Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí

Chương 86: hoàn mỹ không còn cầu mong gì nữa. Ngọc trắng không tì vết



An, Kỷ, Giang, Tần là bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Nhà họ An có lịch sử lâu đời nhất. Ngược dòng về ba trăm năm trước, thời Thánh Tổ Khang Hi, gia phả của nhà họ An từng ghi chép lại. Ngày mùng năm tháng giêng năm Khang Hi thứ 59, Huyền Diệp quyết định đưa đại quân tiến vào Tây Tạng lần nữa. Trong cuộc chiến lần này, gia chủ đời thứ nhất của nhà họ An được phong chức đại tướng quân viễn chinh, dẫn quân từ Tây Ninh di chuyển đến Mục Lỗ Ô, chờ thời cơ phát động tấn công Khách Lạt. Trải qua cuộc chiến này, tổ tiên nhà họ An công lao hiển hách, được phong làm thượng thư, thăng quan tiến chức, đạt được đỉnh cao danh vọng. Từ đây về sau nhà họ An một bước lên mây.

Sau này lại trải qua thời kỳ dân quốc, từ Bắc Bình di chuyển đến Thượng Hải. Lúc đó Nhà họ An ngoại trừ liên quan đến chính trị và quân đội ra, còn liên kết với các bang phái lớn nhỏ khác ở bến Thượng Hải. Để bảo vệ bang hội, nhà họ An đã dựa vào thực lực và mối quan hệ trong hai giới chính trị và quân sự của mình. Họ cũng đã từng chiếm được bảy mươi phần trăm bến tàu vận chuyển ở bến Thượng Hải. Xứng đáng trở thành “Thủ lĩnh giới hắc đạo”.

Việc làm ăn cũng lần lượt phát triển, kỹ viện, cửa hàng thuốc lá, công ty công thương nghiệp, dệt may, in nhuộm, bột mì, đóng thuyền… Ngành nghề nào cũng có sự góp mặt của nhà họ An, do đó tích lũy được không ít của cải.

Sau đó, quân phiệt hỗn chiến. Nhà họ An lại thừa dịp này mà buôn lậu đầu cơ trục lợi từ việc bán thuốc nổ, tự chế tạo súng ống, đại bác, kiếm được một món tiền bất chính từ trong chiến tranh.

Lại sau đó, quân Nhật xâm chiếm Trung Quốc. Nhà họ An nhân cơ hội chạy đi lánh nạn ở nước ngoài, chuyển hết toàn bộ tài sản, sống yên phận trên đảo. Mãi cho đến khi Trung Quốc xây dựng lại đất nước, lúc này nhà họ An mới trở về, bắt đầu tiến hành đầu tư, làm tăng trưởng nền kinh tế dân sinh. Có thể nói là công sức không hề nhỏ!

Do đó, Nhà họ An mới có thể hiên ngang chiếm lấy vị trí đứng đầu trong bốn gia tộc lớn. Đến nay đã gần nửa thế kỷ, thế lực hắc đạo trong và ngoài nước của nhà họ An ngày càng tăng cao. Không chỉ khống chế hắc đạo phương Bắc trong nước, mà còn có địa vị hết sức quan trọng trong giới hắc đạo ở Mỹ, Anh…

Sức mạnh của nhà họ An đã từng dẫn đến sự chú ý của những quan chức cấp cao khác ở trong nước. Vì để bảo vệ bản thân, họ không thể không lần lượt dời thế lực của mình ra nước ngoài. Vào mười năm trước, nhà họ An cũng chỉ trở về Chiếm Ngao, không xuất hiện trong nước nữa.

Vì vậy, sự trở về của An Tuyển Hoàng nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn. Bên dưới cơn sóng ngầm cuồn cuộn đó, không rõ rồi sẽ có thêm bao nhiêu vong hồn làm vật hi sinh!

Nhưng, đi đến tình cảnh ngày hôm nay, đã từ lâu không phải nhà họ An không tranh không đoạt. Hoặc là nói, không phải do An Tuyển Hoàng tranh đoạt!

Tuy anh chưa từng nói, nhưng Dạ Cô Tinh có thể nhìn ra được, người đàn ông này có dã tâm chiếm lấy thiên hạ, cũng có năng lực quan sát muôn người.

“Em sợ sao?” Sợ một người tràn đầy dã tâm như anh không?

Dạ Cô Tinh lắc đầu, đôi mắt sáng trong kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: “Người đàn ông của em, nên là người có ý muốn tranh giành thiên hạ!”

Cả người An Tuyển Hoàng chấn động, hóa ra là cô biết! Cô đều hiểu!

Ngạc nhiên, vui mừng, tự hào, yêu thương, tất cả những cảm xúc đó đều hiện lên trong mắt anh, cuồn cuộn rồi dần lan tràn. Giống như tìm được một nửa còn lại của bản thân trong bóng tối. Tựa như cô đã hòa nhập vào xương cốt, hòa tan vào trong máu thịt của anh từ lâu!

Mười ngón tay đan nhau, khăng khít chặt chẽ không rời. Có được người vợ như vậy… còn cầu mong gì nữa!

“Chúng ta. Cùng nhau.” Anh nắm chặt tay cô, trầm giọng nói. Nhiệt huyết toàn thân đều sôi sục dâng trào, trái tim anh chỉ đập vì người con gái này.

Dạ Cô Tinh nở nụ cười, đôi mắt cô rực rỡ trong đêm, rạng rỡ phát sáng, nét mặt tươi cười như hoa, vô cùng xinh đẹp: “Được.”

Cô có linh cảm, kiếp này của cô chính là vì người đàn ông này mà đến. Họ sẽ tay nắm tay vai kề vai, cùng nhau mỉm cười nhìn muôn dân trăm họ!

Thông qua lời giải thích đơn giản của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh cũng phần nào hiểu được ba gia tộc còn lại.

