"Anh Tượng, em đã tự mình điều tra qua rồi. Tiêu Mộ Lương ở phòng 306, không có vấn đề gì cả. Xem ra, bây giờ cô ả Chu Lâm kia thật sự đã nghĩ thông suốt rồi."
Thái Phi Tượng vỗ vai đàn em, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: "Làm tốt lắm! Đi xuống nhận thưởng đi! Bảo Đại Xuyên gọi mấy cô gái mới tới kia qua đây ‘chăm sóc’ cậu đi, cả ngày cứ trốn chui trốn nhủi là sao?”
“Nhưng mà, anh Đại Xuyên......" Ánh mắt tên đàn em lộ vẻ do dự, ai chẳng biết mấy cô gái kia là bảo bối của anh Đại Xuyên, còn được nâng niu như cục cưng trong lòng anh ấy!
"Cứ nói đây là mệnh lệnh của tôi."
Hai mắt tên đàn em sáng ngời, lập tức cảm thấy tâm ý viên mãn: "Cảm ơn anh Tượng! Cảm ơn anh Tượng nhiều!"
Thái Phi Tượng dẫm tắt đầu điếu thuốc lá, vẫy tay ra hiệu cậu ta có thể đi rồi.
Gã ta hung hăng kéo chiếc nơ trên cổ xuống, vứt xuống đất, khinh miệt nói: "Cái quái gì chứ! Con chó Đại Xuyên kia mà cũng xứng được người khác gọi tiếng "anh" sao? Không phải chỉ là một con chó dưới chân Vu Sâm thôi hay sao, còn dám đi theo anh ta mà sủa?! Tao khinh....."
Vu Sâm kia là người tàn nhẫn, đồ ác độc vong ân phụ nghĩa. Chưa tới một tháng đã cướp mất một nửa thế lực trong tay gã, còn có lão già Tạ Chí Hoa kia cũng mắt mù mà chạy theo anh ta! Sớm muộn gì gã ta cũng đích thân xử lý hai kẻ này! Dám đấu với Thái Phi Tượng? Chán sống rồi sao!
Gã ta nhổ một bãi nước bọt, trong đầu hiện lên gương mặt điên đảo chúng sinh kia của Tiêu Mộ Lương. Thái Phi Tượng khẽ xoa hai bàn tay, nét dâm ô trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Người mà gã mong ước đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày hôm nay!
Đợi lát nữa nên dùng cách gì trừng trị cậu ta đây? Gương mặt gã to béo đầy mỡ với nụ cười đầy vẻ dâm đãng. Thái Phi Tượng nóng lòng đi về hướng phòng 306.
Lúc này, một bóng đen chậm rãi xuất hiện từ trong góc.
Dưới vành mũ lưỡi trai, lông mày thanh tú của Dạ Cô Tinh khẽ cau lại, đôi mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo, sắc như băng. Thái Phi Tượng? Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không lối lại cứ đâm đầu vào! Vốn muốn cho mày sống lâu hơn vài ngày, mày lại cứ thích đâm đầu vào họng súng.
Nếu đã như vậy, mày không vào địa ngục thì ai vào đây? Còn muốn động đến Tiêu Mộ Lương? Chờ đã....
Xem ra sự kiên nhẫn của Chu Lâm đã cạn kiệt rồi, cuối cùng cũng nhịn không được mà muốn ra tay!
"Alo, Vu Sâm, tôi đang ở Lam Phỉ......."
Vốn dĩ hôm nay cô đến đây là vì Tiêu Mộ Lương. Sau khi hợp tác trong "Thanh xuân chán nản", hai người đã trở thành bạn bè.
Từ quen biết cho đến khi thổ lộ tình cảm. Hai người đều không giỏi về giao tiếp, nhưng lại khá bất ngờ khi có thể trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Sau này, cô có dùng hệ thống tình báo của Dạ Tổ điều tra về Tiêu Mộ Lương.
