Buổi tối ăn cơm xong, Tô Thế Vĩ cùng Diệp Mai đi bàn chuyện xây tường vây.
Ngày kế hôm sau, Tô Thế Vĩ tuyên bố việc xây tường vây:"Ngày hôm qua ta đã cùng cữu cữ các ngươi thương lượng xong, năm nay nhà chúng ta xây tường vây trước, toàn bộ đều vây lại. Sau khi xây xong, nhà cữu cữu các ngươi dọn đến bên này qua mùa đông, vôi thì Diệp Tử,Lâm nhi cùng với Đức Chính đi tìm đá vôi trở về thiêu thử, thiêu thành liền đem phơi cho khô ráo.
A Mai cùng Hủy nhi làm chủ việc thêu thùa, Quả nhi cùng Phong nhi nhặt chút đá trở về, có thể nhặt bao nhiêu liền nhặt bấy nhiêu.
Ta đi đến thôn trưởng ở bên kia đăng kí, đem nền vẽ xong, cửa sổ trong nhà còn chưa làm xong, còn có bàn ăn, ghế, guồng quay tơ, làm xong mấy thứ đó liền bắt đầu xây tường vây, chúng ta cứ từ từ mà làm."
Tìm đá vôi phải đi hạ sơn lĩnh để tìm, Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm, Diệp Đức Chính, mỗi người một cái sọt trên lưng đi ra sau núi, vài người ở sau núi tìm cả một buổi sáng, không tìm được, giữa trưa mang theo bánh bột rau dại, lật qua sơn lương hạ đến giữa sườn núi, Tô Cảnh Lâm phát hiện cục đá có màu xám trắng, đúng là đá vôi đang tìm, trải qua việc tìm kiếm, phạm vi nội trong một dặm này tất cả đều là đá vôi, Tô Cảnh Lâm quyết định mỗi người cõng nửa sọt đem trở về thiêu thử, xác định có thể đót thành vôi sống lại đến lấy thêm.
editor: hồng y (chỉ đăng tại wattpad)
Mấy người về đến nhà, nền đã dùng phấn vôi vẽ xong đường, nền nhà Tô Diêp là một mẫu bốn phần, rộng chừng 30 mét, thực sự không nhỏ.
Cơm chiều hai người Tô Thế Vĩ và Lưu thôn trưởng cùng nhau ăn cơm, đây là quy tắc. Diệp Mai nướng thịt thỏ, gà rừng hầm nấm, nấm xào trứng gà rừng, rau dại xào, tuy chỉ có bốn món ăn, nhưng số lượng nhiều, hai món đều là món mặn, lúc này có thể chiêu đãi như vậy xem như đã rất tốt.
Bàn ghế ăn cơm cũng lằm tấm ván gỗ đặt lên, thôn trưởng cùng hai người kia cũng không có gì bất mãn, ăn đến vui vẻ, nói thẳng có chuyện gì cần cứ đến tìm bọn họ.
Buổi sáng ngày kế tiếp, Tô Cảnh Lâm đội củi lên, đặt cục đá phóng và đốt lửa. Lửa đốt xong đem cục đá ra, phát hiện đá càng trắng, Tô Diệp đem cục đá đốt xong đặt trên một khối đá rồi dùng khối đá khác bóng loáng hơn nghiền qua một lần, cục đá bị nghiền nát hoàn toàn, Tô Cảnh Lâm trong lòng vui vẻ, thành công một nửa, Tô Diệp đem cục đá nghiền đến mịn hơn.
Tô Cảnh Lâm đào một cái hố vuông nhỏ một thước, bốn phía dưới hố được đổ đá cục được nghiền kĩ vào, đổ thêm nước, chỉ thấy sau khi đổ nước vào thì hố bốc lên khói trắng, còn sôi lên ùng ục.
Tô Cảnh Lâm chạy nhanh tránh xa một chút, đồng thời cảnh cáo Tô Quả cùng Tô Cảnh Phong:"Thứ này đụng vào da sẽ bị phỏng rát, đụng vào mắt sẽ biến thành kẻ mù."
Tô Quả, Tô Cảnh Phong mặt lộ vẻ kinh sợ.
Chờ hố nhỏ hết sôi, Tô Cảnh Lâm tìm mặt đất cùng một chổ phía sau, cùng Tô Diệp và Diệp Đức Chính đào một cái hố sâu 1 mét, rộng 1 mét dài 3 mét. Cũng đem bốn phía dưới đầm để chuẩn bị tôi* lượng lớn vôi sống.