Cả ba gia tộc này đều là từ sau khi thống nhất mới bắt đầu nổi lên. Cho dù là về của cải hay là nhân lực và các mối quan hệ, đều không bao giờ có thể so được với sự hùng hậu của nhà họ An.

Gia chủ đời trước, cũng chính là An Bính Hiền, cha của An Tuyển Hoàng. Ông đã lấy Kỷ Tình, con gái của nhà họ Kỷ. Từ đó hai nhà An Kỷ kết thông gia, tạo thành một khối liên kết chắc chắn.

Nhà họ An thông qua nhà họ Kỷ, gián tiếp bảo toàn thế lực hắc bang ở phương Bắc.

Còn nhà họ Kỷ thì dựa vào mối quan hệ với nhà họ An mà lên như diều gặp gió.

Gia tộc đứng dưới nhà họ Kỷ là nhà họ Giang, dưới nhà họ Giang là Nhà họ Tần, còn những thế lực khác thì không đáng nhắc đến.

Nhà họ Kỷ, nhà họ Giang nắm quân đội, nhà họ Tần thiên về chính trị.

Tuy nghề chính của nhà họ An là hắc đạo, nhưng lại có mối quan hệ không bình thường với hai phía quân đội và chính trị.

Theo lời An Tuyển Hoàng nói, cô cũng đã nhận ra được một điểm vô cùng quan trọng. Đó chính là An Tuyển Hoàng không để ý đến ba gia tộc này, thậm chí còn hơi chán ghét họ, bao gồm cả gia tộc của mẹ anh, nhà họ Kỷ.

Đây xem như là một điểm khá tốt. Nếu ba gia tộc đó không đụng vào cô thì vẫn ổn. Còn nếu thật sự dám có ý nhằm vào cô, thì đừng trách cô ăn miếng trả miếng, lấy bạo lực chống lại bạo lực!

“Của em.” An Tuyển Hoàng trầm giọng nói.

“Cái gì?”

“Thế lực của em.”

Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, người đàn ông này vậy mà lại biết trong tay cô có thế lực? Có điều, cô còn chưa ngốc đến mức chất vấn An Tuyển Hoàng có phải tìm người điều tra cô hay không. Nếu anh thật sự giấu cô tìm người điều tra, dựa vào mạng lưới tình báo của nhà họ An, thì An Tuyển Hoàng cần gì phải hỏi như vậy.

Sao anh ấy lại biết được?

Giống như nhận ra được nghi vấn trong lòng cô, anh lên tiếng giải thích: “Bang Tam Hợp.”

Dạ Cô Tinh đột nhiên tỉnh ngộ. Lần trước bị bang Tam Hợp đuổi giết, nếu không có liên hệ với hắc bang, thì bang Tam Hợp cũng sẽ không nhằm vào cô. Thật không ngờ, người đàn ông này lại nhạy bén đến như vậy.

“Kỹ thuật bắn súng rất tốt.”

Dạ Cô Tinh sửng sốt, lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu, mi mắt cong cong, nói: “Tất nhiên rồi!”

Trong số mười sáu người trong tổ huấn luyện, kỹ thuật dùng súng của cô và Thập Tam là tốt nhất. Nhiều lần diễn tập thực chiến, ngay cả huấn luyện viên cũng bị hai người bọn cô tiêu diệt!

Nghĩ đến Thập Tam, ánh mắt của cô hiện lên sự chán nản. Không biết khi nào mới có thể gặp lại những anh chị em đang thất lạc bên ngoài....

Dường như nhận ra tâm trạng của cô đột nhiên sa sút, An Tuyển Hoàng đưa tay, vụng về vỗ lên tấm lưng nhỏ bé gầy yếu của cô. Lực tay của anh nhẹ nhàng, dịu dàng tràn đầy an ủi. Tuy anh không nói gì, nhưng Dạ Cô Tinh lại cảm nhận được sự đau lòng của anh.

Ánh sáng trong mắt cô vốn dĩ đã lụi tàn nhưng lại lần nữa được thắp sáng. Ngày mai, ngày mai chính là ngày chụp ảnh bìa cho tạp chí “ZARK”, cô nhất định sẽ tìm tất cả bọn họ trở về…

Còn về thế lực của cô, Dạ Cô Tinh tạm thời vẫn không muốn nói ra. Một chút sức mạnh giờ đây của cô, so với người có được tất cả như anh thì rõ ràng là kiến chọi với voi. Cô muốn làm cho thực lực của bản thân mạnh mẽ hơn, để có đủ tư cách kề vai sát cánh cùng anh!

Cô không lo lắng việc An Tuyển Hoàng sẽ ở sau lưng điều tra về cô. Một là vì cô tin tưởng anh sẽ không làm như vậy. Hai là vì, thân phận thật sự của cô đã được che giấu rất hoàn hảo. Ngoại trừ vài vị cấp cao trong Ám Dạ biết được ra, thì những kẻ khác đều đã bị giết chết. Cho dù mạng lưới tình báo của nhà họ An có mạnh hơn nữa, nếu muốn truy đuổi đến cùng thì vẫn phải bỏ ra không ít công sức!

Bóng đêm tĩnh lặng, ánh đèn lay lắt. Sự cuộn trào mãnh liệt đang được ẩn giấu dưới vỏ bọc yên bình này.

Một buổi tối bình yên, ngày hôm sau giới quyền quý ở thủ đô lại ồn ào, nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Đầu tiên là người của nhà họ Kỷ trong giới chính trị không biết vì sao lại được ủy ban kỷ luật ‘mời đi uống trà’. Tiếp đó là người chi phụ của nhà họ Giang trong quân đội bởi vì “gây trở ngại trong quá trình quân đội đang diễn tập thực chiến”, bị cấp trên tạm thời cách chức điều tra. Nhà họ Vương, nhà họ Lý, nhà họ Tống, nhà họ Lận, nhà họ Cát. Các thế lực gia tộc tuyến hai đều gặp chuyện. Hành động quy mô lớn như vậy, còn liên lụy đến hai trong số bốn gia tộc lớn. Ai lại có thể ra đòn mạnh như thế?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, sững sờ, ngây ngốc, nơm nớp lo sợ, như đang đứng trên lớp băng mỏng, chỉ hi vọng vận rủi đừng rơi xuống đầu của bản thân.