Không ngờ anh ta lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, mà người đứng sau tất cả chính là Chu Lâm!
Trên đầu chữ “sắc” có một thanh đao, là vũ khí đả thương người khác, nhưng cũng khiến chính mình chịu thương tổn nặng nề!
Gương mặt như vậy lại sinh ra trên người một anh chàng, nhất định là họa lớn!
Lần đầu tiên, trái tim lạnh lẽo của cô động lòng trắc ẩn. Nhưng lại e ngại thân phận của bản thân, chưa bao giờ sử dụng lực lượng của Dạ Tổ.
Nên chỉ có thể không ngừng động viên khích lệ, giúp anh ta tỉnh ngộ, tự mình thoát khỏi cảnh khó khăn. Cô biết anh ta có một thói quen... mỗi khi tâm trạng không tốt sẽ đến Lam Phỉ uống hai chén. Cũng chính là ở đây, mơi mà cô đã từng cùng anh ta vượt qua những cơn nghiện phát tác trong đêm, hết lần này đến lần khác.
Có thể nói, Tiêu Mộ Lương là người bạn duy nhất của Diệp Tử trong giới giải trí này. Mà với anh, cô cũng vậy.
Một bộ “Thanh xuân chán nản" giúp hai người trở nên nổi tiếng, cũng gián tiếp tạo nên một tình bạn.
Tuy nhiên, Tiêu Mộ Lương lại không cho rằng đó là tình bạn.
Sống lại một đời, cô vẫn rất trân trọng người bạn này.
Vậy nên, cô đã sớm lên kế hoạch để Tiêu Mộ Lương diễn trong "Bầu trời thành phố".
Hơn nữa, anh ta vốn có thực lực, không nên bị chôn vùi vô ích. Còn nữa, cô muốn giúp anh, những gì kiếp trước chưa làm được, kiếp này nhất định phải làm được!
Mà trước tiên, cô nàng Chu Lâm này không thể giữ lại.
.................
Đi xuống dưới cầu thang quanh co, Chu Lâm cảm thấy mỗi bước đi đều giống như đạp lên bàn chông.
Dù sao cũng là người mà cô ta yêu suốt bảy năm trời, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thể buông bỏ. Nhưng không muốn buông thì lại sao chứ? Nếu đã đi đến bước này, cô ta cũng không thể quay đầu lại nữa! Nói cho cùng, cô ta vẫn yêu bản thân mình nhất!
"Chu Lâm?" Cô ta vô thức quay đầu lại, sau gáy chợt thấy đau nhói.
Một giây trước khi mắt chìm vào bóng tối, cô ta nhìn thấy đôi mắt đen thẳm lạnh như băng sau vành mũ lưỡi trai.
Vương Trực nhăn mặt tiến lên đỡ lấy Chu Lâm. Cậu ta không chút nghi ngờ gì, chắc chắn Dạ Cô Tinh sẽ không chạm vào cô gái này. Nếu cậu ta không ra tay, người này sẽ trực tiếp lăn xuống cầu thang, không chết cũng tàn phế.
Nếu Dạ Cô Tinh chỉ ra lệnh đánh ngất cô ta mà không phải trực tiếp giết chết. Vậy thì chứng minh cô gái này vẫn còn giá trị tồn tại. Cậu ta chính là rất có mắt nhìn đó!
"Chị Dạ, anh Vu đã dẫn người tới phòng 306. Lần này cho dù con lợn Thái Phi Tượng đáng chết kia có mọc cánh cũng khó lòng chạy thoát!"
Chỉ cần nhổ đi cái đinh cuối cùng này, anh Vu sẽ có thể đứng vững trong bang Hải Long! Vậy về sau ăn ngon mặc đẹp chắc chắn không thành vấn đề! Hê hê......
Chỉ là Vương Trực không biết mơ ước này của cậu ta sợ không thể thực hiện được. Vì một thời gian rất dài sau đó, cậu ta sẽ phải bận bịu không khác gì thú vật.
