Edit: Diệp Nhược Giai
Bàn tay hầu như chưa từng thả lỏng vô thức bóp nát đài sen, nhìn chất lỏng xanh biếc dính đầy tay, đi về phía trước vài bước, Mộ Khanh Hoàng chợt dừng chân, bỗng nhiên xoay người, lông mày nhướng lên, môi khẽ nhếch, đôi mắt mỉm cười, bước nhẹ đến gần Lục Mạo, giơ tay lên, chùi chất lỏng xanh biếc đó lên đầy mặt hắn, "Ngươi làm mùng một, ta làm mười lăm, để ngươi cũng nếm thử cảm giác của chuyện này một chút, không tốt à?”
Sắc mặt Lục Mạo xanh mét, nắm chặt lấy tay Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng lật tay tát Lục Mạo một cái.
một tiếng “bốp” vang lên giòn tan, đánh Lục Mạo vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay trước mặt Lục Cửu, tôn nghiêm mất hết, hắn tức vì mất đi phong độ, giơ tay muốn đánh Mộ Khanh Hoàng, nhưng lại bị Lục Cửu nắm chặt cánh tay, "Ngươi định làm gì?"
"Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng là thê tử của ta, chuyện giữa vợ chồng bọn ta thì mắc mớ gì tới ngươi. Cút mau!” Lục Mạo giãy vài lần nhưng không thoát được, da mặt sung huyết đỏ bừng, hét lớn.
Lục Cửu cũng phiền muộn trong lòng, âm thầm oán giận ông trời không có mắt, đã cho hắn cơ hội làm lại một lần mà sao lại không để cho hắn trở lại năm mười tuổi. Nếu sớm biết tâm ý của mình, hắn tuyệt đối sẽ không cầm rắn hù dọa tiểu phượng hoàng, không giật bím tóc của nàng, không cười nhạo nàng rụng răng quá xấu.
"Sớm biết ngươi không thích tiểu phượng hoàng, vậy ngươi hòa ly đi." Lục Cửu nói thẳng.
Trong lòng Mộ Khanh Hoàng hận chết cái tên Lục Cửu không biết lựa lời mà nói này, giơ tay cũng tát Lục Cửu một cái, “không biết nói chuyện thì câm miệng đi. Lục Cửu, ngươi vẫn cứ khiến ta chán ghét y như trước đây!”
Lục Mạo cười nhạo nhìn Lục Cửu, đôi mắt hơi lộ vẻ đắc ý.
Lục Cửu buông Lục Mạo ra, không thèm để ý đến bên má bị tát nóng cháy đến phát đau của mình mà lại nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng, thương tiếc nói: “không bị đau chứ, để ta xem một chút."
"Vô liêm sỉ!" Mộ Khanh Hoàng hất tay Lục Cửu ra, hoảng hốt lui về sau một bước, vừa thẹn vừa cáu, hai má đỏ lên.
Lục Mạo ở một bên giễu cợt, phe phẩy tay áo của mình, “Suýt nữa thì lọt vào bẫy của đại ca rồi. Tuy lòng dạ của Hoàng nhi hơi âm độc một chút, nhưng đối với ta lại là toàn tâm toàn ý. Đại ca cũng đừng có tự mình đa tình nữa."
một tiếng gọi "Hoàng nhi" khiến Mộ Khanh Hoàng giật mình, trong lòng chua chát chua xót, rồi lại cảm thấy châm chọc vô cùng.
Mắt đẹp chuyển động, quét qua Lục Mạo cùng Lục Cửu một cái, cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Lục Mạo, nói: “Lấy ta làm bia chọc tức Lục Cửu, ngươi tính toán gì vậy. Chẳng qua chỉ là một kẻ miệng đầy lời lẽ hủ lậu, một tên thư sinh thối. Ngươi cũng còn có mặt mũi mà nói ta đối với ngươi toàn tâm toàn ý à. Tự mình đa tình là ngươi ấy. Trong mắt ta, ngươi thậm chí còn kém hơn Lục Cửu.”
Đôi mắt Lục Cửu vốn đang ảm đạm, vừa nghe Mộ Khanh Hoàng khen hắn, nhất thời mặt mày liền giãn ra, ngốc nghếch cười rộ lên.
Lục Mạo lại nhíu mày nói: “Trong lòng ta biết nàng đang lợi dụng Lục Cửu để chọc tức ta, nhưng đừng đem thanh danh của chính mình ra làm trò đùa. Mới vừa rồi là do ta nhất thời xúc động, nói sai. Chỉ là, dù sao hắn cũng là đường ca của chúng ta, nàng đừng nên dính dáng quá nhiều với hắn, hắn có ý đồ xấu với nàng đấy.”
Mộ Khanh Hoàng giận cười, “Đến tận ngày này giờ này ta mới biết, ngươi lại còn có tật xấu là nghe không hiểu tiếng người.”
Bọn họ không biết, trong lúc nói chuyện, Sơn Trà thấy tình hình không ổn, đã lén chạy đi bẩm báo Lục Từ Thị.
"Ta không cần ngươi làm bộ đối tốt với ta, giữ lại lòng tốt của ngươi mà ban phát cho mấy thứ hồng nhan tri kỷ của ngươi nơi câu lan viện đi.” Mộ Khanh Hoàng xoay người định đi, nhưng dư quang nơi khóe mắt lại liếc Lục Mạo một cái, “Còn nữa, nếu như ngươi lại để ta nghe thấy tên ta phát ra từ miệng ngươi lần nữa, ta sẽ dùng thuốc độc độc chết ngươi, cho ngươi biết thế nào là bản lĩnh của một độc phụ.”
"Độc phụ!" Lục Mạo tức giận nhìn theo bóng lưng của Mộ Khanh Hoàng, mắng một câu.