Vào lúc này, ai cũng sợ bóng sợ gió, lúc nào cũng trong trạng thái nghi ngờ.

Đang trong giai đoạn thanh trừ quy mô lớn như vậy, việc một đội trưởng của đội trinh sát bị cách chức, chịu thẩm tra, chịu hình phạt, thực sự là chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng nếu là người có giác quan nhạy bén thì có thể dựa vào việc này mà hiểu ra được một hai phần.

Tôn Trường Đức, kẻ có dính líu đến hành vi hối lộ, bao che tội phạm, cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên, che giấu cho hắc bang. Ngay hôm đó đã bị tạm giữ thẩm vấn, không cho bảo lãnh, không bao lâu nữa cơ quan công tố sẽ tiến hành khởi tố.

Trong giây phút bị bắt, Tôn Trường Đức vẫn còn không hiểu được rốt cuộc bản thân đã đắc tội với ai. Ông ta gọi điện cho cấp trên, bị cúp máy, lại liên hệ với anh em họ đang làm việc tại tòa án.

“Nể tình là người thân, tôi cũng không giấu ông. Cấp trên đã đưa lệnh xuống, nói rõ ràng là phải điều tra đến cùng. ‘Điều tra đến cùng’ ở đây là ý gì, ông chắc hẳn cũng đã hiểu chứ? Haiz…”

Tôn Trường Đức như bị sét đánh, giọng nói mang theo sự run sợ: “Là.. là ai?” Là ai muốn xử lý ông ta? Là ai muốn dồn ông ta vào chỗ chết?

Mọi thứ đến quá đột ngột, không hề báo trước. Thậm chí ông ta còn tự nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không!

Điều tra đến cùng! Tra đến cùng! Một khi chuyện này điều tra ra, ông ta coi như xong đời!

"Văn bản là từ trên bộ tư pháp trực tiếp giao cho tòa án. Ông tự lo cho mình đi..."

Tôn Trường Đức mặt vàng như nghệ, ánh mắt trở nên điên cuồng, cười ha hả, bộ tư pháp?! Một đội trưởng đội cảnh sát nhỏ bé như ông ta có năng lực gì mà kinh động đến cả lãnh đạo cấp cao rồi, cũng không ngần ngại mà ra tay xử lí ông ta mạnh như vậy!

Nghĩ đến người đàn ông khí thế phi phàm tối hôm qua, ông ta có hối hận cũng đã muộn! Hối hận cũng đã muộn!

Tôn Trường Đức bị bắt giữ và bị xét xử cùng ngày, sau đó bị truy tố ra tòa. Tất cả các chứng cứ đều đầy đủ, không thể chối cãi. Phiên sơ thẩm được mở ngay lập tức, định tội, kết án tù chung thân và bị tước quyền chính trị suốt đời!

Mạnh mẽ vang dội như vậy, chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe!

Trong lúc nhất thời, người nào hiểu chuyện dường như ngửi đâu đó được chút manh mối, tìm hiểu nguồn gốc, lại phát hiện ra bí mật động trời!

Nhà họ An trở lại rồi?! An Tuyển Hoàng trở lại rồi?!

Nghe đồn, anh An và cậu chủ nhà họ Giang xảy ra tranh chấp vì một người phụ nữ rồi ra tay tàn nhẫn. Cuối cùng giận cá chém thớt lên cả nhà họ Giang, mà cậu ba nhà họ Kỷ có mặt nhưng lại không ngăn cản, vì thế cả nhà họ Kỷ cũng bị liên lụy!

Lại có người đồn rằng, cậu Giang nhòm ngó người phụ nữ của anh An, còn động chân động tay. Cuối cùng phải vào bệnh viện, đến giờ vẫn đang dưỡng thương.

Lại có người đồn, một đám cậu ấm có mắt không tròng, nói năng vớ vẩn. Còn vọng tưởng dùng quan hệ đẩy anh An vào đồn ‘uống trà’. Cuối cùng ngược lại liên lụy cả gia tộc.

Lại có người đồn…

Những người có liên quan đều giữ im lặng, mà gia tộc đằng sau bọn họ cũng cùng nhau ngậm miệng, mở to mắt nhìn cái kéo đang cắt vây cánh của mình, cắt rồi lại cắt. Tim đang nhỏ máu nhưng cũng không thể không nhẫn nhịn. Bởi vì, buộc phải hy sinh mới có thể bình ổn lửa giận của vị kia!

Chỉ hy vọng trận phong ba này mau mau đi qua, để bọn họ mau chóng có thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn lại! Những chức vị trống đều cần có người bổ sung. Đến lúc đó lại là trận ác chiến của các gia tộc đấu đá lẫn nhau....

Bất kể thế nào, lời đồn không thể tin hết, nhưng không thể không tin. Cách nói anh An “vương giả phẫn nộ vì hồng nhan” đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Mọi người đều rất tò mò người phụ nữ khiến vị vua này ngày nhớ đêm mơ là thần thánh phương nào? Rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành ra sao?

Trong khi Dạ Cô Tinh không biết chuyện gì, sự tồn tại của cô đã trở thành câu đố trong giới thượng lưu có quyền lực ở thủ đô.

Không phải là không có người muốn sử dụng mối quan hệ thăm dò điều tra rõ thân phận của Dạ Cô Tinh, mà là sau cùng đều gãy cánh quay về, không có ngoại lệ. Lại còn nhận lấy cảnh cáo của nhà họ An, khóc cha gọi mẹ, lần lượt xin tha, cuối cùng mới trốn chạy tìm đường sống sót.