"Tôi đi lên trước, người phụ nữ này giao cho cậu." Dạ Cô Tinh xoay người chạy lên lầu.
Đột nhiên như nhớ tới cái gì, cô hơi dừng bước chân, môi đỏ dưới mũ lưỡi trai nhếch lên, đáy mắt xẹt qua nét tàn nhẫn, nói với Vương Trực: "Đừng quên thay tôi tiếp đón cô ta cho tốt. Giữ lại mạng sống là được......”
“Hả? Tiếp đón.... thật tốt?! Haiz......" Đây rốt cục là có ý gì chứ? Chị phải nói rõ ràng trước khi chạy đi chứ!
Nên hủy dung, lột da, hay là rút gân đây? Cậu ta rất khó xử đó.....
Hay là thử hết các loại tra tấn luôn đi? Đúng ha, mình đúng là thiên tài mà! Cứ như vậy đi! Đây tuyệt đối chính là đãi ngộ cho ‘khách quý’ đó, xưa nay chưa từng có đâu......
Vẻ thô bạo trong mắt Vương Trực dần dần đậm thêm, lại đột nhiên hưng phấn xoay người. Chị dâu đúng là người thông minh nha! Thực là hợp với anh Vu! Quá hợp! Một khi phụ nữ trở nên độc ác thì thật là khủng bố! Bây giờ xem như cậu ta đã được lĩnh hội sâu sắc rồi....
Phụ nữ rất chi là nguy hiểm, chọn vợ luôn phải cẩn thận, nhớ kĩ... nhớ kĩ đó!
Lúc Dạ Cô Tinh đẩy cửa phòng 306 ra, Thái Tượng Phi đã bị người của Vu Sâm khống chế. Trói gô lại ném ở một góc, cả người chỉ còn lại một cái quần cộc. Trong miệng bị nhét đầy bít tất của chính gã, cứ như cá mắc câu đang không ngừng giãy giụa, ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác.
"Cô Tinh." Nét lạnh lùng trên mặt Vu Sâm dần dịu đi.
"Ừm." Cô gật gật đầu, ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh: "Người đâu?”
Vu Sâm chỉ vào góc, Thái Tượng Phi vùng vẫy càng dữ dội hơn, lại bị một tên đàn em trông coi đá một phát vào lưng mới yên tĩnh lại.
"Tôi nói là Tiêu Mộ Lương!”
“Lúc chúng tôi đi vào thì không thấy ai khác.”
“Không thấy? Sao có thể....."
Ánh mắt lướt qua bãi thủy tinh đẫm máu trong góc, trong lòng Dạ Cô Tinh hơi lộp bộp một tiếng.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Vu Sâm, cô lao nhanh vào phòng tắm. Trong nháy mắt đẩy cửa ra, đầu ngón tay cô run lên, nhìn thấy hết thảy tình cảnh trước mắt, cô hận không thể một phát bắn chết Thái Phi Tượng.
Vu Sâm theo sát phía sau, khi thấy cảnh tượng này đôi con ngươi cũng hơi co lại.....
Người đàn ông xinh đẹp ngã trong bồn máu loãng. Gương mặt tái nhợt nổi lên vẻ ửng hồng không bình thường. Cánh tay phải ngâm trong nước cầm chặt một mảnh thủy tinh vỡ, máu tươi không ngừng trào ra, khiến cho bồn tắm đầy màu đỏ. Nhưng lực nắm trên tay không hề buông lỏng chút nào, giống như đó là chỗ dựa duy nhất mà anh ta có thể trông cậy vào.
Nhận thấy có người xông vào, đôi mắt phượng đột nhiên mở ra, phòng bị cùng cảnh giác trong đó tựa như bức tường bằng đồng, mang theo vẻ tuyệt vọng và tàn nhẫn.
