Nhìn thấy vẻ mặt ngây người của Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong thầm đắc chí, được nước lấn tới, trực tiếp ôm lấy Kỉ Lam Thanh vào lòng.
Y nhướng mày, anh hôn lên đôi môi gợi cảm của người kia.
Dịch thể ngọt ngào không ngừng tràn ra giữa môi hai người, uốn éo chảy xuống...
Đôi mắt sâu thẳm mang theo nụ cười ma mị, Hắc Phong di chuyển bước chân đi về phía phòng ngủ.
Ngón tay mát lạnh chạm vào thân thể ấm áp, cảm thấy người trong tay khẽ run lên, Hắc Phong cong mắt, trực tiếp ôm người vào lòng chặt hơn, càng hôn sâu hơn.
Kỉ Lam Thanh chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, vô lực, đành để mặc Hắc Phong kéo vào phòng ngủ.
Chờ đến khi bản thân phát giác, đã bị Hắc Phong đè xuống, quần áo xõa rộng, hơi mát thấm vào da thịt, có chút run rẩy...
Đúng lúc này bàn tay Hắc Phòng chạm vào hạ bộ của Kỉ Lam Thanh, người dưới thân đột nhiên đứng lên, vị trí hai người đột nhiên đảo ngược.
"Lam Thanh!" Hắc Phong khó chịu nhẫn nhịn, thân thể như bị phát hỏa, từ trong ra ngoài đều như tỏa nhiệt.
"Hắc Phong, em cũng... rất muốn... anh." Kỉ Lam Thanh giọng trầm khàn gợi cảm, Hắc Phong không khỏi sửng sốt, sau đó thả lỏng cơ thể hơn.
"Lam Thanh!" Tiếng thở dốc phát ra từ khuôn miệng, Kỉ Lam Thanh ngẩng mặt lên, duỗi tay ra xử lý trong chốc lát.
Nhìn thấy bộ dáng không tự chủ được của Hắc Phong, Kỉ Lam Thanh cong miệng, đứng thẳng người, sau đó ngồi lên vật kia của Hắc Phong.
Xong việc, Hắc Phong kiểm tra và phát hiện thấy chỗ đó hơi xưng đỏ, kèm theo chút máu, khiến y cảm thấy đau lòng vô cùng.
Một cảm giác lạnh lẽo từ thân dưới truyền đến, Kỉ Lam Thanh mở mắt ra liền nhận ra Hắc Phong đang bôi thuốc cho hắn, khuôn mặt liền đỏ bừng.
"Anh lấy thuốc mỡ ở đâu?" Nghĩ đến chuyện chính hắn còn không chuẩn bị cái này, Kỉ Lam Thanh đột nhiên hét lên: "Hắc Phong, đồ khốn kiếp!"
"Im nào!" Hắc Phong đưa ngón tay đặt trên môi hắn: "Hãy yên lặng nào, đừng làm ồn, đánh thức bọn nhỏ đó."
"..." Kỉ Lam Thanh tức giận trở mình giả chết.
Thấy Kỉ Lam Thanh mệt mỏi, Hắc Phong đứng dậy nấu ăn, dọn dẹp và chăm sóc các con, xử lý mọi việc một cách rất gọn gàng.
Kỉ Lam Thanh nằm trên giường, nhìn Hắc Phong thầm than thở.
Nam Nam và Bắc Bắc vốn là muốn tìm Kỉ Lam Thanh chơi cùng, nhưng cũng bị Hắc Phong kéo lại: "Đừng làm phiền, daddy không được khỏe, các con tự mình đi chơi đi, đừng làm ồn để daddy nghỉ ngơi."
" Daddy, daddy làm sao vậy? Daddy thấy không khỏe sao ạ? Có cần gọi ông nội Trần đến tiêm thuốc không ạ? "Nam Nam nhìn Kỉ Lam Thanh với vẻ mặt lo lắngkhiến Kỉ Lam Thanh dở khóc dở cười.
"Không cần, daddy uống nước đi nè, ba ba nói, uống nhiều nước sẽ nhanh hết bệnh và sẽ không bị ốm nữa" Bắc Bắc chớp đôi mắt to tròn, trong tay cầm cốc nước, nhìn Kỉ Lam Thanh đầy mong đợi.
"Cảm ơn Bắc Bắc." Kỉ Lam Thanh không đành lòng từ chối, cầm lấy cốc nước bắt đầu uống.
Nam Nam thấy vậy, đôi chân nhỏ liền chạy vào bếp rửa trái cây, mang ra đưa cho Kỉ Lam Thanh: "daddy ơi, ăn đi nè!"
Kỉ Lam Thanh mỉm cười cầm lấy: "Cảm ơn bạn Nam Nam." Trước khi ăn xong, hắn thấy Hắc Phong đang ôm tay đứng ở cửa, Kỉ Lam Thanh đột nhiên khịt mũi, "Hừ, còn không quan tâm bằng hai đứa con ngoan đáng yêu của em."
Hắc Phong cau mày, được rồi, là y không quan tâm, ai kêu y nhất thời không nhịn được nên đắc tội. Thế nhưng nghĩ đến hương vị ngon ngọt của người trước mặt, Hắc Phong không chút nào hối hận.
Nếu điều đó xảy ra một lần nữa, y vẫn sẽ chọn làm như vậy.