Nghĩ tới cách làm đầy thủ đoạn và ý chí kiên cường của vị kia, lại có vết xe đổ của người trước làm gương, các gia tộc lớn đều không dám hành động lỗ mãng. Cho dù có thù oán riêng, có bản lĩnh, cũng không dám tiếp tục điều tra.

Nhưng chuyện này lại làm truyền ra ngoài một thông tin. Chính là rốt cuộc anh An coi trọng vị “hồng nhan” đó như thế nào, bảo vệ kín đáo ra sao!

Lần phong ba này, ngay cả nhà họ Kỷ - gia tộc bên ngoại của anh An cũng không thể may mắn tránh khỏi. Có thể thấy vị kia quả thật khá là tức giận. Các gia tộc lớn đều cẩn thận rụt đầu, dè dặt hơn hẳn. Thậm chí còn cảnh cáo con cháu không được để sắc đẹp mê muội tâm trí!

Giang Hạo Đình,cháu đích tôn của nhà họ Giang trở thành ví dụ tốt nhất, miệng truyền miệng, mặt mũi nhà họ Giang đều bị mất hết.

“Hạo Đình sao rồi?” Trong phòng làm việc mang phong cách cổ kính, ông lão có mái tóc hoa râm ngồi đoan trang nói đầu tiên. Mà người đàn ông trung niên đứng đối diện hạ mắt xuống, bộ dạng phục tùng, có chút thấp thỏm e dè.

Ông lão này là ông nội của Giang Hạo Đình, gia chủ hiện tại của nhà họ Giang - Giang Trấn Hải.

Còn người đàn ông trung niên là cha của Giang Hạo Đình, con trai lớn của ông cụ, Giang Dương.

“3 giờ rạng sáng hôm nay đã tỉnh rồi ạ.”

“Bảo nó nghỉ ngơi cho tốt.” Giọng nói của ông cụ rất đầy đặn, tinh thần khỏe mạnh.

Giang Dương cứ muốn nói lại thôi, muốn hỏi, lại không biết mở miệng thế nào.

Ông cụ Giang xua tay, thở mạnh một tiếng, hơi suy sụp, chống tay đứng dậy, ánh mắt nhìn tới phương xa vời vợi: “Ta biết con muốn hỏi gì. Hạo Đình gặp họa, đương nhiên là nhà họ Giang chúng ta gánh chịu. Có những hy sinh không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần không tổn thương đến gốc rễ, nhà họ Giang chúng ta sớm muộn cũng sẽ trả lại hết.”

“Nhưng mà nhà họ An……”

Ông cụ giơ tay, Giang Dương im lặng không nói nữa.

“Thế lực nhà họ An lớn mạnh, giờ đây lại sinh ra một An Tuyển Hoàng ra tay tàn nhẫn quyết đoán. Dựa vào thế lực của một mình nhà họ Giang căn bản không thể lay động. Con nên sớm bỏ cái suy nghĩ ấy đi, nếu không sẽ chỉ đâm đầu vào chỗ chết! Còn liên lụy tới cả gia tộc!”

Cả người Giang Dương chấn động, sau lưng sớm đã toát mồ hôi lạnh: “Vâng, con hiểu rồi……”

Phòng làm việc nhà họ Kỷ.

“Tu Thần, con thấy chuyện này thế nào?”

Kỷ Tu Thần không hề thay đổi biểu cảm, giọng nói lạnh lùng: “Yên lặng nhìn tình thế thay đổi.”

Đáy mắt Kỷ Cương lướt qua một chút vui mừng. Đứa con này là niềm tự hào của ông ta, cũng là niềm tự hào của nhà họ Kỷ! Tuổi còn trẻ đã có quân hàm đại tá. Tin chắc ngày sau nhất định có thể độc chiếm lấy một ghế trong quân đội!

“Chú còn có việc gì không?” Kỷ Tu Thần lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt lãnh đạm.

Cả người Kỷ Cương chấn động, đáy mắt quét qua một nét âm u, nhanh đến mức khiến người khác khó mà bắt gặp, khua tay: “Không có chuyện gì nữa, con đi đi.”

Kỷ Tu Thần khẽ gật đầu, quay lưng nâng bước. Khoảnh khắc đóng cánh cửa lại, tiếng người đàn ông trung niên lẩm bẩm truyền tới từ phía sau…

“Đến bao giờ con mới có thể gọi ta một tiếng cha đây? Mà không phải là… chú…”

Kỷ Tu Thần vờ như không nghe thấy, thẳng lưng bước tiếp.

“Khụ khụ khụ khụ…” Tiếng ho không ngừng vang lên, dường như đến phổi cũng sắp bị ho ra ngoài. Sắc mặt tái nhợt của người đàn ông, đôi môi hơi ngả màu xám dưới ánh mặt trời khiến cho người khác có chút đáng sợ.

Kỷ Tu Viện sợ hãi hô to, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ, đóa hoa trong tay cũng rơi theo, đất nhuốm đỏ một mảng.

Đôi mắt to tròn của cô gái mơ hồ phủ một tầng nước mỏng, sáng long lanh dưới ánh mặt trời, giống như viên pha lê tinh khiết nhất, đẹp đẽ linh động. Hơi thở thanh xuân phả vào mặt, Kỷ Hạo Lâm chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu, cứ như quên cả đau bệnh, quên cả thù hận, chỉ chìm đắm trong hương thơm ngây thơ của người thiếu nữ.

Say mê, thong thả, tự do, trôi chảy.

“Anh, anh hai…” Trong giọng nói người con gái mang theo vẻ sợ hãi: “Em, em đi vào trước đây…”

Nói rồi, vòng qua người đàn ông, rảo bước muốn đi. Nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau. Kỷ Tu Viện rùng mình một cái, cảm thấy các giác quan đều đang run lẩy bẩy.

“Tại sao em có thể cười với Kỷ Tu Thần ngọt ngào như vậy, lo lắng chu toàn cho Kỷ Hạo Hiên, nhưng lại tránh né một mình anh?” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, phẫn nộ vô tội. Giống như tự nói một mình, toàn bộ hơi thở mát lạnh phả lên cổ cô gái. Cả người Kỷ Tu Viên đều sởn da gà.

