Thực ra, nhóm fan có thể trật tự được như thế là, đến bản thân Dạ Cô Tinh cũng không thể ngờ được, nhưng khi cô nhìn đến những lá cờ đỏ nho nhỏ đang vung vẩy trong đám người, 5 người đang gắng sức hét to với mọi người để họ xếp thành hàng, cô đã hiểu rồi.
“Chị Cô Tinh, vẫn còn nhớ bọn em chứ?”
Năm khuôn mặt xán lạn như những bông hoa đang cười rực rỡ với cô, họ là 5 cô bé mà cô đã vô tình gặp được lúc đang quay phim ở đài truyền hình, Phương Ý Như, Trần Linh Tê, Trần Nhất Thông, Sầm Hoan, Từ Quân!
Dạ Cô Tinh mỉm cười với họ coi như chào hỏi, gọi chính xác tên của 5 người.
Năm người được gọi tên thì vô cùng kích động, “Chị Cô Tinh, vậy là chị vẫn còn nhớ chúng em! Hu hu huhu- quá hạnh phúc đi!
“Đúng vậy! Đúng vậy! Hóa ra chị Cô Tinh vẫn nhớ! Quá vinh hạnh rồi!”
Mấy cô bé ríu ra ríu rít bày tỏ sự hưng phấn của họ, Dạ Cô Tinh thấy họ như vậy, thân thiết cười.
17 tuổi, là độ tuổi giống như một đoá hoa, mọi cảm xúc đều được hiện rõ lên mặt, yêu ghét rõ ràng, có góc có cạnh, cô đột nhiên cảm thấy mình già mất rồi.
Trò chuyện một hồi, Dạ Cô Tinh mới biết, thì ra 5 người này trước đây chính là những fan đầu tiên lên tiếng ủng hộ cô trên mạng, xứng danh cấp bậc ‘nguyên lão’, hiện tại là 5 người lãnh đạo chủ chốt của fan club Áo Tím, hoạt động gặp mặt trực tiếp với fan hôm nay chính là do bọn họ phát động trên mạng đầu tiên, sau đó tổ chức lãnh đạo nhóm người.
Dạ Cô Tinh cho họ số điện thoại của mình, cũng lưu số điện thoại của họ, nói sau này có hoạt động nào sẽ nhắn tin nói cho họ biết, có điều mấy cô bé đều là học sinh cấp 3, Dạ Cô Tinh cũng dặn dò các em ấy là làm gì thì làm, nhất định không được để ảnh hưởng đến việc học, 5 người vội vàng gật đầu hứa sẽ nghe lời.
Cứ như vậy, khoảng cách giữa Dạ Cô Tinh và người hâm mộ, vô tình lại được kéo gần lại hơn một chút.
Kết thúc hoạt động, Dạ Cô Tinh đi thang máy xuống gara lấy xe, đột nhiên cảm giác có mùi nguy hiểm, cô giả vờ mở cửa xe, lại bị ba người đàn ông vây xung quanh.
“Chào cô em, xinh đẹp như vậy, hay là đi khách sạn vui vẻ với mấy anh đi!” Một người dẫn đầu đám lưu manh nói, nhưng Dạ Cô Tinh lại nhìn ra được sự tàn độc từ trong mắt bọn chúng.
Mục đích của chúng không hề đơn giản!
Cô còn chưa có phản ứng gì, người này đã đưa mắt ra hiệu cho hai gã bên cạnh, sau đó chưa gì đã chuẩn bị ra tay, vậy nên không đơn giản chỉ là quấy rối cô, nhìn vào ánh mắt giữa ba người họ, Dạ Cô Tinh rất nhanh đã kết luận, đây là đã lên kế hoạch từ sớm.
Hơn nữa nhìn như ba người này đã ở đây đợi cô một thời gian rất dài rồi!
Từ từ nhếch môi lên, trong lòng Dạ Cô Tinh đã có đáp án rồi!
Bạch Sương Sương, xem ra những ngày tháng tốt đẹp của cô đã kết thúc rồi, coi lời cảnh cáo của cô như gió thoảng bên tai à, trên thế giới này, đúng là có nhiều người chưa gặp quan tài thì vẫn chưa đổ lệ!