*VÔI TÔI TRONG XÂY DỰNG: vôi tôi là hợp chất được sử dụng để làm vôi vữa trong xây dựng. Bởi lẽ, khi vôi tôi kết hợp với với nước sẽ cho một hỗn hợp hồ dẻo, cho khả năng kết dính cao. ( khá nguy hiểm)_ google
Chờ đến giữa trưa thì Lâm Quốc Kiện trở về:" Không tồi, chế thành rồi, độ tinh khiết còn rất tốt", mọi người đều rất cao hứng.
Vì thế Tô Thế Vĩ tiếp tục làm mộc, Diệp Mai mỗi ngày cùng Tô Hủy đi trên thượng sườn núi phía bắc hái nấm, đào rau dại. Mỗi ngày đều có chút thu hoạch, ăn không hết thì phơi khô đến mùa đông ăn, buổi chiều lại ở nhà thêu thùa, cải trắng ươm bên trong có thể gieo, chuẩn bị dành thời gian để gieo cải trắng.
Mỗi ngày đều đem đồ ra phơi, Tô Diệp lên thượng bắc sườn núi săn 2, 3 con thỏ hoặc gà rừng trở về, có khi còn có thể nhặt được trứng gà rừng.Sau khi trở về cùng Tô Cảnh Lâm, Diệp Đức Chính đi khiêng đá vôi trở về, người lên núi không thể dùng xe kéo, chỉ có thể khiêng trở về. Tô Diệp mỗi lần khiêng đầy một sọt, hai bên tay còn có thể đề hai bao tải.
Tô Cảnh Lâm cùng Diệp Đức Chính mỗi lần khiêng hơn nửa sọt còn mệt đến không chịu được, sau lại dứt khoát phân công, Tô Diệp một người lên núi khiêng đá trở về, hai người ở nhà nung đá vôi.
Tô Cảnh Lâm: Làm việc thật là mệt, vẫn là đọc sách tốt hơn.
Trung thu cứ thế trôi qua trong bận rộn, ngày trung thu cùng ngày bình thường đều giống nhau, không bánh trung thu, liền bỏ thêm một cái đồ ăn, xem như quá Tết Trung Thu.Tất cả mọi người đều có cảm giác gấp gáp, qua Tết Trung Thu trời sớm muộn gì cũng bắt đầu lạnh.
Ngày 20 tháng 8, Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm, Diệp Đức Chính đem hố vôi phao đầy vôi, kế tiếp là cát, cát thì đơn giản, đem xe đẩy tay kéo đến bờ sông, chứa đầy xe kéo trở về là được, chỉ cần mấy người kéo một ngày cũng đủ dùng.
Tô Thế Vĩ cũng đem bàn ăn cùng băng ghế làm xong, Diệp Quốc Kiện làm một bộ, nhân thời gian rảnh, làm được có chút nhanh. Song lăng(?) cũng trang lên, chẳng qua không gấp, chờ mua trở về mới có thể dán lên.
Sau cơm chiều, Tô Thế Vĩ vừa ấn chân vừa nói: "Chân tê tê nhức nhức, buổi tối trời muốn mưa, trong khoảng thời gian này mọi người đều rất mệt, nhân khi trời mưa nghỉ ngơi cho tốt, trời mưa qua đi nấm sẽ sinh trưởng tốt, các ngươi toàn đi hái nấm, đây là cơ hội hái nấm cuối cùng trong năm nay, làm nấm giá cả thực không tồi, hái trở về phơi khô bán mua lương thực rất có lời."
Diệp Mai buông đồ thêu trong tay lại ấn chân cho Tô Thế Vĩ, nhẹ giọng nói: " khó chịu quá thì nói, ngày mai đi cho Tam gia nhìn xem, châm vài châm, hoặc là bốc chút thuốc trở về nấu."
Tô Thế Vĩ xua tay: "Không cần, vốn là trị không được, hiện tại tiền bạc khẩn trương, không cần phải phí chút tiền kia."
Tô Cảnh Phong: "Cha, chờ ta lớn lên kiếm tiền cho ngươi chữa bệnh."
Tô Thế Vĩ ha hả cười nói: "Ta đây liền chờ ta tiểu nhi tử hiếu thuận."
Đến nửa đêm trời quả nhiên mưa, mọi người đều ở căn nhà tranh mới xây xong.