Cô ta dùng hết sức lực vùng vẫy, lại phát hiện sức lực của người đàn ông vốn dĩ yếu đuối này lại lớn đến kinh ngạc, không thể thoát khỏi vòng tay anh ta, chỉ khiến anh ta ho vài tiếng tê tâm liệt phế.

“Anh, anh hai, anh đừng như vậy… chúng ta là anh em mà……” Giọng nói của cô gái đã xen lẫn tiếng nức nở. Giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất, xấu xí nhất trên thế giới, nét mặt méo mó, đôi mắt đau khổ.

Kỷ Hạo Lâm cười tà ác, đôi môi mát lạnh dán lên chiếc cổ trắng nõn của người con gái. Hương thơm độc nhất trên người thiếu nữ quanh quẩn trên chóp mũi. Thật là một đóa hoa thuốc phiện dụ dỗ người ta phạm tội mà……

Nước mắt tràn khắp mặt Kỷ Tu Viện, ánh mắt tuyệt vọng, tại sao? Tại sao tất cả lại biến thành thế này?!

Anh hai mãi mãi không phải anh hai của ngày xưa nữa! Anh ta là ma quỷ! Là ma quỷ!

Nhưng mà cô ta không dám hét to, cũng không dám gọi lớn. Cô ta sợ, sợ bị người khác nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này!

“Viện Viện!” Giọng Kỷ Hạo Hiên từ xa vang lên, Kỷ Tu Viện lại giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ như điên. Trước khi Kỷ Hạo Lâm kịp duỗi tay ra bịt miệng cô ta lại, cô ta đã cao giọng hét lên:

“Anh ba! Anh ba! Em đang ở vườn hoa! Em đang ở vườn hoa!” Giọng của cô gái gấp gáp xen lẫn vài phần nghẹn ngào, không còn vẻ trong trẻo thanh thúy, vô ưu vô lo như thường lệ.

Điều này làm cho lông mày của Kỷ Hạo Hiên càng nhíu chặt. Anh ta thay đổi phương hướng nhanh chóng đi về phía vườn hoa.

Nhìn thấy Kỷ Hạo Lâm, Kỷ Hạo Hiên sửng sốt: “Hóa ra anh hai cũng ở đây.” Sau đó quay về phía Kỷ Tu Viện, lông mày nhíu chặt: “Viện Viện xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc thành như này!”

“Khụ khụ khụ!” Kỷ Hạo Lâm miễn cưỡng nở một nụ cười, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trong suốt dưới ánh mặt trời: “Em ấy đang thương tiếc cho những bông hoa! Đã lớn như thế này rồi, sao vẫn vì một chút việc cỏn con mà khóc nhè. Viện Viện, em nói xem?”

Ánh mắt tìm kiếm của Kỷ Hạo Hiên nhìn về phía em gái, ánh mắt sâu sắc: “Em gái, đúng như vậy sao?”

Kỷ Tu Viện khịt mũi, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn hồng hồng giống như thỏ con, gật gật đầu: “Dạ... Mấy bông hoa đẹp như thế, tiếc quá...”

Nói xong, cô ta ngồi xuống để nhặt lên, sau đó lau nước nước mắt trên mặt rồi nói với hai người: “Anh hai, anh ba, em đi vào trước.”

Kỷ Hạo Hiên gật đầu: “Đi rửa mặt đi! Lát nữa mẹ trông thấy, không chừng sẽ quở trách em đó!”

Cô gái mỉm cười, lông mày cong cong, đôi mắt to tròn, trông rất sáng ngời: “Em biết rồi, anh ba.”

Sau đó ôm bó hoa nát, bóng người khuất sau chỗ rẽ.

Không có ai nhìn thấy, khoảnh khắc khi cô gái quay người đi, gương mặt đầy nước mắt....

Lịch trình cả ngày hôm nay của Dạ Cô Tinh đều kín mít. Buổi sáng quay phim, buổi chiều chụp ảnh bìa cho tạp chí “ZARK”. Buổi tối đi một chuyến đến tổng bộ Ám Dạ.

Hôm qua Vu Sâm đã gửi tin tức đến, nói Tạ Chí Hoa đã xuất viện, muốn gặp cô một lần. Yêu cầu của Tạ Chí Hoa cũng không ngoài dự đoán của Dạ Cô Tinh, cô tin Tạ Chí Hoa là người thông minh, hơn nữa có nghị lực, tin tưởng ông ta đã nhìn ra manh mối từ trong những tài liệu đó.

Cái chết của Sầm Phương lúc trước, ngoại trừ Long Vương Hồ Thế Hữu ra sức thúc đẩy, người chính thức động thủ cũng là bang Tam Hợp!

Năm đó, bởi vì có Tạ Chí Hoa cản trở ở giữa, bang Tam Hợp phải trơ mắt nhìn bang Hải Long ngày càng lớn mạnh mà không thể làm gì! Bọn chúng hận Tạ Chí Hoa nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng cấu kết với Hồ Thế Hữu bắt cóc Sầm Phương.

Mà Sầm Phương không chỉ bị Hồ Thế Hữu hãm hiếp, còn có cả người của bang Tam Hợp. Đến mức đứa bé chưa chào đời, đã chết dưới âm mưu của hai bang phái!

Đáng thương Tạ Chí Hoa lại nghĩ rằng bà ấy đã bỏ trốn cùng người khác, hận bà suốt mười lăm năm!

Cho nên, sau khi Tạ Chí Hoa biết rõ chân tướng, ngoài sự xấu hổ và ân hận với vợ, còn lại chỉ có nỗi hận Long Vương, bang Hải Long và bang Tam Hợp!