Nếu đã như vậy, thì không thể trách cô không khách sáo được rồi!
Tuy cô đang mang thai, nhưng để đối phó với những người này thì vẫn dư sức! Đang định ra tay, lại thấy một bóng dáng màu nâu xám mạnh mẽ xông lên, không nói hai lời giơ cái máy ảnh lên đập vào đầu của ba người kia, tên cầm đầu cũng có chút bản lĩnh, lách mình một cái là tránh được, nhưng hai tên còn lại thì không gặp may như gã, bị đập vỡ đầu chảy máu!
“Mẹ kiếp!” Hai gã đó thấp giọng chửi rủa, đôi mắt lóe lên sự hung ác, lao tới bóng dáng màu nâu xám kia.
Dạ Cô Tinh tỉ mỉ quan sát người đột nhiên xuất hiện này, dáng người cao gầy, đeo một cái kính, áo sơ mi màu nâu xám, quần thể thao rộng màu trắng gạo, trên cổ còn đang đeo chiếc máy ảnh, chính là vũ khí mà anh ta vừa mới dùng để đập người.
Nhìn như thế nào thì anh ta cũng nhìn là một thư sinh nho nhã yếu đuối, thực sự không biết lấy đâu ra can đảm mà dám đi hành hiệp trượng nghĩa nữa.
Nhưng như vậy lại không giống như chỉ đơn giản là hành hiệp trượng nghĩa, đứng tại góc độ của Dạ Cô Tinh, vừa khéo có thể nhìn được trong mắt người đàn ông này đang hừng hực cháy lên ngọn lửa giận, mang theo một cảm giác căm thù đến tận xương tủy, giống như ba người trước mặt này là kẻ thù không đội trời chung của anh ta.
“Cô, cô đang sững sờ cái gì vậy?! Cong không mau rời khỏi đây đi!” Người đàn ông vừa né vừa tránh, tránh thoát được công kích lại vẫn không quên quay đầu lại hét lên với Dạ Cô Tinh!
Đúng lúc này, thừa dịp người đàn ông kia đang bận đấu với hai tên đàn em, tên cầm đầu bắt đầu đi vòng ra phía sau Dạ Cô Tinh, duỗi tay ra ý đồ bắt lấy cô, ánh mắt hiện lên sự hung ác của loài sói, xem cô lại làm thế nào để trốn thoát!
Dạ Cô Tinh hừ lạnh, đột nhiên quay đầu lại, đá ra một cú vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vừa mới đối diện, cánh tay của gã đã bị cô tháo khớp, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên trong không gian yên tĩnh dưới hầm đề xe, ba người đang triền đấu với nhau cũng vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy nét mặt tên cầm đầu vặn vẹo, trên trán gân xanh nổi lên, cánh tay phải rũ xuống bên người mềm nhũn như một sợi mì.
Dạ Cô Tinh trực tiếp đạp một phát vào trên ngực tên cầm đầu, lực của cú đá không nhẹ, trực tiếp đạp hắn ngã vào trong góc, “Không biết tự lượng sức.”
Hai người kia thấy lão đại bị đánh ngã, vội vàng đi qua đỡ gã dậy, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh mang theo sợ hãi, hèn nhát, “Cô, cô đợi đó! Bang Dã Lang sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Khẽ nhướn mày, bang Dã Lang? Nghe thật quen...
Trong mắt bỗng nhiên ngưng tụ một tia sắc bén, Dạ Cô Tinh nhớ ra rồi, cô đã từng nghe được cái tên của băng đảng này trong lúc thăm dò Lăng Tuyết, còn có cái người tên là cái gì mà “anh Tiểu Ngũ”, lúc đầu cô ta chuốc thuốc cô, chính là dự định tống cô lên giường của tên đó, không ngờ Dạ Cô Tinh lại chết, cũng để lại cho Diệp Tử một thể xác để trú ngụ!