Trời mưa hai ngày, hết mưa rồi, đường còn rất trơn, sơn không được, Tô Diệp cùng Tô Cảnh Lâm lại đi khai khẩn đất hoang, vừa vặn trời mưa, đất trở nên mềm hơn, cuốc lên dễ dàng hơn một chút.
Hai ngày này, Tô Cảnh Lâm làm trợ thủ cho Tô Thế Vĩ, đem dệt vải cơ làm tốt, đặt trong buồng trong, bên trong lập tức chật lên.
Sáng sớm hôm sau, trừ Tô Thế Vĩ, tất cả đều lên núi, Diệp Mai cùng Tô Hủy mang theo Tô Quả, Tô Cảnh Phong thượng bắc sườn núi, Tô Diệp cùng Tô Cảnh Lâm đi Lợn Rừng lĩnh.
Người lên núi hái nấm rất nhiều, tất cả đều là phụ nữ và người già trẻ em yếu đuối, Tô Diệp cùng Tô Cảnh Lâm thấy nhiều người như vậy, nhắm thẳng trung lĩnh bên cạnh mà đi, những người khác không dám tới nơi này, nơi này thực vật càng vì tươi tốt, Tô Diệp cùng Tô Cảnh Lâm cũng không dám đi vào bên trong quá, chỉ dám hoạt động ở giao giới phụ cận, tuy là vậy vẫn thu hoạch được rất nhiều.
Còn đánh chút gà rừng cùng thỏ hoang. Hôm nay hai người mang theo Tô Cảnh Phong, kéo xe đẩy tay, mang lên cơm nắm rau dại, đem xe đẩy tay đặt ở chân núi, Tô Cảnh Phong ở lại canh xe, cho Tô Cảnh Phong giữa trưa ăn cơm nắm sau, mang lên núi vài cái bao tải.
Đến buổi chiều giờ Thân, mấy cái bao tải to đều chứa đầy, trích tới rồi một ít quả dại, nhặt được mấy oa gà rừng trứng, không có cố tình săn thú, còn đánh tới mấy con thỏ hoang cùng gà rừng.
Cùng lên núi ba ngày, nấm trên núi càng ngày càng ít, người trong thôn thấy Tô Diệp cùng Tô Cảnh Lâm hai cái tiểu hài tử ở bên trong hái được nhiều như vậy, đi bên trong mấy ngày đều không có việc gì, rất nhiều người đỏ mắt, lá gan lớn chút cũng vào chỗ giao giới hái.
Ngày này buổi sáng, Tô Diệp đang ở trên một cây khô hái mộc nhĩ, Tô Cảnh Lâm ở dưới, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai, Tô Diệp tay run một chút, lập tức từ trên cây trượt xuống dưới, trong chốc lát nghe được thanh âm này chạy về hướng bọn họ.
Tô Cảnh Lâm bốn phía đảo qua, chọn cái đại thụ lớn nói với Tô Diệp: "Bò lên trên đi, sọt buông xuống", hắn tự mình cũng chọn một thân cây bò lên trên, chỉ là động tác không thuần thục, sức lực không đủ, muốn rớt không xong, Tô Diệp vội vàng xuống dưới, đem Tô Cảnh Lâm đẩy lên, đem hắn đẩy đến một cái chạc cây ngồi xong, ôm chặt.
Tô Diệp không kịp lên một cái cây khác,ngồi ở trên cái chạc cây thấp hơn, nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy năm, sáu đứa nhóc 12, 13 tuổi choai choai liều mạng hướng bọn họ bên này chạy tới,mấy người này còn đều là Tô thị tộc nhân, Tô Cảnh Lâm nhận ra, chỉ là không thân, mặt sau là một con lợn rừng lớn ba bốn trăm cân.
Vốn dĩ Tô Diệp cùng Tô Cảnh Lâm ở nơi này là vì phương hướng chạy vừa đúng hướng rừng sâu, có thể là hoảng không chọn đường, lại chạy đi vào đúng chổ tìm chết.
Tô Cảnh Lâm dùng ngón tay chỉ một phương hướng, hướng bọn họ hô to: "Hướng bên kia chạy!"Đằng trước thấy được Tô Cảnh Lâm chỉ phương hướng, chuyển một cái, lợn rừng theo sau, bởi vì chuyển biến quá lớn, lợn rừng phịch một tiếng đụng vào cây mà Tô Diệp đang ở trên kia, cây hơi hơi động.