Long Vương đã chết, bang Hải Long đã tan rã, mà bang Tam Hợp còn đang làm mưa làm gió ở Hong Kong. Ý hận ngập trời của Tạ Chí Hoa đều tập trung hết vào bang Tam Hợp. Mà muốn làm rung chuyển một thế lực ngầm đã tồn tại hàng trăm năm ở miền nam Trung Quốc như bang Tam Hợp, ngoại trừ việc hợp tác với cô, Tạ Chí Hoa không có lựa chọn nào khác.

Cô tin tưởng đây sẽ là một cuộc đàm phán không có gì kích thích, bởi vì quyền chủ động đang nằm trên tay cô!

Tất cả cảnh quay hôm nay đều quay trong nhà, Vương Thạch thuê một biệt thự có vườn làm tổ ấm tình yêu của Viên Hi Thần và Tiêu Tinh sau khi kết hôn.

Đến giây cuối cùng trước khi quay, anh ta vẫn đang cò kè mặc cả cùng chủ hộ. Vung tay một cái, giảm được hơn ba nghìn tệ, tặng một bức ảnh có ký tên của ‘Áo Tím’. Giảm năm nghìn tệ, có thể chụp ảnh cùng ‘Áo Tím’. Giảm tám nghìn tệ, không những được chụp ảnh chung, còn có thể ký tên, muốn ký ở đâu cũng được... khụ khụ... đương nhiên ngoại trừ bộ phận mẫn cảm trên cơ thể.

Chủ hộ thoải mái chọn giảm tám nghìn tệ. Còn luôn miệng nói, nhất định sẽ cho con gái một bất ngờ!

Diệp Lưu Thanh ở một bên tự hỏi, muốn gây bất ngờ, ba nghìn tệ là đủ rồi mà! Ai cũng biết ảnh có chữ ký của ‘Áo Tím’ cũng không nhiều!

Ai ngờ chủ hộ kia lại liếc đạo diễn Diệp một cái, tràn ngập khinh thường. Ảnh ký tên không có chú ta trong đó. Phải chụp chung! Chụp chung! Nếu không làm sao chú ta có thể tăng mức độ quan trọng trong mắt con gái được! Ngu ngốc!

Trải qua lần trả giá này, Dạ Cô Tinh xem như hoàn toàn nhìn thấu được sự keo kiệt của Vương Thạch. Còn nghiêm túc suy ngẫm về việc đầu tư tài chính của mình có phải thực sự ít quá rồi không.

Cô lén gọi Vương Thạch qua một bên, hỏi anh ta có cần đầu tư thêm hay không. Dù sao hiện tại với tài sản Long Vương để lại, cô cũng được coi như có gia tài bạc triệu.

Ai ngờ Vương Thạch lại lắc đầu liên tục: “Chỗ tiền đầu tư ban đầu anh ta còn chưa tiêu hết một nửa ấy chứ!”

Dạ Cô Tinh kinh ngạc. Cho dù bọn họ đã có các phương tiện truyền thông lớn quảng bá miễn phí, thế nhưng loại trừ phí tuyên truyền trước sau cũng không thể còn lại nhiều như vậy!

Vương Thạch cười hì hì, gãi đầu nói: “Cái nào tiết kiệm được thì tiết kiệm, nên dồn lại đã tiết kiệm được nhiều như vậy. Tôi cũng không biết như thế nào....”

Dạ Cô Tinh ôm trán, qua việc này có thể thấy được. Đạo diễn Vương keo kiệt tới mức nào. Nhưng sự tiết kiệm của Vương Thạch cũng không phải cắt xén ở tiền lương của công nhân, cơm canh, hay biện pháp bảo hộ. Anh ta biết những người này cũng khó khăn. Anh ta tiết kiệm chủ yếu là từ chính bản thân mình.

Từ khi khởi quay đến giờ, ngoại trừ cuộn phim hỏng do thay thế Thích Vận Thi, phim bị lãng phí do cảnh quay hỏng là rất ít. Thứ nhất là do yêu cầu của anh ta với diễn viên rất khắt khe, quay không tốt chắc chắn sẽ bị mắng. Làm cho tất cả diễn viên, mặc kệ là diễn viên quần chúng hay diễn viên chính, nhìn thấy anh ta như chuột thấy mèo. Trong lòng tất cả mọi người, sau gáy đạo diễn Vương dán năm chữ to: lỗi quay là chết chắc!

Thứ hai là, máy quay nằm trong tay Vương Thạch, hầu như không mắc sai lầm. Mỗi một lần đổi cảnh, anh ta đều có sẵn tính toán trong lòng từ trước, sẽ không tự mình tạo ra bất kỳ sự lãng phí nào. Đến ngay cả Thiết Sơn lẫn Tào Quân đều ngạc nhiên về điều này, ánh mắt sợ hãi. Phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể làm được đến bước này!

Bọn họ không ai dám coi thường Vương Thạch!

“Các bộ phận vào vị trí, ‘Bầu trời thành phố’ cảnh thứ 237, action!”

Gõ bảng ghi hình, máy quay tiến thẳng về phía trước bắt đầu quay, cả phim trường trở nên im lặng.

Sắp tới cuối mùa thu, trong phòng khách rộng rãi của biệt thự, một bóng người nhỏ bé cuộn mình vùi đầu vào giữa hai cánh tay. Cô gái chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu xanh lam, từ động tác của cô lộ ra một mảnh lưng ngọc nõn nà, tựa như miếng đệm lông mềm mại, trắng không tì vết, ấm áp sáng bóng. Ngay cả loại sứ trắng tốt nhất cũng không mê hoặc như màu ngọc bích kia.

Chỉ để lộ ra một mảnh lưng cũng đã làm cho mọi người sững sờ. Ánh mắt Vương Thạch ngưng đọng, mắt Dạ Huy Nguyệt nhíu lại, hơi thở Diệp Lưu Thanh ngưng trệ, đôi mắt Tào Quân tỏa sáng. Đẹp! Đẹp tuyệt vời! Có thể nói là hoàn mỹ! Cô gái này, thanh mát như suối trong trên núi, thanh cao như tuyết liên trên trời. Cho dù xinh đẹp quyến rũ, phong lưu uyển chuyển như thế nào, cảm giác mang lại cho mọi người chỉ có thần thánh!

