Hành vi điên rồ của Kỉ Lam Thanh nhanh chóng bị phát hiện. Các bác sĩ và y tá bao gồm cả Trần Dĩ Thành vừa chạy đến sau khi nghe tin, ông và những người khác lo lắng đứng ở cửa hét lên, hy vọng Kỉ Lam Thanh có thể mở cửa.
Một số người đề xuất đến việc phá cửa sổ để vào, nhưng hệ thống xây dựng phần kính vô cùng kiên cố, còn có lưới bảo vệ để đảm bảo an toàn, vì thế trong tình huống như hiện tại khi cửa số được phá ra thì đã quá muộn.
Trong lúc nguy cấp, Trần Dĩ Thành nhớ ra có thiết bị liên lạc trong phòng khám được kết nối với phòng bệnh, nên nhanh chóng thuyết phục thông qua thiết bị, nhưng mọi thứ đều vô tác dụng.
Trong phòng bệnh, Kỉ Lam Thanh nằm trên người Hắc Phong, bàn tay đang rỉ máu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hắc Phong, khóe miệng cười nhẹ nhõm: "Hắc Phong, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa."
Vừa nói, hắn vừa ôm chặt, vùi đầu vào lòng ngực Hắc Phong, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Trần Dĩ Thành chán nản đặt máy truyền tin xuống, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thê lương chất chứa nỗi buồn vô hạn.
Điện thoại trên bàn liên tục vang lên, Trần Dĩ Thành dường như không nghe thấy, hoàn toàn không có đáp lại, y tá trưởng đi vào thấy liên tục đổ chuông liền nhấc máy lên.
Sau khi cúp điện thoại, y tá trưởng kích động nhìn Trần Dĩ Thành, sau đó hét lên: "Bác sĩ Trần, có tim phù hợp rồi, có tim rồi!"
Trần Dĩ Thành nhảy dựng lên, nắm lấy cánh tay của y tá trưởng, hai mắt mở to: "Cô nói sao? có cái gì? "Không phải nghe không rõ, mà là không thể tin được."
Sau nhiều lần xác nhận, Trần Dĩ Thành nhấc máy liên lạc rống lên với hai người trong phòng bệnh chưa biết sống chết kia: "Có tim phù hợp rồi, tôi tìm được rồi, tôi tìm được rồi, Kỉ Lam Thanh cậu mở cửa ra cho tôi, mở cửa ra mau."
Cho dù vậy, hai người trên giường bệnh hoàn toàn không có phản ứng, mặc kệ Trần Dĩ Thành liên tục hét lớn...
Khi mọi người đang buồn bã, van xin, rồi thất vọng, sau đó phấn khích hi vọng, trong lúc mọi người đang rơi vào sự tuyệt vọng vô tận thì Kỉ Lam Thanh run rẩy đứng dậy, mở cửa ra.
Khi mọi người ùa vào, Kỉ Lam Thanh mềm nhũn, vô lực ngã xuống, khóe miệng nhàn nhạt cười...
Tình hình của Kỉ Lam Thanh thì không sao, chỉ mất máu khá nghiêm trong, sau khi bổ sung máu là đầy đủ, chỉ cần tĩnh dưỡng là mọi thứ sẽ tốt.
Phiền toái chính là ở với Hắc Phong, bởi vì lúc tiến hành ca phẫu thuật thay tim, cơ thể của Hắc Phong đã cực kỳ yếu, mọi chức năng của cơ thể bắt đầu suy giảm. Kết quả ra sao cũng chỉ có thể dựa vào số mệnh và vận may.
Sau khi phẫu thuật, Hắc Phong hồi phục không tốt lắm, bị bài xích rất nghiêm trọng, y lượn lờ bên bờ vực sinh tử mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn sống sót.
Vừa tỉnh lại, Hắc Phong hỏi thăm tình hình của Kỉ Lam Thanh đầu tiên.
Khi đó, Kỉ Lam Thanh vẫn còn rất yếu nhưng một mực muốn đích thân chăm sóc Hắc Phong, hai người cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn, cùng nương tựa nhau như thế suốt một năm.
Trong thời gian này, cơ thể của Kỉ Lam Thanh đã hoàn toàn bình phục nhưng trên cổ tay hắn mãi lưu lại vết sẹo.
Hắc Phong vẫn nhớ lần ấy, y vuốt ve vết sẹo trên cổ tay Kỉ Lam Thanh và khẽ hỏi: "Tại sao em lại chọn cách tự kết liễu cuộc đời như thế này?" Cho đến bây giờ, Hắc Phong vẫn nhớ như in câu trả lời của Kỉ Lam Thanh khi đó.
Hắn nói: "Như vậy chúng ta có thể cùng nhau kết thúc sinh mạng, em muốn cùng anh chết đi, ở cầu Nại Hà chúng ta không cần chờ nhau nữa, bởi vì như vậy quá cay đắng, quá mệt mỏi."