Lợn rừng nổi giận, thế nhưng không đuổi theo đám kia người, vây quanh cây của Tô Diệp, liên tục đâm thụ, Tô Diệp nhìn đến lợn rừng, hơi hơi kích động, vừa lúc thử xem sức lực bao nhiêu, lợn rừng đụng phải một hồi, thở hồng hộc.
Tô Diệp cảm thấy thời điểm đã đến, xem trọng vị trí, nhảy xuống, xoay người, nắm chặt nắm tay, phịch một tiếng nện ở trên đầu lợn rừng, lợn rừng ngốc, quơ quơ, không đảo, Tô Diệp thầm hô một hơi, đánh thêm một kích cùng một vị trí, lúc này lợn rừng trực tiếp ngã xuống.
khi Tô Cảnh Lâm thấy Tô Diệp nhảy xuống, tim đập tới cổ họng rồi, hắn muốn đi xuống hỗ trợ, lại không thể xuống, hắn biết tự mình mấy cân mấy lượng, đi xuống chỉ biết liên lụy muội muội, lúc này nhìn đến lợn rừng đổ, lập tức từ trên cây trượt xuống dưới.
Tô Cảnh Lâm khẩn trương mà nắm lấy tay Tô Diệp xem thử, tay trơn bóng, da một chút cũng không trầy: "Xương cốt có đau hay không?"
"Không đau"
Tô Cảnh Lâm nhẹ nhàng thở ra: "Làm một cái dụng cụ đơn giản kéo trở về đi, ngươi là nữ hài tử khiêng không tốt."
Tô Cảnh Lâm: Muội muội càng ngày càng lợi hại, không biết sau này có thể ra gả ngoài được không.
Tô Diệp chém mấy nhánh cây thô bằng cánh tay, Tô Cảnh Lâm cắt mấy cây đằng tới cột chặt, Tô Diệp đem lợn rừng đặt lên dụng cụ phía trên, đeo sọt trên lưng, kéo đi.
Khi hai người đến trước thượng lĩnh, truyền tới tiếng bước chân của một đám người, thì ra những tiểu hài tử đó chạy đến chân núi gọi người, một đám người nhìn đến Tô Diệp kéo lợn rừng rất là kinh ngạc, biết Nhị Nha Đầu nhà Tô Thế Vĩ sức lực lớn, không ngờ lại lớn tới như vậy, có người hít vào một hơi, nhìn về phía Tô Diệp ánh mắt thay đổi, không ai sẽ cảm thấy lợn rừng là Tô Cảnh Lâm đánh, Tô Cảnh Lâm căn bản chính là gầy yếu thư sinh.
"Cảnh Lâm, Diệp Tử, thúc cảm ơn các ngươi đã cứu Hổ Tử nhà ta, về sau nhà ngươi có việc nặng gì nói với thúc, thúc bảo đảm sẽ giúp ngươi làm thật tốt." Cha Hổ Tử vẻ mặt cảm kích nói
"Thúc, không cần khách khí, đều là họ Tô, lại nói cho dù không phải họ Tô gặp được loại tình huống này đều sẽ giúp một tay."
"Cảnh Lâm, thúc nhớ ân tình này của ngươi!"
"Cảnh Lâm, về sau trong nhà có thể cái gì khó xử, cứ việc tới tìm thúc."
"Cảnh Lâm, thúc không cho ngươi nói lời khách sáo, thúc có thời gian sẽ cùng cha ngươi uống rượu"
......
Chúng gia trưởng cảm kích nói không cần quá nhiều.
Hai thanh tráng nam nhân đến tiếp nhận lợn rừng của Tô Diệp lên xe kéo về, kéo không bao xa liền thở hồng hộc, nhất thời đuổi xấu hổ không thôi, thay đổi vài tốp người đem lợn rừng kéo đến chân núi.
Tô Quả, Tô Cảnh Phong biết được lợn rừng là nhà bọn họ, cao hứng đến nhảy dựng lên.
Mọi người đem lợn rừng nâng đến xe đẩy tay, không chờ Tô Cảnh Lâm phản ứng, Hổ Tử cha đem xe đẩy tay kéo lên, những người khác biết Tô Thế Vĩ gia không có tráng lao động, lợn rừng sẽ không tự mình sát, khẳng định toàn bán mua lương thực, đều tan đi.