Thần thánh đến không thể khinh nhờn, nghiêm nghị đến không có lực xâm phạm. Cô gái này là thần, nhưng lại có sự hấp dẫn của ma quỷ! Cô là tổng hợp của những mâu thuẫn, một nghệ thuật tạo hình tuyệt vời! Làm trong nghề này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Tào Quân có cảm giác “Chưa từng tới biển xanh thì không thể coi là hiểu được nước, chưa đến Vu Sơn thì chưa phải đã nhìn thấy mây”.

Vừa nhìn đã biết là cực phẩm. Vật phàm làm sao có thể lại lọt vào mắt ông ta được!

Tội lỗi! Tội lỗi!

Ông ta nhanh chóng giơ camera lên, ông ta muốn ghi lại cảnh này mãi mãi!

Ở tương lai không xa, cảnh này sẽ trở thành một cảnh quay đi vào lòng người cho tới muôn đời của “Bầu trời thành phố”!

Mà một cảnh này cũng giúp cho cả bộ phim trở thành một bộ phim kinh điển, được người người nhắc đến.

Mỹ nhân như vậy, tựa bông hoa nở trên phố mang một vẻ đẹp riêng biệt, khuynh quốc khuynh thành!

Lúc này, nỗi buồn nồng đượm bao trùm lấy cô gái. Cô lặng lẽ khóc nức nở, tấm lưng đang run lên thể hiện rõ sự bất lực, mông lung, bàng hoàng, do dự. Ngay trước mặt cô, một tấm ảnh được đặt nằm lặng lẽ trên bàn. Đây chính là ngọn nguồn đau thương của cô, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn đưa tay lấy bức ảnh xuống, thậm chí xé bỏ nó. Giống như điều này có thể làm cho cô gái trước mắt có thể ngừng khóc, tiếp tục mỉm cười.

Lúc Tiêu Tinh nhìn thấy bức ảnh, cô như bị sét đánh. Cô không dám tin, không thể tin được!

Cô nhớ lại người đàn ông nhảy lầu rơi xuống đất trước mặt mình, cô thấy buồn vô hạn cho một kiếp người đã qua. Nếu như khi anh ta gọi điện tới, cô có thể khuyên anh thêm hai câu, có lẽ chuyện đó đã không xảy ra!

Người đàn ông đó nói, anh ta muốn đi tìm người bạn gái đã mất của mình, muốn đoàn tụ cùng cô ấy ở âm phủ.

Cô khuyên anh ta, có lẽ bạn gái anh cũng hy vọng anh sống thật tốt. Thay cô ấy sống tiếp, đây là cách cô ấy yêu anh.

Anh ta lại nói: Không, người cô ấy yêu không phải anh ta, mà là một người đàn ông khác, là cấp trên của cô ấy! Nhưng người đàn ông vô tình kia lại bỏ rơi cô ấy, tới cuối còn làm cô ấy mất đi cả tính mạng!

Cuối cùng, điện thoại ngắt kết nối, trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an, nhưng cô cũng không thể làm gì được.

Vài giây trước khi ngắt điện thoại, người đàn ông rất xúc động và liên tục lặp lại: Không! Cô không hiểu! Cô không hiểu gì cả! Cô không biết gì hết!

Lúc đó, cô tưởng mình đã cứu được anh ta, cô không hiểu cảm giác của anh ta về sự sống chết của bạn gái nên mới nói những lời đó.

Nhưng hôm nay, cô dường như hiểu ra điều gì rồi....

Bức ảnh trước mặt cô là do người đàn ông kia gửi đến cho cô khi còn sống, bị xen lẫn trong những bức thư của rất nhiều thính giả khác. Là ảnh chụp chung của anh ta và bạn gái, mà cô lại phát hiện ra cái gì?

Người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ trong bức ảnh kia thế mà lại là thư ký của chồng cô!

Cô ấy không yêu tôi, cô ấy yêu một người đàn ông khác, là cấp trên của cô ấy.... Người đàn ông khác, là cấp trên của cô ấy...... Cấp trên của cô ấy......

“Hi Thần... Hi Thần... Hi Thần...” Tiếng cô gái khóc, tiếng gọi đau thương mang theo tình yêu say đắm vô hạn, tình yêu xen lẫn bao nỗi niềm.

Tất cả mọi người đều bị tiếng khóc đau thương của cô gái làm rung động. Giống như trước mắt bọn họ chính là Tiêu Tinh đau lòng, bi thương buồn bã phát hiện người chồng yêu dấu lại có thể phản bội chính mình!

Một cô gái xinh đẹp như vậy đáng lẽ phải như châu báu, nâng niu trong lòng bàn tay, được nuông chiều. Nhưng giờ phút này lại giống như búp bê gốm bị vỡ, một mình cô phải tự mình chịu đựng nỗi đau trong tim!

Tất cả nhân viên đều không nhịn được hai mắt đỏ hoe. Đến cả Thiết Sơn tính tình nóng nảy cũng quay đi, không đành lòng xem tiếp. Mà Hứa Đình đang chăm chú xem diễn, học lén diễn xuất đột nhiên bật khóc! Thật là bi thương!

Bên trong bầu không khí như vậy, cô ấy đã hoàn toàn nhập vào vai diễn không thoát ra được. Lần đầu tiên Hứa Đình thán phục diễn xuất của một người, thán phục từ tận đáy lòng!

Lúc Tiêu Mộ Lương vừa mở cửa, nụ cười của anh chợt cứng đờ. Người con gái của anh giống như một con thú nhỏ bị thương, cuộn mình trên chiếc ghế nhỏ khóc một mình. Khoảnh khắc ấy, trái tim anh như bị dao cắt. Những giọt nước mắt trong suốt như bàn ủi làm bỏng trái tim anh!