Vu Sâm không hề nghi ngờ, nếu giờ phút này tới gần anh ta, con sói đơn độc đang tuyệt vọng kia chắc chắn sẽ vùng lên đồng quy vô tận!
Lúc này, Dạ Cô Tinh ở bên cạnh bỗng chuyển động, đi từng bước chậm rãi lại gần. Vu Sâm đang định ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của cô ngăn lại.
"Công tử thật là có nhã hứng, trước mắt bao người lại có thể ngồi dưới đất, ngay giữa ban ngày ban mặt mà cởi đồ ra tắm. Còn biết thế nào là xấu hổ, thế nào là liêm sỉ không?"
Đáy mắt Tiêu Mộ Lương hiện ra chút thanh tỉnh, nhưng lập tức lại lâm vào mê man.
Là cô ấy sao? Nhưng thực tế phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, chỉ nghe thấy anh ta vô thức nói: "Tiểu thư thật biết nói đùa, rõ ràng là xóm làng chơi. Nơi khuê phòng, còn có giai nhân bên cạnh, sao có thể ban ngày ban mặt ngồi dưới đất, để bao con mắt nhìn chằm chằm được?”
“Huống hồ tiểu sinh đã đọc đủ thứ sách thánh hiền, lễ nghĩa, đương nhiên không thiếu liêm sỉ."
Dạ Cô Tinh thoáng chốc cười đến phong tình vạn chủng, giống như cô thật sự là Vương Lam Chi đang mặc sườn xám trong "Thanh xuân chán nản", thân mật như cá với nước cùng người yêu, trêu đùa nơi chốn khuê phòng.
Trái tim Vu Sâm đã muốn mềm tới phân nửa, giống như có ngàn vạn con sâu nhỏ đang gặm cắn.
"Tiểu thư nhất định là cực kỳ yêu miệng lưỡi nhanh nhạy của tiểu sinh, không biết xấu hổ. Nếu không vì sao ở trong nến đỏ trướng ấm, hưởng một đêm xuân cùng ta?"
Giờ phút này, Tiêu Mộ Lương không còn là Tiêu Mộ Lương nữa. Anh là vị thống soái sát phạt quyết đoán, nhưng cam nguyện bỏ đi một thân tài năng, ý chí vì người yêu, mà ở lại chốn khuê phòng thơm mát. Chỉ để thêm hương vào tay áo đỏ của nàng.
Vương Lam Chi dậm chân một cái, hai má đỏ bừng: "Anh! Anh thật là làm khó người ta! Phần đầu của kịch bản rõ ràng không diễn như vậy!”
Lúc này, Dạ Cô Tinh đã đến gần bồn tắm. Tiêu Mộ Lương mỉm cười vươn tay kéo cô, vững vàng ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nỉ non: "Lam Chi, thứ ta diễn chính là chuyện xưa của chúng mình...."
Hai mắt Dạ Cô Tinh lóe lên, chính là lúc này! Sống tay bổ mạnh vào sau gáy, trước mắt Tiêu Mộ Lương tối sầm, thân thể sắp mềm nhũn ngã xuống. Dạ Cô Tinh vội vàng vươn tay giữ ổn định lại.
"Anh ta bị tiêm chất gây ảo giác có tác dụng kích dục, mau gọi bác sĩ đi!”
“Được." Vu Sâm nheo mắt lại, che dấu cảm xúc phức tạp rối rắm, xoay người sang chỗ khác rồi tự bấm điện thoại.
Cô ấy mang đến sự say mê, mê hoặc, cuốn hút, khiến lòng người say đắm. Chỉ là anh ta không có cách nào hiểu thấu sự mê hoặc này. Đã đến lúc nên tỉnh ngộ. Có những thứ vĩnh viễn chỉ là hy vọng xa vời, một khi sinh ra chấp niệm, chỉ sợ cuối cùng sẽ muôn đời muôn kiếp không thể nào trở lại được, mãi thành tro bụi! Cũng may, anh ta đã quay đầu lại đúng lúc!