Tên tôi là Nam Nam, năm nay tôi 7 tuổi, tên thật là Kỉ Triết Nam, tôi có một người em sinh đôi tên là Bắc Bắc, tên thật là Hắc Diễm Bắc.
Ba ruột của tôi là Hắc Phong, nhưng tôi lấy họ của Daddy, là ba ruột của em trai tôi là Kỉ Lam Thanh, nhưng em tôi lại mang họ Hắc. Tôi thực sự không hiểu tại sao hai người lại đặt tên cho chúng tôi như vậy.
Từ khi chúng tôi có kí ức, trong gia đình chúng tôi chỉ có hai bố chứ không có mẹ.
Nhiều bạn ở trường mẫu giáo được mẹ đón, trong khi hai anh em tôi được ba ba cùng daddy hoặc ông nội đón.
Tôi vẫn nhớ khi tôi còn nhỏ, hai anh em tôi đã từng hỏi họ tại sao chúng tôi có hai người cha mà trong gia đình lại không có mẹ.
Tôi vẫn nhớ khuôn mặt của ba ba lúc đó không tốt, Daddy lại nhẹ nhàng cười hỏi chúng tôi: "Điều này không tốt sao? Con và Bắc Bắc muốn mẹ sao?"
Tôi nghiêm túc nghĩ về chuyện đó. Sau đó, tôi lắc đầu nói: "Không, con chỉ muốn hai bố thôi."
Khi lớn lên, tôi dần biết được tại sao trong gia đình chỉ có ba ba và daddy mà không có mẹ.
Nhưng tôi không cảm thấy không có sự khác biệt nào giữa gia đình chúng tôi với những gia đình khác.
Ngược lại, tôi rất thích hai bố, tất nhiên là cũng yêu hai bố và em trai Bắc Bắc rất nhiều.
Daddy thường nói rằng sức khỏe của ba ba không tốt, vì vậy chúng tôi phải chăm sóc ba ba rất tốt từ khi chúng tôi còn nhỏ.
Ba ba là hoàng đế trong nhà của chúng tôi, nhưng là nhiều lúc tôi phát hiện daddy là Thái thượng hoàng bởi vì hoàng đế thì phải nghe lời Thái Thượng hoàng.
Dù Daddy liên tục nói dặn dò chúng tôi sức khỏe của ba ba không tốt nhưng tôi vẫn không thấy có gì khác biệt.
Ngoại trừ những lúc thay đổi thời tiết, ba ba sẽ bị cảm và sốt giống như chúng tôi hoặc ba ba cũng không thể làm việc như ông bác làm vườn thì mọi thứ không có gì khác biệt.
Mãi cho đến một ngày, ba ba đột ngột ngất xỉu tại nhà, tôi và em trai tôi mới biết sức khỏe của ba ba thực sự không tốt.
Lần đó, Daddy vô cùng hoảng sợ, daddy canh giữ ba ba trong bệnh viện suốt hai ngày hai đêm thì ba ba chúng tôi mới tỉnh lại.
Sau này, Daddy nâng niu ba ba như búp bê sứ, ngay cả những lúc bình thường, tôi và Bắc Bắc cũng làm như vậy.
Sau đó, sức khỏe của baba thực sự không tốt lắm, ông nội Trần thường xuyên đến nhà chúng tôi. Tôi rất thích ông nội Trần vì ông nội Trần rất thương hai anh em chúng tôi.
Ba ba trong khoảng thời gian đó rất hay ngủ, thỉnh thoảng tôi và Bắc Bắc đã dậy những ba ba vẫn còn đang ngủ.
Nhưng Daddy nói rằng ba ba là đang dưỡng bệnh, khi nào tốt hơn ba ba có thể chơi với Bắc Bắc và tôi.
Nhưng không biết tại sao, tôi luôn thấy Daddy ngồi bên giường ba ba với đôi mắt đỏ hoe và nói điều gì đó mà tôi không hiểu.
Sau đó, cơ thể của ba ba tôi dần được cải thiện, ba ba có thể chơi với tôi và Bắc Bắc được một lúc, nhưng nếu daddy thấy được sẽ lớn chuyện hơn.
Nhưng chúng tôi biết rằng daddy không bao giờ giận ba ba, vì ba ba hay ngất xỉu.
Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu tôi ngất xỉu thì cũng không sao, khi đó tôi sẽ không phải đi học nữa và daddy sẽ không giáo huấn tôi là không biết nghe lời nữa.
Tuy nhiên, vào một ngày nọ, tôi lén nghe thấy daddy nói với ba ba rằng mong ba ba mau khỏi bệnh, nếu không daddy chịu không nổi, nên tôi quyết tâm rèn luyện thân thể để sau này sẽ không bao giờ ngất xỉu như ba ba nữa để không khiến daddy buồn.
Daddy nói với tôi và Bắc Bắc rằng chỉ cần chúng tôi chăm sóc ba ba thật tốt, ba ba sẽ nhanh khỏe lại.
Tôi hy vọng ba ba sẽ nhanh khỏe hơn, vì vậy Bắc Bắc và tôi quyết định chăm sóc ba ba thật tốt, không làm ba ba tôi tức giận hay làm bất cứ việc gì.
Mỗi lần ba ba nhìn thấy tôi và Bắc Bắc lao vào rửa bát và gấp chăn bông, ba ba sẽ cười rất vui vẻ.
Sau đó, sức khỏe của ba ba thực sự đã cải thiện một chút, mặc dù ba ba vẫn sẽ hay bị cảm và sốt, nhưng ông nội Trần nói với chúng tôi rằng ba ba đã khá hơn một chút.