Ngay lúc đó, Hắc Phong chỉ cảm thấy tim đau quặn thắt, xương cốt đều co rút lại, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Khoảnh khắc đó Hắc Phong hiểu rằng, dù lên thiên đàng hay xuống địa ngục anh và Kỉ Lam Thanh cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau, không bao giờ tách ra.
Trong thời kỳ điểm đó, hai đứa con của Hắc Phong và Kỉ Lam Thanh cũng được sinh ra, chúng được đặt tên là Nam Nam và Bắc Bắc, đó là hai cậu bé rất dễ thương.
Trần Dĩ Thành đã kiểm tra Nam Nam, mọi thứ đều bình thường, thằng bé không bị di truyền bệnh tim của Hắc Phong.
Mọi thứ đều trôi qua hết sức thuận lợi, ngoại trừ việc Hắc Phong vẫn phải thường xuyên kiểm tra, uống thuốc để chống bài xích thì mọi việc đều rất tốt.
Liên tiếp hai năm, Hắc Phong cũng dần được khôi phục, y không còn phụ thuốc vào thuốc để duy trì nữa.
Chỉ là do trải qua chấn thương lớn như vậy, một bộ phận bị kích thích, thương tổn quá lớn, khiến cho thân thể và tinh thần đều kiệt quệ không thể làm được gì quá mệt mỏi.
Trừ những thứ này ra, Hắc Phong cuối cùng cũng có thể sống như một người bình thường, y không còn sợ sệt lo lắng trái tim sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào.
Về kết quả này, Kỉ Lam Thanh và Hắc Phong đều rất hài lòng, ít nhất vẫn còn sống, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, về phần thân thể suy nhược cũng là nhược điểm tốt
Theo lời của Kỉ Lam Thanh, nhược điểm đó là rất dễ bị bắt nạt.
Nghĩ đến đây, Hắc Phong không khỏi mỉm cười, nghe tiếng ba cha con nói cười ngoài cửa liền dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi Hắc Phong tỉnh lại, nhìn Kỉ Lam Thanh đang ngồi ở bên giường khẽ cười, hai đứa nhỏ Nam Nam và Bắc Bắc đang ngủ say bên cạnh, thỉnh thoảng khẽ ngáy.
"Dậy rồi sao? Em chuẩn bị thức ăn rồi, chúng ta cùng ăn nào." Kỉ Lam Thanh ánh mắt dịu dàng nhìn Hắc Phong.
Nhìn thấy Hắc Phong nhìn hai đứa trẻ, hắn liền nói: "Hai đứa nhỏ ăn cơm rồi, bây giờ chỉ chờ anh cùng em ăn thôi đó"
Hắc Phong cong môi, chậm rãi đứng dậy: "Sao em không gọi anh dậy? " Kỉ Lam Thanh giúp Hắc Phong mang dép, đợi đến khi Hắc Phong mang vào chân mới đứng dậy nói: "Em chưa đói, chờ anh dậy cùng ăn với em." Nói xong bụng vừa kêu lên.
Kỉ Lam Thanh đỏ mặt xấu hổ, lại nghe thấy tiếng cười trêu đùa của Hắc Phong: "Thế mà nói không đói sao?"
"Lúc nãy em không đói, bây giờ thì đói rồi." Kỉ Lam Thanh cảm thấy nói nói như vậy không có gì không ổn.
Hắc Phong bất đắc dĩ nắm tay người yêu đi về phía bàn ăn, dọc đường không quên dặn dò người yêu: "Sau này có đói thì em ăn cơm trước đi, không thì đánh thức anh dậy nhé, không được để bụng đói thế này, biết không? "
Hai năm qua tay nghề nấu ăn của Kỉ Lam Thanh tiến bộ rất nhiều, cuộc sống hàng ngày của hai người đều do một mình Kỉ Lam Thanh lo liệu. Dù là bữa ăn hàng ngày hay uống thuốc, hắn đều làm rất thuận buồn xuôi gió.
"Được rồi, bệnh nhân không có quyền nói chuyện, thành thật ăn cơm cho em." Kéo người đến bàn ngồi xuống, Kỉ Lam Thanh đi vào phòng bếp bưng cơm ra, sau đó bưng ra một chén thuốc đến, mới kéo ghế ngồi xuống cạnh Hắc Phong.
Nhìn chế độ uống thuốc bổ trong suốt hai năm nay, Hắc Phong đen mặt: "Mọi thứ đều ổn cả rồi, có thể không uống thuốc bổ này được không, anh tốt hơn rồi mà." Kỉ Lam Thanh không khỏi nhìn tô thuốc bổ trước mặt Hắc Phong. "Không ăn thì đừng ăn, dù sao thì em cũng không sao cả, còn anh nếu có làm sao em cứ lại tiếp tục bồi bổ như vậy đấy."
Nói xong liền nhếch mắt nhìn về phía Hắc Phong bộ dạng kiểu "anh cứ liệu mà làm".
Đối với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng thực chất là uy hiếp của Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, cầm bát lên, cau mày, uống cạn một hơi.