Kỉ Lam Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt sau đó nhìn sang Tả Khuynh Huyễn nghi ngờ hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Đọc cái này cậu sẽ hiểu mọi chuyện." Tả Khuynh Huyễn đưa phong thư trên tay cho Kỉ Lam Thanh: "Chúng tôi sẽ ở bên ngoài đợi cậu. "
Nói xong liền cùng Sở Dịch Thiên và người phụ nữ kia ra ngoài.
Kỉ Lam Thanh trở lại ngồi xuống chiếC ghế cạnh giường bệnh của Hắc Phong
Phong thư sạch sẽ, không thể nói cho Kỉ Lam Thanh biết bên trong chứa đựng điều gì.
Chậm rãi mở phong thư, bên trong có tờ giấy với rất nhiều kí tự chữ.
Kỉ Lam Thanh mở bức thư ra, nét chữ quen thuộc hiện ra trước mắt, hắn bắt đầu đọc:
"Lam Thanh yêu quý!
Anh không chắc liệu em có đọc bức thư này hay không, nhưng anh vẫn ích kỉ hy vọng em sẽ không biết đến sự tồn tại của bức thư này.
Anh đã nghĩ đến việc để lại cho em một video hoặc một tin nhắn, nhưng sau khi suy nghĩ, anh quyết định nói lời tạm biệt với em theo cách cổ xưa này.
Đúng vậy, khi em đọc được bức thư này, điều đó có nghĩa là anh đã chết hoặc sắp chết rồi.
Lam Thanh, anh biết em đã nghĩ những gì và anh cũng biết về cái gọi là bí mật đó của em. Anh xin lỗi, anh đã nghe trộm em nói, nhưng sau này em phải sửa thói quen tự nói một mình đi, có biết không?
Anh nghĩ, em đã gặp người phụ nữ đó rồi, đừng lo lắng, anh đã điều tra lý lịch của cô ấy và mọi thứ đều rất tốt, nhất định sẽ không gây phiền phức cho em.
Xin lỗi vì anh đã không nói cho em biết là anh đã lấy t*ng trùng của em và anh để đi thụ tinh nhân tạo.
Chỉ có Tả Khuynh Huyễn biết về chuyện này và anh cũng không cho cậu ấy nói chuyện này với em.
Anh biết nếu anh ra đi, em sẽ buồn, đau lòng và tự tử theo anh, giống như nếu mất em, anh cũng sẽ buông bỏ tất cả để đi cùng em.
Nhưng mà Lam Thanh à! anh không muốn em làm như thế, anh muốn em sống, sống thật tốt.
Vậy nên em hãy tha thứ cho sự ích kỉ của anh, anh không điều gì có thể khiến em lưu luyến để giữ em lại, nên anh chỉ có thể lưu lại hai đứa trẻ.
Một đứa con của em và một đứa con của anh.
Anh không biết đứa bé có di truyền căn bệnh tim của anh không, nhưng anh cũng sẽ không hối hận về việc đó, bởi vì anh muốn em sống, sống thật tốt.
Anh biết sẽ rất khó khăn, nhưng mà Lam Thanh à, em có biết không, khi biết em sống lại vì cái chết của anh ở đời trước, anh đã rất vui.
Ít nhất điều này cho thấy đời trước anh đã không đơn phương yêu em, ít nhất em cũng đã yêu anh.
Lam Thanh, có hai đứa con, một đứa là của anh và đứa còn lại là của em, xin em, hãy giúp anh nuôi dạy hai đứa thật tốt, để hai đứa có thể thay anh chăm sóc em, thay anh hiếu kính với ông nội.
Anh biết chuyện này rất khó khăn, nhưng Lam Thanh, anh tin em, tin tưởng em nhất định sẽ làm được...
Ông nội đã mất đi anh, đứa nhỏ này là thứ duy nhất anh có thể để lại cho ông nội khi rời khỏi thế gian.
Với em, Lam Thanh của anh, anh yêu anh, vì vậy anh mong em sống thật tốt hơn bất kì ai.
Dù không đành lòng nhưng anh vẫn phải nói, nếu có người phù hợp thì hãy quên anh đi.
Còn cổ phần ở Hắc Thị nếu em muốn giữ thì giữ nó lại, còn nếu muốn bán thì em cứ tùy ý quyết định...
Sau đó hãy dùng số tiền đó, cùng con cái và người yêu em bắt đầu một cuộc sống mới, hãy coi như đó là món quà cuối cùng anh để lại cho em.
Lam Thanh, em nói rằng quê em rất đẹp nhưng tiếc là anh chưa đến đó bao giờ, anh rất muốn đến nhưng tiếc là không thể.
Hãy hứa với anh, sau khi anh chết, hãy đưa anh đến đó và rắc phần tro cốt của anh ở đó, anh nghĩ anh cũng rất yêu thích nơi đó.
Lam Thanh, anh biết đôi khi sống còn khó khăn hơn cả cái chết, anh xin lỗi, anh đã ích kỉ chọn điều dễ dàng, để lại cho em những khó khăn vất vả nhất cuộc đời.
Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của anh.
Anh yêu em!
Hắc Phong, tuyệt bút!"