“Mày, mày cứ đợi đó, anh Tôn sẽ báo thù cho anh em tao!” Bỏ lại mấy lời hăm dọa, hai người đỡ tên cầm đầu rời đi.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh có hơi thâm thúy, lấy điện thoại ra, “Điều tra bang Dã Lang...”
Tắt điện thoại, giờ Dạ Cô Tinh mới nhớ ra vẫn còn một người khác ở đây, đi tới trước mặt người đàn ông, mở miệng hỏi: “Anh không sao chứ?” Chung quy người này vừa rồi cũng là muốn cứu mình, cho dù tâm thì có thừa nhưng lực thì không đủ.
Người đàn ông ngẩng đầu, sắc mặt tái mét làm Dạ Cô Tinh cũng giật mình, môi mỏng mím chặt, chầm chậm thốt ra hai chữ- “Không sao.”
Sau đó ôm lấy cánh tay, quay người muốn rời đi.
Một màu đỏ thẫm rỉ ra từ kẽ ngón tay của người đàn ông, khiến Dạ Cô Tinh cau mày, “Anh bị thương rồi, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
“Không sao.” Người đàn ông cố chấp không muốn tiếp nhận ý tốt.
Dạ Cô Tinh trực tiếp xoay người, lên xe, nổ máy.
Lâm Dược vốn nghĩ cô sẽ đi luôn, không ngờ đến cuối cùng xe lại ngừng lại bên cạnh anh ta, giọng của cô lành lạnh phát ra từ phía trong cửa sổ xe đang mở hé, “Lên xe.”
Mang theo cảm giác mệnh lệnh, một loại khí thế không cho phép phản đối, Lâm Dược cứ thế như ma xui quỷ khiến mà làm theo.
Đến bệnh viện, tới lúc bác sĩ bắt đầu khâu vết thương cho mình, anh ta mới chậm rãi phản ứng lại, “Cảm, cảm ơn.”
“Là tôi phải cảm ơn anh.”
Đóng tiền thuốc men xong, Dạ Cô Tinh đưa anh ta đi ăn ở một quán cơm gia đình Quảng Châu bình dân, Lâm Dược có chút ngồi không yên, bởi vì đối diện anh ta, là một ánh mắt như có năng lực xuyên thấu, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
“Nói đi, tại sao lại muốn theo dõi tôi?”
“Cô...” Trong mắt Lâm Dược đều là ngạc nhiên và nghi ngờ.
Dạ Cô Tinh cười nhạt, “Anh muốn hỏi sao tôi lại biết được? Tôi không chỉ biết anh bí mật theo dõi tôi xuống gara, mà còn biết, khi tôi và Bạch Sương Sương tranh chấp, thì anh đã nấp ở góc khuất cuối hành lang.”
Sắc mặt Lâm Dược đột nhiên trắng bệch, mà khi nghe đến ba chữ “Bạch Sương Sương”, trong mắt còn hiện lên tia căm thù, sâu đậm như thế, khắc cốt ghi tâm.
Ánh mắt anh ta lướt qua đồ vật đang đeo trên cổ, thật sự không muốn tháo máy ảnh xuống, Dạ Cô Tinh xem xét tỉ mỉ, “ Anh... là phóng viên à?”
Khoé miệng Lâm Dược chùng xuống, coi như là thừa nhận, nhưng trong mắt lại thoáng qua nét đau thương.
“Anh với Bạch Sương Sương có thù hận?”
Người đàn ông đang im lặng lại giống như con sư tử đột nhiên bị giẫm phải đuôi, bắt đầu gầm gừ, trên mu bàn tay đột nhiên nổi lên những sợi gân xanh, trên băng vải trắng như tuyết vừa mới băng bó xong lại thấm ra màu đỏ tươi chói mắt, trong mắt chứa đầy hận ý, “Tôi với cô ta đâu không chỉ có thù! Cuộc đời này cho dù phải đặt cược cả cái mạng này, tôi cũng muốn cô ta nhận sự trừng phạt mà cô ta đáng phải chịu!”
“Anh là...”
Ánh mắt Lâm Dược trở nên sắc bén, “Tôi là anh trai của Lâm Khắc Nhi! Hôm nay tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Bạch Sương Sương, cô biết chuyện của Khắc Nhi đúng không?!”
