập viện lâu rồi."
"Cung Nam Mạc, anh nói cái gì?" Hà Thanh đẩy cửa đi vào, Cung Nam Mạc sửng sốt, sau đó liền từ trên giường nhảy dựng lên, đuổi theo Hà Thanh đang tức giận bước đi: "Hà Thanh, nghe anh nói, anh không phải cố ý, anh... "
Nhìn người kia chạy người nọ đuổi theo, Trần Dĩ Thành đứng ở cửa, nở nụ cười...