Mộ Khanh Hoàng vừa đi, Lục Cửu liền ngồi xuống tảng đá bên bờ Bạch Lộ Châu, tháo hồ lô bằng ngọc trắng bên hông xuống, mạnh mẽ rót rượu vào cổ họng mình, mắt nhìn những bông sen hồng nở rực rỡ, trong lòng cảm thấy chua chát.
Lục Mạo tự cho rằng đã thắng một trận, một tay chắp sau lưng đi đến bên cạnh Lục Cửu, cười nhạt một tiếng, "Đại ca cần gì phải làm thế. Ta vốn đã nghi ngờ lý do vì sao đến giờ mà đại ca vẫn không cưới vợ, thậm chí ngay cả thông phòng cũng không thu, chính là vì Hoàng nhi.”
“Đúng, là vì nàng." Từng chết một lần, làm lại một đời, cuối cùng Lục Cửu cũng dám thản nhiên thừa nhận, không còn chôn giấu nữa.
Tuy không thích Mộ Khanh Hoàng, nhưng chính tai nghe thấy Lục Cửu đang ngấp nghé Mộ Khanh Hoàng, trong lòng Lục Mạo vẫn bốc lửa hừng hực.
hắn liền cười lạnh nói: "Đó chính là đệ muội của ngươi, là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng. Ta hy vọng đại ca có thể kiêng kỵ một chút. Nếu ngươi thật lòng yêu nàng thì đừng vấy bẩn thanh danh của nàng.”
Lục Cửu lại uống một ngụm rượu, rượu mạnh như lửa nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc. Nhớ lại năm đó, Lục Mạo cũng đã nói lời tương tự. Khi Lục Mạo vạch trần hắn, hắn xấu hổ khó tả, lại còn nghe theo, từ đó chôn chặt hết mọi suy nghĩ nhớ nhung dưới đáy lòng. hắn lưu luyến bụi hoa, hàng đêm nghe ca múa, cho rằng tửu sắc có thể giúp hắn quên nàng triệt để. Nhưng mà, càng muốn quên lại càng không thể quên.
Mỗi khi ca múa kết thúc, bè bạn tản đi, đình viện vắng lặng, hắn đều sẽ nghĩ đến nàng, nhớ về nàng. Nhớ khuôn mặt kiêu căng của nàng khi nàng nhăn mày cười, nhớ vẻ lạnh lùng ngạo mạn cười mà như không cười của nàng, nhớ nét thùy mị như nước của nàng khi nàng nhìn Lục Mạo, nhớ cả khi nàng cao quý lãnh kiều trừng Lục Mạo. Đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, cho dù để cho nàng đánh để cho nàng mắng cũng được, tựa như hồi trước, hắn giật bím tóc nàng, nàng tập hợp đám nha đầu của mình lại, cầm theo gậy gộc chặn hắn đánh hắn trong ngõ hẻm.
Nhưng rồi nàng lại lập gia đình, gả cho Lục Mạo, người đã đính hôn với nàng từ nhỏ. hắn không còn được sáp lại gần nàng, hắn không thể khiến cho nàng bị chỉ trích. Đối với nữ nhân, thanh danh đáng quý nhất, hắn không đành lòng vấy bẩn nàng, chỉ có thể đứng xa xa, vụng trộm liếc nhìn nàng trong đám cung nữ.
Chỉ cần một cái liếc mắt là hắn đã có thể nhận ra nàng. Lúc nào nàng cũng thế, không giống người bình thường. Nàng đứng trong đám người, duyên dáng yêu kiều, tĩnh lặng như làn thu thủy, mà cũng giống như những bông sen hồng trong hồ này, nở rộ kiều diễm trong làn sóng xanh.
Người chưa hiểu rõ nàng sẽ cho rằng nàng cao ngạo lạnh lùng, không dễ đến gần. Nhưng họ lại không biết, cũng có những lúc nàng ngây thơ đáng yêu, e lệ xấu hổ. Chỉ tiếc, những dáng vẻ thẹn thùng ấy của nàng đều chỉ cho một người thấy.
một người đậu Trạng nguyên vào năm 18 tuổi, được người đời tán thưởng là sao Văn Khúc hạ phàm – Lục Mạo.
Mà hắn, một kẻ không biết đọc sách, ở trong mắt thế nhân chỉ là một tên hoàn khố mà thôi.
So với Lục Mạo, tiểu phượng hoàng thích Lục Mạo, chán ghét hắn, là điều hiển nhiên.
Là điều hiển nhiên.
Nghĩ đến đây, Lục Cửu lại uống một ngụm rượu, đôi môi mỏng đỏ tươi khẽ nhếch thành một đường cong nhẹ nhàng, hai đóa sen hồng phản chiếu trong đôi mắt phượng. hắn quay mặt lại, nhìn Lục Mạo, thoáng lướt qua đống chất lỏng do Mộ Khanh Hoàng trét lên gò má Lục Mạo, nhưng hắn lại không cười nhạo, ngược lại còn cảm thấy hâm mộ. hắn sờ sờ mặt mình, chính là nửa bên mặt bị Mộ Khanh Hoàng tát một cái. Trong một chớp mắt đó, hắn ngửi thấy mùi thơm mát tỏa ra từ trong tay áo của tiểu phượng hoàng, nhưng Lục Mạo lại được tiểu phượng hoàng sờ một cái, tay của tiểu phượng hoàng chỉ có thể sờ hắn!
Ngay tức khắc, Lục Cửu cảm thấy Lục Mạo cực kỳ không vừa mắt, trong lòng liền nghĩ đến không dưới mười bảy mười tám loại biện pháp để giết chết Lục Mạo.