Đối mặt với lời chất vấn của người đàn ông, sắc mặt của Dạ Cô Tinh vẫn không đổi, giọng nói bình thản: “Biết được một chút.”
“Sao cô lại biết được?” Trong mắt Lâm Dược lướt qua một tia cảnh giác.
Dạ Cô Tinh uống một ngụm nước, ngước mắt lên nhìn anh ta, “Nếu như tôi nói, là Khắc Nhi chính miệng nói cho tôi biết, anh có tin không?”
Đúng vậy, hồi đó Diệp Tử và Lâm Khắc Nhi có chút qua lại, vào thời gian đó bởi vì Lâm Khắc Nhi rơi vào scandal tình ái, nên rất suy sụp, có điều cô gái kiên cường đó vẫn không từ bỏ, mà vẫn nỗ lực đấu tranh lần cuối cho bản thân, nhưng thanh danh đã hỏng chính là đã hỏng rồi, ở trước mặt công chúng, dù cho cô ấy có giải thích như thế nào cũng không có ai tin tưởng, bọn họ chỉ biết, cô gái trong video không đứng đắn kia chính là Lâm Khắc Nhi, lại luôn không nghĩ xem là chính bản thân cô ấy tự nguyện, hay là bị ép buộc.
Giá trị của Lâm Khắc Nhi sụt giảm mạnh, một số bộ phim 18+ đã gửi lời mời cho cô ấy, lúc bắt đầu cô ấy không đồng ý, nhưng gánh nặng của cuộc sống đè ép khiến cô ấy không thể không cúi đầu, do đó mới có quen biết với ngôi sao khiêu dâm nổi tiếng lúc đó là Diệp Tử.
Có thể là do kiềm chế quá lâu, muốn tìm một người để tâm sự, và Diệp Tử đúng lúc đóng vai người nghe đó.
Sau đó, cô dùng quyền hạn của mình tiện thể điều tra sự việc này một chút, mới phát hiện kẻ cầm đầu vậy mà lại là Bạch Sương Sương, mà còn có liên quan đến giới hắc đạo.
Trong mắt Lâm Dược hiện lên một tia bi thương, hoài nghi nhìn Dạ Cô Tinh, “Tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng cô?”
Dạ Cô Tinh hừ nhẹ, “Anh tin hay không cũng đâu có liên quan gì đến tôi, hay nói cách khác, tôi không cần anh tin tưởng.”
“Cô!”
Ánh mắt cô nghiêm lại, “Hôm nay tôi đưa anh đến bệnh viện hoàn toàn là vì cảm ơn anh đã ra tay muốn cứu tôi, mặc dù cũng không có tác dụng cho lắm, cho nên, anh cũng không cần nghi ngờ mục đích của tôi, thu hồi cái sự cảnh giác quá rõ ràng của anh đi!”
“Khụ khụ khụ...” Lâm Dược suýt chút nữa thì bị sặc, người, người phụ nữ này thật là... kiêu ngạo!
“Được rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, anh cứ từ từ ăn đi, bữa ăn này coi như lời cảm ơn vì hành động hành hiệp trượng nghĩa của anh.” Nói xong, cô đứng dậy muốn rời đi.
“Cờ đã!” Lâm Dược vội vàng chặn cô lại, trên mặt thoáng qua sự xấu hổ, “Vừa rồi... Thực xin lỗi.”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, cười như không cười.
Người đàn ông lùi lại, hơi giơ tay ra, “Lâm Dược. Rất vui khi được quen cô.”
Lâm Dược? Chẳng lẽ là Lâm Dược đó?
“Anh là '‘Lâm cố chấp’’?”
“‘Lâm cố chấp’” là paparazi đang nổi lên một cách nhanh chóng trong mấy năm gần đây, là một tay viết báo rất tốt, có thể gọi là chữ như châu ngọc, ngòi bút như một thanh dao sắc, không chút lưu tình đâm vào trái tim kẻ địch, chuyên môn châm biếm các xu hướng thực tế trong giới giải trí, như là về “ khiêu dâm”, “ngoại tình”, “giao dịch giữa quyền lực và sắc đẹp” dưới ngòi bút của anh ta đều được miêu tả theo một cách thức đầy hài hước mà châm biếm, nhưng chưa có ai gặp qua dung mạo chân chính của anh, chỉ biết anh tên Lâm Dược, thích ẩn nấp tại các địa điểm khác nhau, được mệnh danh là – sưu tầm tư liệu chân thực nhất, phơi bày chân tướng của sự việc!