“Tinh Tinh?” Anh thật cẩn thận đi tới gần, giống như cô là một búp bê sứ dễ vỡ, bất cẩn sẽ vỡ thành mảnh nhỏ.

Tiêu Tinh bỗng nhiên mở mắt, trong mắt là sự xa lạ mà Viên Hi Thần chưa bao giờ nhìn thấy. Cô chỉ nghe thấy trong lòng mình có một giọng nói run rẩy nhưng không ngừng tự động viên mình: Hỏi anh ấy! Hỏi anh ấy! Mày tin tưởng anh ấy mà! Tin tưởng anh ấy!

Ánh mắt Viên Hi Thần lóe lên, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

“Em hỏi anh, anh có từng làm chuyện gì có lỗi với em không?” Giọng nói run rẩy, cô nói từng chữ một, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm gì trên gương mặt người đàn ông.

Cô có kiêu ngạo của mình, cô có tự tôn của mình! Thứ cô muốn, nếu anh không cho được thì cô... thà làm ngọc vỡ còn hơn.....

“Không có.” Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, nói rất chắc chắn, đôi mắt sâu thẳm.

Tiêu Tinh bỗng nhiên bật cười, ánh mắt sáng lên, không quan tâm gì gục đầu vào vòng tay người đàn ông, khóc như một đứa trẻ: “Hi Thần...”

Viên Hi Thần sửng sốt, lập tức ôm chặt cô, vuốt ve tấm lưng gầy của cô: “Tinh Tinh, anh sẽ không bao giờ lừa dối em....”

“Cắt!”

Vương Thạch hô một tiếng, tiếng vỗ tay vang lên. Dạ Cô Tinh rời khỏi vòng tay của Tiêu Mộ Lương, nhanh chóng kéo quần áo mặc vào. Mặc dù bên trong mặc một chiếc áo rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy là lạ như thế nào ấy.

Xúc cảm mềm mại biến mất trong tích tắc, Tiêu Mộ Lương cảm thấy hơi mất mát, nhưng ngay sau đó anh ta đã trở lại bình thường.

Trong đầu hiện lên hình ảnh cô khóc, khẽ xoa ngực nơi trái tim, anh ta đã thật sự đau lòng....

Trở lại phòng trang điểm, Dạ Cô Tinh nhanh chóng tẩy trang. Buổi chiều còn phải chụp ảnh. Nghe Vương Trực nói, biên tập của “ZARK” là một phụ nữ mạnh mẽ, bình thường người như vậy sẽ không thích đến muộn.

Tuy nói hiện tại “Thế Kỷ Phong Thượng” đã nằm trong tay cô, nhưng cô tạm thời không dự định công khai. Thế nên mọi thứ vẫn nên làm theo trình tự bình thường thì sẽ tốt hơn.

Có thể từ trong vũng bùn “Thuần Ngu thời thượng” trồng ra được một đóa kiều hoa như “ZARK”, Dạ Cô Tinh có vài phần hứng thú và tò mò với vị tổng biên này....

Cốc cốc cốc...

“Tôi... tôi có thể vào không?” Cửa kéo hờ, giọng nói rụt rè của Hứa Đình vang lên. Giọng nói êm tai của người con gái nhưng lại không khiến người ta cảm thấy đang làm bộ làm tịch.

Lúc này cô ấy đang thay thế vị trí của Thích Vận Thi, lại vẫn khăng khăng muốn làm nhân viên hiện trường.

Dạ Cô Tinh khẽ nhướng mày, nở nụ cười nhàn nhạt rồi gật đầu. Nói thật, cô hơi ngưỡng mộ cô gái này, ít nhất là ở thời điểm hiện tại, vẫn rất lễ phép. Sự ấm áp hiện lên trong mắt Hứa Đình.

“Tìm tôi có chuyện gì không?” Thấy cô ấy vừa kéo vạt áo vừa lo lắng không lên tiếng, Dạ Cô Tinh chủ động mở miệng.

“Cô.. Cô Tinh, tôi có thể gọi cô như vậy không? Nếu cô không thích, tôi gọi là cô Dạ cũng được, nhưng có chút xa lạ. Tôi... tôi không có ý nói chúng ta rất thân. Không phải! Cô đừng hiểu nhầm! Tôi không phải đang nói chúng ta rất xa lạ! Tôi... tôi chỉ nói chúng ta không thân, cũng... cũng không phải.. tôi…”

Cô gái nọ tay chân luống cuống, nói năng lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng.

Dạ Cô Tinh cười nhàn nhạt: “Xưng hô mà thôi, tùy cô.” Khi nói chuyện cô cũng không hề dừng động tác trên tay.

Hứa Đình thấy vậy: “Cô… cô vẫn còn bận việc à? Vậy tôi.. tôi không làm phiền nữa. Vậy... vậy lần sau tôi lại đến.”

“Không sao! Cô nói đi! Có chuyện gì sao?” Dạ Cô Tinh dừng tay, cô vẫn có chút ít thời gian.

Hứa Đình cắn môi dưới, đột nhiên cúi đầu: “Cô Dạ, cảm ơn cô!”

“Cảm ơn tôi?”

“Cảm ơn cô hôm đó đã đề cử tôi với đạo diễn Vương, tôi mới có cơ hội này....”

Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cong môi: “Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ đứng ở góc độ công bằng, lựa chọn người thích hợp hơn cho đoàn phim. Nếu như không có sự việc đó, tôi cũng tuyệt đối không chọn trúng cô. Cơ hội đều ưu ái những người có chuẩn bị, hy vọng cô sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Hứa Đình dường như nhận được sự khích lệ vô cùng lớn, ánh mắt sáng ngời, nói một cách chắc chắn: “Tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Lúc đóng cửa lại, một giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng truyền tới từ sau lưng....

“Gọi tôi là Cô Tinh đi!”

Sự biết ơn và cảm động hiện lên trong mắt Hứa Đình, cô “ừm” một tiếng thật to rồi nhảy nhót rời đi....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv