"Cô có thể giúp tôi một chút không? Nghe nói cô cùng Bùi Thi Thi quan hệ rất tốt, mà Bùi Hàn Văn lại yêu thương em gái của mình nhất." Lê Hàn chớp mắt nhìn Tô Tử Bảo, vẻ mặt chờ mong.
Tô Tử Bảo dở khóc dở cười nhìn cô, nhớ tới ấn tượng đầu tiên mà Lê Hàn để lại cho cô cũng không tệ lắm, hơn nữa cũng chỉ là thuận tay giúp đỡ, liền hướng về phía cô gật gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho Bùi Thi Thi, hỏi xem có tiện giúp đỡ không.
Bùi Thi Thi liền đáp ứng ngay, chỉ chốc lát sau liền gửi thời gian và địa điểm đến.
"Đã hẹn trước được rồi, lầu hai, phòng 203, mười giờ rưỡi, cũng chính là còn mười phút nữa." Tô Tử Bảo nhớ kỹ đoạn tin nhắn trên điện thoại, nói với Lê Hàn.
Trong mắt Lê Hàn hiện lê sự vui mừng, "Thật tốt quá! Tô Tử Bảo, lần này cám ơn cô, đợi chút nữa phỏng vấn xong tôi mời cô ăn cơm."
"Không cần khách khí như thế..." Tô Tử Bảo còn chưa nói xong, Lê Hàn đã hấp tấp chạy lên tầng hai.
Nhìn còn có vẻ rất đáng yêu? Không kiêu ngạo khó tiếp xúc như trong truyền thuyết.
Tô Tử Bảo cười cười, nhìn hàng người xếp hàng thật dài, đi sang kệ bán sách bên cạnh, mua hết 10 cuốn sách đang được rao bán của Thẩm Hề, sau đó đứng vào phía sau hàng người đang xếp hàng.
Kỳ thật lấy thân phận bây giờ của Tô Tử Bảo, muốn gặp Thẩm Hề có thể trực tiếp hẹn trước, dù sao cô cũng là thiếu phu nhân của Bùi tam thiếu.
Không còn là Tô Tử của lúc trước rồi.
Nhưng mà Tô Tử Bảo không thích một cuộc gặp mặt được công thức hóa như vậy. Nếu như anh đã không tới tìm tôi, vậy thì đổi lại tôi sẽ đến tìm anh.
Đây là cuộc hội ngộ của bọn họ, cũng là cuộc gặp đầu tiên của bọn họ ở kiếp này.
Xếp hàng nửa giờ, rốt cuộc cũng đến lượt của Tô Tử Bảo, cô đem mười cuốn sách vừa dày vừa nặng đặt trên bàn ký tên của anh, Thẩm Hề cầm lấy sách sau đó theo thói quen ngẩng đầu cười, "Đều kí tên sao?"
Thẩm Hề đối rất tốt với độc giả của mình, bình thường kí tên cũng rất mệt mỏi, nhưng mà anh đều thường thỏa mãn hết các yêu cầu của các độc giả, như cái gì mà "Tặng cho người yêu dấu" loại lời này đã viết không ít cho các fan mê sách.
Lúc anh trông thấy Tô Tử Bảo, ánh mắt lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh nhận ra người phụ nữ này, chính là người đã viết ra ca khúc 《 biển sâu 》.
Tô Tử Bảo hướng về phía anh cười sáng lạn như ánh mặt trời, "Hắc, Thẩm đại tác giả, anh có thể ăn một bữa cơm với độc giả của anh được không?"
Thời gian xuyên không bốn năm, giống như một kịch bản vậy, giờ khắc này, thời gian cùng không gian đều đang chồng chéo lên nhau.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên của Tô Tử và Thẩm Hề. Cô xếp hàng giả làm độc giả của anh để tìm anh ký tên, mà khi anh mở sách ra, đã nhìn thấy một tấm danh thiếp kẹp ở trong đó.
Lúc này đây, Thẩm Hề lại mở sách ra, ngược lại không còn là danh thiếp nữa, mà là một mảnh giấy nhỏ, thời gian địa điểm, cuộc hẹn trà chiều.
Rốt cuộc là cô có quan hệ gì với Tô Tử, cô biết những gì về bọn họ, tại sao một màn này, lại trùng hợp giống như năm đó đến vậy.
Thẩm Hề cũng chưa nói gì, ký tên, chỉ là tờ giấy cũng đã bị anh giữ lại. Tô Tử Bảo hài lòng ôm sách rời đi.