Mà mọi người trong giới đều biết, người này rất thích soi mói Bạch Sương Sương, rất nhiều người đều là từ người qua đường đọc bài của anh ta rồi chuyển thành anti fan, rồi công kích không ngừng nghỉ.
Thì ra là như vậy...
Anh ta ho nhẹ hai tiếng, “Chê cười rồi.” Vẫn là dáng vẻ văn vẻ nho nhã.
Một ý tưởng ngay lập tức xuất hiện trong đầu Dạ Cô Tinh, có lẽ người này có năng lực giải quyết việc cấp bách...
Dạ Cô Tinh hoanh tay, ngồi trở lại vị trí ban đầu, lông mày thanh tú hơi nhướn lên, nhàn nhạt nói: “Không biết anh Lâm đây có hứng thú bàn chuyện làm ăn cùng tôi không?”
Đáy mắt Lâm Dược thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng lại lập tức biến mất sạch sẽ, đẩy đẩy gọng kính, “Mời nói.”
“Tôi có thể khiến Bạch Sương Sương phải chịu trừng phạt thích đáng, thân bại danh liệt, nhưng trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phua, tôi có một điều kiện.” Dạ Cô Tinh đi thẳng vài vấn đề.
Lâm Dược toàn thân chấn động, cố gắng kiềm chế hồi hộp ở trong lòng, bình tĩnh lại nói: “Chuyện gì?” Nhưng hai tay của anh ta lại hơi run run, thù của em gái cuối cùng cũng có thể báo rồi sao?! Ẩn nấp nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể khiến kẻ thù nhận trừng phạt thích đáng rồi sao?!
Anh có thể nhận ra, người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này rất không đơn giản, chỉ từ việc cô ta ra tay chế ngự tên cầm đầu lúc nãy, đối mặt với mấy tên côn đồ mà vẫn có thể tỏ ra thong thả điềm tĩnh, anh ta đã có thể kết luận, người phụ nữ này lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không phải người bình thường!
Vốn dĩ Áo Tím tự nhiên nổi tiếng đã rất không bình thường, với kinh nghiệm làm việc trong giới nhiều năm, anh ta đã luyện được một trực giác cực kỳ nhạy bén, giống như một tay có thể hô mưa gọi gió khống chế tất cả, bí ẩn, mạnh mẽ, ngồi phía sau màn, lại nắm trong tay cả càn khôn!
Cho nên hôm nay anh ta mới giả trang thành phóng viên để trà trộn vào trong nhóm người phỏng vấn, hi vọng có thể thu thập tư liệu, phát hiện được manh mối.
Và toàn bộ quá trình, anh đều dõi theo Dạ Cô Tinh, vậy nên mới có một màn nghe trộm kia.
Một đường theo sau cô đến hầm đỗ xe, lại phát hiện ba người đàn ông định quấy rối cô, tại khoảnh khắc đó, anh ta đã nhớ tới em gái Khắc Nhi bị một đám đàn ông xâm phạm, bị bắt ép quay những thước phim nhơ bẩn đó, cuối cùng thân bại danh liệt, cho bên anh ta mới liều mạng xông lên tấn công chúng!
“Điều kiện gì?” Anh ta nghe thấy giọng mình run run.
Lâm Dược có một lại trực giác rất rõ ràng, người phụ nữ này có thể giúp anh ta! Cũng có năng lực giúp anh ta!
“Đến Tạp chí Thế kỷ Phong Thượng đảm nhiệm vai trò chủ biên...”
Cô cần năng lực dùng ngòi bút làm vũ khí của người đàn ông này, tin tưởng rằng đến lúc đó, tất cả đều sẽ rất thú vị...